Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần

Chương 195: Đổ Đấu Xảo Thoát Thân



Với cảnh giới của Khổng Tuyên hiện giờ, nếu được hai vị hỗn nguyên thánh nhân tận tâm chỉ điểm, khả năng hiểu được hỗn nguyên đại đạo tất nhiên sẽ tăng lên rất nhiều, nếu nói không động tâm, vậy chính là tự dối lòng.

Chuẩn Đề nói điều kiện này xong, nhìn Khổng Tuyên đang lộ vẻ trầm tư, ý cười trong mắt càng đậm, nghĩ hắn tuyệt đối sẽ không cự tuyệt. Tu vi người này tuy không thể so với thánh nhân, nhưng Huyền tiên đỉnh phong kia không phải chuyện đùa, đưa mắt nhìn cả Tây phương giáo cũng không có môn nhân nào so được, nếu hắn chịu gia nhập, tất có thể giúp thực lực Cực Lạc tây phương tăng cường to lớn.

Khổng Tuyên trầm tư rất lâu, rốt cuộc ngẩng đầu, dưới ánh mắt chờ mong của Chuẩn Đề, từ từ nói: "hảo ý của giáo chủ, Khổng Tuyên xin tâm lĩnh. Ta vốn là yêu tộc, sinh từ hồng hoang, tranh cường sống sót, chỉ biết nếu không vì mình trời tru đất diệt, cho tới khi gặp một người, mới biết thế gian còn hai chữ tình nghĩa, liền kết nghĩa huynh đệ sinh tử, thề không phản bội nhau. Từ đó tâm cảnh ta đại biến, liên tiếp ngộ đạo mới có thể có tu vi như bây giờ. Giờ nếu vứt bỏ tình nghĩa, liền mặt mũi nào đứng trong trời đất, còn nói gì tới hỗn nguyên đại đạo kia?"

Chuẩn Đề chau mày nói: "đạo hữu, đại đạo vô tình, nếu quá cố chấp tình nghĩa, sao có thể ngộ được vô thượng đạo quả?"

Khổng Tuyên cười khẩy, cũng không thèm tranh luận với Chuẩn Đề, nói: "thế cực hiện nay, kẻ đồng tu vi Huyền tiên thượng giai đỉnh phong như ta không thiếu, đa số là lánh đời tu luyện, một lòng truy cầu đại đạo. Nhưng thánh nhân hiểu được hỗn nguyên đạo quả, dưới Đạo tổ Hồng Quân cũng chỉ có sáu người, mà giáo chủ là một vị trong đó. Sáu thánh thành đạo, đều có kỳ ngộ của riêng mình, ngay cả thánh nhân của tam giáo kia tuy cùng một phái, song mỗi người cũng có lối đi riêng chứ không hề giống nhau. Người vốn khác nhau, nếu dùng đạo người cầu đạo ta, sao có thể thành đạo được?"

Câu nói này, chính là lời trong Đạo Đức Kinh mà Trương Tử Tinh nói với Vũ Dực Tiên, rồi nhắc nhở Khổng Tuyên. Khổng Tuyên nói xong, chỉ thấy tâm kết được giải, mơ hồ lại hiểu thêm một chút thiên đạo, trong lòng cũng thầm vui sướng. Chuẩn Đề lộ vẻ bất ngờ, một là vì Khổng Tuyên từ chối điều kiện mê người của mình, lại là Khổng Tuyên lại có được ngộ tính và cảnh giới như vậy.

Chuẩn Đề than một tiếng: "đáng tiếc!, đáng tiếc!".

"Giáo chủ không cần tiếc nuối, giờ giáo chủ trợ Khuyển Nhung, cùng Đại Thương ta là địch, ta lại cự tuyệt hảo ý của giáo chủ, là địch chứ không phải hảo hữu, chỉ sợ đạo hữu sẽ không dễ dàng thả ta đi, đúng không?", Khổng Tuyên đưa mắt nhìn Chuẩn Đề, đấu chí trong mắt càng thịnh: "đã là như vậy, ta liền liều mạng đấu với thánh nhân ngài một trận, biết đâu lại có thể có lĩnh ngộ nào đó".

Chuẩn Đề hết sức thích thú trước tư chất và ngộ tính của Khổng Tuyên, có ý thi triển thần thông hàng phục hắn, biến thành môn nhân Tây Phương giáo, lập tức nhìn Khổng Tuyên cười nói: "đạo hữu đã có ý muốn thử, bần đạo tất nhiên xin phụng bồi".

Khổng Tuyên tất nhiên không dám dùng Ngũ Sắc Thần Quang chụp lấy Chuẩn Đề, trong tay hiện ra một thanh kiếm sắc hồng, đâm tới Chuẩn Đề. Chuẩn Đề không hề né tránh, Thất bảo diệu thụ trong tay khẽ đưa lên, hồng kiếm kia tức thì bị đánh bay, vỡ thành tro bụi. Khổng Tuyên không hề hoảng hốt, lui lại vài bước, năm thanh kiếm xanh, đỏ, trắng, đen, vàng hiện ra trong tay, lăng không bay lên đánh tới Chuẩn Đề. Chuẩn Đề lại dùng Thất bảo diệu thụ đỡ gạt, năm thanh kiếm toàn bộ bị đãnh gãy, nhưng mấy thanh kiếm này bị gãy song, như có một bàn tay vô hình điều khiển, hóa thành đầy trời hoa kiếm vây lấy Chuẩn Đề.

Chuẩn Đề thấy thế cười nhạt, Thất bảo diệu thụ trong tay múa lên, như cá kình hút nước, gói toàn bộ mạt kiếm lại, hóa thành điểm sáng tan mất. Sau đó, bất kể Khổng Tuyên dùng binh khí hay pháp thuật gì, Chuẩn Đề vẫn đơn giản một chiêu Thất bảo diệu thụ, dễ dàng hóa giải công kích của hắn, đúng là nhất chiêu phá sạch chiêu thức trong thiên hạ.

"Thần thông của đạo hữu chỉ vậy thôi sao?", Chuẩn Đề thấy Khổng Tuyên như đã tận lực, cười nhẹ lấy ra một vật, ném lên không trung quăng về phía Khổng Tuyên: "đạo hữu cũng tiếp một pháp bảo của ta đi!".

Chỉ thấy một thanh đoản xử, không hề có ánh sáng màu mè, hai đầu thuôn nhọn, bốn mặt, mười hai khúc, trên khắc đầy phù chú hoa văn, nhắm Khổng Tuyên phi lại. Chiếc đoản xử nhỏ bé này tựa hồ uy lực ô cùng, Khổng Tuyên có thể cảm giác được sự lợi hãi của nó, cho dù thân thể Huyền tiên của mình cũng không chịu nổi một kích, vội vàng thối lui, nhưng chưa gì đã thấy lưng như bị một tòa thái sơn áp xuống, ngay cả hai chân cũng không di động được.

Chuẩn Đề chỉ một cái, đoản xử tức thì dừng lại trong không trung không giáng xuống, nhưng áp lực với Khổng Tuyên không hề nhỏ đi: "đạo hữu, còn không quy về giáo ta, cùng tìm hiểu diệu đế?"

Khổng Tuyên cười lạnh nói: "giáo chủ dùng lợi không được, giờ lại lấy sức uy hiếp ta? Ta tuy bất tài, nhưng cũng không phải kẻ sợ quyền uy đâu!".

Chuẩn Đề thở dài, đoản xử kia lập tức hóa lớn, mang theo áp lực khủng bố cực nhanh ép tới Khổng Tuyên. Khổng Tuyên biết đây là thời khắc sinh tử, hét lớn một tiếng, Ngũ Sắc Thần Quang hiện ra sau lưng, xoát lấy cự xử kia, mỗi lần chớp lên, cự xử lại chậm hơn một chút. Khổng Tuyên dốc sức thử toàn bộ năm màu xanh đỏ trắng vàng đen, nhưng đều không thu nổi cự xử. Hắn bỗng nhập ngũ sắc thành một cỗ ánh sáng không màu, cự xử liền không thể kháng cự nữa, từ lớn biến nhỏ, rơi vào trong vầng ánh sáng "không màu"này.

Đoản xử này là bảo vật của Chuẩn Đề, uy lực cực lớn, nhưng lần trước Khổng Tuyên lên Tam Tiên đảo, đấu với Hỗn Nguyên Kim Đấu một lần, trở về Triều Ca bế quan vài ngày liền hiểu hơn một chút diệu dụng của Ngũ Sắc Thần Quang. Hôm nay là lần đầu hợp nhất ngũ sắc thành một vầng sáng không màu, không ngờ lại thành công thu được pháp bảo của thánh nhân. Tuy hắn thu được đoản xử, nhưng lực lượng của pháp bảo này quá lớn, vượt quá khả năng dung nạp của thần quang, khiến "Tự thành càn khôn" của hắn bị tổn thương không nhỏ. Khổng Tuyên vội vàng hóa thành một đạo huyết quang chạy về một phía. Lực lượng của Khổng Tuyên tất nhiên mạnh hơn Trương Tử Tinh rất nhiều, huyết quang kia còn nhanh hơn điện giật, nháy mắt đã không thấy đâu.

Mới bay được một đoạn, phía sau đã truyền lại giọng nói nhàn nhạt của Chuẩn Đề: "không ngờ đạo hữu còn có thần thông như vậy!, đạo hữu thu lấy bảo xử của ta, không biết định chạy về phương nào?"

Khiến Khổng Tuyên kinh sợ là, thanh âm kia nháy mắt từ phía sau đã chuyển tới phía trước. Khổng Tuyên vội dừng độn quang, quả nhiên thấy thân ảnh Chuẩn Đề hiện ra trước mặt, ngăn đường hắn chạy. Khổng Tuyên lại đổi phương hướng, bỏ chạy vài lần, nhưng đều bị Chuẩn Đề ngăn lại.

Khổng Tuyên vừa rồi thu lấy đoản xử đã bị nội thương không nhỏ, giờ lại cố thi Xích huyết độn thuật, chỉ thấy nguyên khí tổn hao rất lớn, giận dữ quát lên: "ngươi là thánh nhân lại không biết xấu hổ, đối phó với Huyền tiên như ta, một chiêu thất thủ, lẽ ra phải biết điều bỏ cuộc, vì sao đuổi theo ta không ngừng?"

"Bảo xử kia là pháp bảo quan trọng của Tây phương giáo ta, tuyệt không thể để đạo hữu cầm đi".

Khổng Tuyên cười lạnh một tiếng, lấy ra bảo xử kia ném về phía Chuẩn Đề, nói: "đã là như vậy, ta liền trả lại cho ngươi, giờ ta đi được chưa?"

Chuẩn Đề thu lại đoản xử, nói: "đa tạ đạo hữu trả lại pháp bảo, chỉ là đạo hữu cùng giáo ta có duyên, bần đạo sao nỡ lòng nhìn đạo hữu bị sát kiếp cuốn vào? Mong đạo hữu quy y giáo ta, vậy ta sẽ rất vui vẻ trong lòng".

Khổng Tuyên không ngờ hắn đòi bảo xử xong, vẫn không tha cho mình, giận dữ hét: "Chuẩn Đề!, ngươi thân là thánh nhân, sao có thể vô sỉ như vậy, hôm nay thực là biết mặt Tây phương giáo rồi!".

Chuẩn Đề than nói: "đạo hữu chớ mở miệng đả thương người, bần đạo thực hết sức hân thưởng thần thông và tư chất của đạo hữu, mới đành dùng hạ sách này lưu lại".

Khổng Tuyên nghiến răng nghiến lợi, định liều một trận sinh tử, nhưng biết thực lực mình kém đối phương quá lớn, lại không có pháp bảo lợi hại nào, nhất thời không biết làm sao. Trong lòng hắn biết hôm nay lành ít dữ nhiều, không khỏi hối hận không nghe lời hoàng huynh, ngây thơ tìm thánh nhân giao chiến.

Nghĩ đến lời hoàng huynh mô tả Chuẩn Đề này, Khổng Tuyên trong lòng chợt động, nói: "Chuẩn Đề!, ta cùng ngài đánh cuộc một phen, nếu như ta thắng, mong ngài có thể thả ta đi; nếu ta bại, lập tức theo ngài về Tây thổ, nếu như có duyên, ta nguyện ý làm tam giáo chủ Tây phương giáo".

Chuẩn Đề lộ vẻ mừng rỡ nói: "nếu đồng ý sang Tây thổ, Gia trì thần xử vừa rồi tặng cho đạo hữu cũng không sao. Đánh cuộc thế nào, mời đạo hữu nói?"

Khổng Tuyên ra vẻ trầm tư, nửa ngày mới nói: "nghe nói Tây phương giáo có thần thông Kim thân pháp tướng, giáo chủ có tinh thông đạo này không?"

Chuẩn Đề gật đầu. Khổng Tuyên lại nói: "mấy ngày trước ta thấy qua mấy người Dạ Xoa đạo nhân, người thì bốn tay, tám tay, hay hai đầu, ba đầu. Vậy ta cùng giáo chủ đánh cuộc một hồi, đoán xem Kim thân của giáo chủ có mấy đầu mấy tay. Nếu ta đoán sai, vậy cũng là thiên ý, tất nhiên không phản kháng nữa, thành tâm chịu phục, theo giáo chủ về Tây thổ. Nhưng nếu ta may mắn đoán đúng, giáo chủ không thể thi triển thần thông nói sai số lượng mới được". Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn

Khổng Tuyên vốn thích binh pháp, lại được Trương Tử Tinh ban cho binh thư, biết kế dục cầm cố túng, để tránh cho Chuẩn Đề hoài nghi, lại nói thêm một câu: "lần đánh cuộc này, cơ hội thắng của giáo chủ rất lớn, phải cho ta đoán hai lần".

Chuẩn Đề suy ngẫm, trừ một số rất ít môn nhân, Kim thân của mình chưa từng lộ ra trước mặt người ngoài. Khổng Tuyên này bất quá là Huyền tiên mà thôi, thiên cơ giờ lại điên đảo, không có khả năng đoán ra hình dạng pháp thân mình, lần đánh cuộc này, cửa thắng của mình thực rất lớn.

Chuẩn Đề gật đầu đáp ứng: "nếu đạo hữu đã muốn vậy, bần đạo liền đồng ý đánh cuộc cùng đạo hữ, nếu đạo hữu đoán đúng, ta lập tức để đạo hữu rời đi, tuyệt không nuốt lời".

Khổng Tuyên mừng rỡ trong lòng, làm ra bộ dạng thôi toán, sau lộ ra vẻ ngạc nhiên, nhìn Chuẩn Đề nói: "không ngờ giáo chủ lại có pháp thân như vậy, hai mươi bốn đầu, mười tám tay!, không biết ta đoán đúng không?"

Chuẩn Đề không ngờ hắn lại có thể "toán" đúng, tức thì ngây ra, sau đó buồn bực thở dài một tiếng: "đạo hữu khá lắm, xin mời tự tiện".

Khổng Tuyên may mắn thoát được, đâu còn dám ở lại, lập tức hóa thành huyết quang chạy đi, để lại một mình Chuẩn Đề đứng im chỗ cũ, trầm lặng không nói.

Khổng Tuyên an toàn trở về, khiến Trương Tử Tinh một bầu lo lắng trong lòng rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, hỏi rõ tình huống tao ngộ, tránh đấu với Chuẩn Đề xong, hắn liền kiêu may mắn, cũng khen ngợi trí mưu của Khổng Tuyên không thôi.

Lần này Khổng Tuyên vốn là cố ý đi tìm thánh nhân, muốn thông qua thực chiến xem chênh lệch giữa Huyền tiên thượng giai đỉnh phong mình đây với Hỗn nguyên thánh nhân đáo để chênh lệch thế nào. Sau trận này, Khổng Tuyên rốt cuộc hiểu được sự lợi hại của thánh nhân, tuy hắn có thể thu được bảo xử của Chuẩn Đề, nhưng đối phương căn bản không hề dùng tới thực lực. Nếu Chuẩn Đề dùng tới thần thông chân chính, chỉ sợ Khổng Tuyên bỏ chạy ngay từ đầu cũng không thoát nổi. Bất quá, lần này hắn cũng lĩnh ngộ thiên đạo một chút, cũng coi như một niềm an ủi.

Bại trận xong, ngạo khí của Khổng Tuyên thu lại không ít, nhưng không hề chán nản, mà càng quyết tâm dụng tâm tu luyện, ngầm thề ngày tái chiến Chuẩn Đề. Do Gia trì bảo xử kia là loại "khó tiêu hóa", thêm vào lực lượng của thánh nhân ẩn chứa trong đó, khiến Khổng Tuyên lần này thụ thương không nhẹ, lại thêm dùng Xích huyết độn thuật tổn hao nguyên khí cực lớn, giờ chỉ có thể tạm thời ẩn trong thành Tây Kỳ, tĩnh dưỡng khôi phục.

Ngày hôm đó, tuy quân Thương đại bại, nhưng cũng là trong dự tính của Trương Tử Tinh, quân sĩ thương vong không lớn. Trận tiếp đó, liền phải dựa vào Cửu khúc Hoàng hà trận của Tam Tiêu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.