Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần

Chương 2: Xuyên Việt! Tử Tinh? Tử Tân? Thọ Vương? Trụ Vương?



Chẳng nhẽ quay về thời cổ đại? Trương Tử Tinh thanh âm có chút run rẩy, "Là do năng lượng phản vật chất hay là cái năng lượng màu lam kì quái kia gây ra?"

"Điện hạ thấy trong người thế nào?" Thấy vị điện hạ này sử dụng ngôn ngữ cổ quái, thiếu nữ nghe không hiểu, khẽ hỏi thử một câu.

Trương Tử Tinh nắm chặt tay thiếu nữ, kích động lớn tiếng hỏi "hiện tại là năm thứ bao nhiêu? Hoàng đế…không, thiên tử là ai?".

Thiếu nữ hoảng sợ, chén ngọc rời tay rơi xuống đất, âm thanh run rẩy nói "Chẳng nhẽ điện hạ hồ đồ rồi? Đương kim thiên tử là Đế Ất Thánh Quân, chính là phụ hoàng của ngài a".

Đế Ất? Trương Tử Tinh tức thời còn chưa kịp nhớ ra là vị vua nào, nhìn lên tường, đồ trang trí bằng đồng khắc họa toàn chữ giáp cốt, cuối cùng cũng xác định - Nguyên lai ngày đó mình không chết, mà dưới tình huống khó hiểu, rơi vào trong dòng chảy thời gian, trở về triều đại Ân Thương. Mặc dù tại thế kỷ XXIV có không ít người ngày đêm nghiên cứu bước nhảy thời gian, thế nhưng chưa có ai thành công, xuyên qua thời không chỉ tồn tại trong tiểu thuyết, thật không nghĩ dạng kỳ ngộ này lại ngẫu nhiên rơi xuống đầu mình.

Hắn còn mơ hồ nhớ lại, giữa mông lung hình như còn trải qua một trận đấu sinh tử, đối thủ là một kẻ "chính mình" khác, cuối cùng dựa vào ý chí kiên cường, chiến thắng "chính mình", mới có thể tỉnh lại.

Thiếu nữ thấy cảnh Trương Tử Tinh ngây người suy nghĩ, trong lòng sợ hãi, vội vã chạy ra ngoài kêu lớn "Không tốt rồi, Người đâu đến mau, Thọ Vương điện hạ có chuyện rồi".

Tiếng kêu này khiến cho một trận huyên nháo nổi lên, Chung quanh bỗng nhiên ồn ào, mà Trương Tử Tinh cũng từ trầm tư mà tỉnh lại. Hắn trí tuệ hơn người, biết chính mình mang thân phận "hoàng tử" không giống người thường, xử lý chuyện này nếu có chút không ổn có thể mang lại họa sát thân. Chỉ đành tiếp tục nằm trên giường, lòng nghĩ cách ứng phó, không cần biết tại phòng thí nghiệm rốt cục xảy ra chuyện gì, bây giờ trở lại cổ đại là một sự thật không thể thay đổi, chuyện quan trọng trước mắt là làm thế nào lợi dụng thân phận "hoàng tử " này tiếp tục sống sót.

Không bao lâu sau, một đám người vội vã chạy tới, đi đầu là hai nữ tử trang phục cao quý, tướng mạo mỹ lệ.

"Điện hạ, người thế nào rồi?" Hai nữ tử bước lên trước, một người trong đó thần sắc khẩn trương hỏi: "Hay là vẫn chưa tỉnh rượu ?".

"Mấy người là ai ?" Trương Tử Tinh suy đi ngẫm lại, thấy cách tốt nhất là giả vờ mất trí nhớ.

"Điện hạ thế nào không nhận ra hai người thần thiếp ?" Hai nàng đưa mắt nhìn nhau. Một câu này thật không bình thường, một vị nữ tử lập tức quay sang hỏi thị nữ: "Bữa trước Điện hạ say rượu về phủ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Hay là các ngươi phục vụ không chu toàn?".

Mấy thị nữ sợ hãi vội vàng quỳ xuống, miệng xưng "Không dám! Khởi bẩm hai vị phu nhân, đêm mưa gió hôm trước, Điện hạ uống rượu say, vẫn ngủ chưa tỉnh, bọn nô tỳ thủy chung chờ ở bên người, không có nửa phần chậm trễ".

"Vậy Điện hạ có nhận ra hai đứa con không?" Vị nữ tử còn lại dẫn hai đứa nam hài chừng 6;7 tuổi đến trước mặt Trương Tử Tinh.

Trương Tử Tinh tất nhiên không có cách nào nhận ra, lòng biết đây chính là vợ, con của "Thọ Vương". Sợ lộ ra sai sót, chỉ ôm đầu giả vờ thập phần thống khổ: "Tại sao đầu ta rất đau, cái gì cũng nghĩ không ra…".

"Chẳng nhẽ Điện hạ ngay con ruột mình đều không nhận ra ?" Nữ tử kia thân thể loạng choạng, thiếu chút ngất đi, "Thành Thang thánh tổ tại thượng, làm sao bây giờ !".

Nữ tử còn lại vội vã nói:"Tỉ tỉ, chuyện này không tầm thường, lập tức triệu thái y đến chẩn trị, cũng mau bẩm báo Thiên Tử". Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

"Muội muội nói có lý, Người đâu! Mau gọi thái y!" Nữ tử điểm đầu, nói tiếp "Muội muội, em tại đây chiếu cố Điện hạ, ta lập tức vào cung bẩm báo Thánh Thượng".

Cả vương phủ lại là một trận nháo loạn, không lâu sau mấy thái y liền tới, nhưng với "bệnh lạ" của Thọ Vương cũng đành thất thủ vô sách. Chuyện này đã kinh động đến đương kim thiên tử-phụ thân của Thọ Vương - Đế Ất.

Không như tưởng tượng của Trương Tử Tinh, không quản ban đêm mà tới, Đế Ất không có nhiều nét uy nghiêm của đế vương, mà lúc này càng giống một người cha từ hòa, ít nhất trước mặt "Thọ Vương" là như vậy.

"Vương nhi, con không nhớ cha mẹ vợ con, vậy có biết tên mình không?". Đế Ất lại gần Trương Tử Tinh, hỏi thử.

Trương Tử Tinh ôm đầu suy nghĩ, đột nhiên kêu lớn đau đầu, miệng nói không nhớ ra. Đế Ất chỉ nói bệnh của hắn đã quá nặng, trên mặt lộ ra thần sắc đau đớn. Trương Tử Tinh trong lòng chửi lũ thái y ngu dốt, ngay với loại bệnh "mất trí nhớ" xuất hiện nhan nhản trong tiểu thuyết, điện ảnh cũng không biết. Cũng khó trách, ai bảo y học thời đại này trình độ còn quá kém như vậy.

"Tử Tân con ta, vài hôm trước còn đại phát thần uy, tại Phi Vân Các thác lương hoán trụ (thay cầu đổi cột)", chấn nhiếp quần thần, sao bây giờ lại bệnh như vầy! Ngay thái y cũng không có biện pháp…"Đế Ất nhìn con trai ruột thịt không nhận, thanh âm bi thương.

Hai thê tử của Thọ Vương, Khương Thị và Dương Thị vội vàng quỳ xuống, tự xưng có tội, bọn thị nữ cùng thái y càng phủ phục dưới đất không dám cử động, Trương Tử Tinh bỗng nghe thấy 2 chữ "
Tử Tân", kinh ngạc: "Tử Tinh" ta cũng…ta gọi là Tử Tinh? (chữ Tinh và chữ Tân đọc giống nhau).

Đế Ất thấy Thọ Vương có phản ứng, vội vàng nói: "
Vương nhi, có nhớ ra gì chăng?".

"
Ta nhớ ra một chút, hình như đây chính là tên ta". "Thật trùng hợp a", Trương Tử Tinh trong lòng thầm kêu may mắn, ngay cả tên cũng gần giống nhau, mượn cớ nhận bừa.

"
Tốt quá rồi, còn nhớ ta là ai không?" Đế Ất cùng hai nữ nghe hắn nhớ ra tên mình, đều lộ vẻ vui mừng, nhưng bọn họ không biết "Tử Tinh" này không phải là "Tử Tân" kia.

"
Chỉ nhớ ra tên mình, chuyện khác nghĩ đến là đau đầu", Trương Tử Tinh giả vờ chậm hỏi: "Ngài là cha ta?".

"
Đương nhiên! Tân nhi, ta chính là cha con!" Dù nhi tử không theo phép tắc gọi mình "phụ hoàng", nhưng tiếng "cha" này còn hơn vài phần thân tình, khiến Đế Ất cảm giác vô cùng thân thiết.

"
Cha, vi sao đột nhiên con cái gì cũng không nhớ ra ?" Trương Tử Tinh thừa thế bồi thêm 1 câu.

"
chẳng nhẽ Vương nhi bị tà ma xâm nhập? " Đế Ất trầm ngâm nói: "Đáng tiếc thái sư Văn Trọng dẫn quân chinh phạt phản loạn chưa về, nếu không, với thân phận Triệt Giáo môn nhân của hắn, giao du rộng rãi, lại am hiểu dị thuật, tất nhiên có thể giải quyết bệnh của Vương nhi".

Văn Trọng! Triệt Giáo! Từ lúc còn học sinh, Trương Tử Tinh thập phần yêu thích tiểu thuyết thần quái, lúc này đã nghĩ ra chính mình "Thọ Vương" đại biểu cho cái gì. Nguyên lại, Thọ Vương chính là hôn quân nổi tiếng Trung Quốc-Thương Trụ Vương Đế Tân! Khiến hắn càng kinh hãi chính là, nghe giọng Đế Ất mà xét, cái thế giới này rất nhiều khả năng không phải là triều đại Ân Thương trong lịch sử, mà càng giống với tiểu thuyết cổ điển, yêu ma thần thánh "Phong Thần Diễn Nghĩa" .

Trương Tử Tinh dù còn không dám xác định điểm này, nhưng cũng lo lắng ôm đồm nhiều chuyện, bị người khác phát hiện sai lầm, vội nói "
Cha, vừa rồi con nghe tên mình, có cảm giác rất quen thuộc, không biết có thể sai người kể lại chuyện trước đây cho con nghe, hoặc gặp vài người quen, không chừng có thể nhớ lại chuyện cũ".

Đế Ất gật đầu nói: "
Đã là thái y vô dụng, mà Văn thái sư chưa về, trước mắt cũng chỉ có cách này".

Cuộc sống hàng ngày trôi qua, Trương Tử Tinh thuận lợi lợi dụng tìm kiếm "
trí nhớ thất lạc" cùng với hiểu biết về "Phong Thần Diễn Nghĩa" và lịch sử nhà Thương, cuối cùng nắm rõ tình huống vị Thọ Vương này, cũng dần quen thuộc với mọi người xung quanh, dù có chút khác biệt ngôn ngữ, cũng có cớ "mất trí" đỡ hộ, nghe tin Thọ Vương thuận lợi khôi phục, Đế Ất trong lòng vui mừng, mà không biết vốn con trai mình đã biến thành người khác.

Nháy mắt hơn một tháng đã qua, "
Bệnh" của Thọ Vương gần như khỏi hẳn, trừ một phận trí nhớ còn chưa khôi phục, cùng với người thường không khác gì nhau, thậm chí còn như thay đổi cả người, không còn ngông nghênh như trước, làm việc trầm ổn thận trọng, đối xử với mọi người lễ phép ôn hòa, Thiên Tử Đế Ất nghe được vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, thầm cảm ơn thánh tổ Thành Thang linh thiêng.

Cùng với lúc Trương Tử Tinh cẩn thận thích ứng với hoàn cảnh, hắn cũng xác định chính mình trải qua một loại phương thức "trọng sinh" rơi đến một thế giới thần dị, nhà Thương-Trung Quốc. Rất có khả năng là một không gian bình hành, mà tại không gian này, các nhân vật tưởng tượng trong "Phong Thần Diễn Nghĩa" cùng với thuật tu tiên, chính là thực sự tồn tại.

Lần "
Trong Sinh" này vô cùng kì quái, Thọ Vương dường như là hình ảnh của Trương Tử Tinh tại không gian này, tướng mạo, dáng người cực kì giống nhau. Mà 2 kẻ vốn không bao giờ gặp nhau này, vì một loại lực lượng vô hình tác động mà gặp nhau cùng một chỗ, thân thể mặc dù thống nhất, nhưng linh hồn không thể dung hợp. Chính vì một núi không thể có 2 hổ, hai bên đều muốn tranh đoạt quyền khống chế thân thể, vô ý thức bài xích, tranh đấu. Cuối cùng kẻ mạnh sống sót, Trương Tử Tinh tồn tại đồng nghĩa với nguyên bổn Thọ Vương bị tiêu diệt.

Do khoa học thế kỷ XXIV phát triển, rất nhiều bệnh nan y đều được khắc phục, thể chất loài người được cải thiện, tuổi thọ trung bình lên tới 250 tuổi, bất kể là tố chất thân thể hay trạng thái tinh thần, đều là người cổ đại không thể so sánh, thế nhưng lần "trọng sinh " này, Trương Tử Tinh phát hiện cơ năng thân thể cùng trạng thái tinh hần đều không suy giảm mà lại càng mạnh mẽ. Cho đến lực lượng nhục thể, không biết vì sao còn mạnh hơn trước chục lần, sớm vượt qua thân thể loài người, khiến người ta không tin nổi. Khó trách Đế Ất nói Thọ Vương từng tại Phi Vân Các biểu diễn một trận đùa giỡn "thác lương hoán trụ". Đấy chính là hiệu quả dung hợp Trương Tử Tinh và thân xác Thọ Vương.

Phong Thần Diễn Nghĩa có đoạn viết, Trụ Vương tại Ngọ môn đại chiến Hoàng Phi Hổ cùng chư hầu, đao chém Nam Bá Hầu, mà còn là hàng đêm truy hoan, trầm mê tửu sắc. Từ điểm này mà nói, thân thể Thọ Vương đã không phải người thường có thể so sánh. Nhưng Trương Tử Tinh biết, cho dù chính mình có sức mạnh địch lại vạn người, nhưng cũng là người trần mắt thịt, không có cách nào đối chọi với tiên nhân đạo pháp huyền diệu. Bất kể tại lịch sử hay tiểu thuyết, Đại Thương chỉ có một kết cục, là bị Chu Vũ Vương tiêu diệt. Tru Vương cũng tự thiêu mà chết.

Dù biết trước số phận tương lai, nhưng cũng không thể sống dật dờ chờ chết được.

Nếu là một chuyến "Xuyên Việt" hoặc "Trọng Sinh" bình thường, Trương Tử Tinh hoàn toàn có lòng tin dựa vào tri thức khoa học khiến cho thời đại đồ đồng lạc hậu này nhảy vọt, thành lập một chính quyền vô địch mà bền vững. Thế nhưng quan trọng nhất, đối thủ tương lai không phải người thường, mà là thần tiên yêu ma lực lượng cường đại, thậm chí có thể là giáo chủ thánh nhân với sức mạnh hủy thiên diệt địa. Làm sao địch nổi ?.

Biết đi đâu tìm lời giải đáp? Trương Tử Tinh mỗi lần nghĩ đến chuyện này, đều xuất hiện cảm giác uể oải, lực bất tòng tâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.