Ứng Long an toàn trở về khiến mấy người Trương Tử Tinh rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, nhất là Nữ Bạt, nhìn phu quân bình an, xúc động rơi lệ đương tràng. Trương Tử Tinh cùng Khổng Tuyên cũng biết ý rời đi, cho đôi vợ chồng một phen trùng phùng nỉ non.
Không bao lâu, hai vợ chồng bước ra gặp lại hai vị huynh trưởng. Trương Tử Tinh tâm tình thoải mái cố ý trêu chọc tứ muội một phen, khiến nàng đỏ bừng hai má ngượng nghịu, sau đó Ứng Long đem tao ngộ của mình kể ra.
Hôm đó hỗn chiến tình thế nguy cấp, Ứng Long vì bảo vệ Nữ Bạt, liều mạng đỡ lấy một kích Phiên Thiên Ấn của Quảng Thành Tử. Do Quảng Thành Tử tu vi đã tới Kim tiên thượng giai đỉnh phong, hơn xa Ứng Long mới tới Kim tiên trung giai, mà Phiên Thiên Ấn càng là pháp bảo bá đạo vô cùng, trong Phong Thần diễn nghĩa uy danh hiển hách, cực kỳ lợi hại. Nếu không phải Ứng Long có Bích Lan khải bí bảo hộ thân của Long tộc, phen này đã toi đời rồi.
Cho dù là vậy, Ứng Long vẫn bị trọng thương, Bích Lan Khải cũng bị hư tổn không ít, nhất thời mất đi tác dụng hộ thân, sau lại bị Thông thiên thần hỏa trụ của Vân Trung Tử vây khốn, khó khăn lắm mới dựa vào Thiên hạo tinh kính thoát thân được. Tại lúc tách ra Nữ Bạt, vì phải bảo hộ Thương Thanh Quân, Ứng Long lại gặp phải giáp công của Xích Tinh Tử và Cửu đầu Trĩ Kê Tinh Hỉ Mị.
Hỉ Mị kia hết sức xảo trá, thấy nhất thời không hạ được Ứng Long, liền đem công kích chuyển sang Thương Thanh Quân. Ứng Long thấy đại tẩu nguy cấp, vội lệnh sinh vật chiến sĩ liều mạng ngăn Hỉ Mị, lúc này bị phân thần, gian nan tránh khỏi Âm Dương kính thì lại bị Thủy hỏa thần phong của Xích Tinh Tử đánh trúng ngực, khiến vết thương càng thêm nặng. May lúc đó sinh vật chiến sĩ đã kịp đưa đưa Thương Thanh Quân rời xa, Ứng Long biết không địch được hai người, dưới sự yểm trợ của sinh vật chiến sĩ tự bạo, dùng độn thuật chạy về hướng xa. Xích Tinh tử không chịu buông tha, lập tức đuổi theo không rời. Ứng Long mang thương thế bỏ chạy tới Nam Hải, nhảy vào trong nước. Hắn thân là Long tộc, tất nhiên quen thuộc thủy lộ, trốn vào một hang động không ra.
Xích Tinh Tử không quen thủy chiến, không dám khinh thường đuổi theo, dùng mấy thần thông đều không phát hiện nổi Ứng Long, rồi nhận được ngọc phù của Tử Hồng truyền tới, hắn nghĩ dù sao đã đạt được mục đích tới Triều Ca lần này, không cố truy lùng Ứng Long nữa, ngự mây trở lại đón Tử Hồng.
Ứng Long thương thế rất nặng, lại không rõ tình huống địch nhân trên bờ, chỉ đành len lén trốn trong một động nước, nhờ song tu đan kia vẫn ổn, hắn biết được Nữ Bạt vẫn an toàn thì yên tâm lại, lập tức lặn sâu hơn xuống đáy biển, cố gắng trị thương. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Mấy ngày sau, hắn thấy tình hình có vẻ ổn, cẩn thận đi tới một khối hải vực khác mới trồi lên mặt nước.
Để tránh nguy hiểm, Ứng Long không lập tức trở lại Triều Ca, mà lựa chọn phi hành tìm một nơi an tĩnh trị dứt thương thế, để chẳng may gặp phải cường địch cũng có sức bảo toàn. Sự tình tiếp đó thực xảo hợp, Ứng Long vừa tìm được một chỗ
"yên tĩnh", còn chưa kịp ngồi xuống đã thấy có hai đạo nhân, một người mặc áo xanh, một người áo đỏ chạy tới. Hai người không đợi Ứng Long nói gì, đã mở miệng mắng hắn chiếm lấy chỗ hai người thường đánh cờ.
Ứng Long nhìn lại tấm đá lớn mình đang ngồi đây, lại nhìn hai hòn đá thấp hơn ở hai bên, biết hai người này không phải cố ý gây hấn mình. Ứng Long vẫn mang thương thế, không muốn đa sự, nói một tiếng xin lỗi định rời đi, thì bị đạo nhân áo xanh nhìn ra hắn có vết thương trên người, vội ngăn hắn lại, nói có diệu dược có thể giúp Ứng Long trị thương, nhưng có một điều kiện, đó là phải thắng cờ hai người mình.
Đạo nhân áo đỏ nghe điều kiện này, cũng hô tô khen phải. Hai người đều tính tình nhàn hạ, quen biết đã vài trăm năm, từ lúc Trương Tử Tinh
"phát minh" ra cờ vây xong liền mê đắm thứ này, hôm nào cũng tới đây đọ sức.
Hai người là bạn thân, lại đã đánh cờ với nhau nhiều năm, nước lui nước tiến của đối phương đã quen thuộc hẳn, bớt đi hứng thú, giờ có thêm người mới gia nhập tất nhiên là hết sức vui mừng. Ứng Long bình thường cũng thường đánh cờ với Nữ Bạt, nghe thấy chuyện có lợi như vậy lập tức đồng ý, không ngờ mới đi với đạo nhân áo đỏ được vài nước, hắn đã thấy kỳ lực của đối phương cao minh hơn xa mình, bó chân bó tay, miễn cưỡng ứng phó, cuối cùng không thoát khỏi trận thua.
Tuy đánh bại đối phương, nhưng đạo nhân áo đỏ gặp được đối thủ có cách đánh mới lạ càng thêm hưng phấn, có thể giằng co rồi chiến thắng như vừa rồi khiến hắc hết sức đắc ý, kéo kéo Ứng Long định bày thêm trận nữa. Đạo nhân áo xanh ở một bên nhìn đã khó chịu nãy giờ, đâu chịu đồng ý, đề xuất để hắn đấu với Ứng Long một ván, hai người lập tức tranh chấp với nhau. Ứng Long tự nhiên thành món đồ hai người tranh giành, tức thì cười khóc không xong.
Ứng Long thấy hai người cãi nhâu không ngừng, biết sức cờ của mình không bằng người, mà Triều Ca còn có biến cố, không dám lưu lại đây lâu, lập tức đứng dậy cáo từ. Hai đạo nhân đâu đồng ý, ngăn trở không cho hắn đi. Đạo nhân áo xanh tác tính lấy ra Cửu Cửu sinh hoàn đan trân quý đưa cho hắn. Ứng Long ăn vào xong, không bao lâu thương thế đả bớt, nguyên khí cũng khôi phục lại tương đối. Tất nhiên, đấy chỉ là biểu hiện bên ngoài, trong thời gian ngắn còn chưa thể cố sử dụng lực lượng, dù sao nguyên khí hao tổn cũng không phải dùng đan dược mà có thể bù đắp hết được.
Ứng Long lo việc Triều ca, nhưng thực không muốn phủi đít bỏ đi sau khi vừa ăn đan dược của người ta xong, nghĩ đến hoàng huynh
"sáng tạo" ra cờ vây, lập tức nghĩ được một chủ ý. Hắn nói với hai người, có một vị huynh trưởng trình độ cờ hơn xa mình gấp trăm ngàn lần, nếu hai người đồng ý, có thể theo mình tới Triều Ca, đảm bảo sẽ nói với huynh trưởng luận cờ với hai người.
Đạo nhân áo đỏ gọi Tiêu Thăng, đạo nhân áo xanh tên Tào Bảo. Hai người vốn là tán nhân núi Vũ Di, vì bị động chủ Bạch Vân động Kiều Khôn làm khó, hai người lại vốn tính tình đạm bạc không thích tranh đấu, nên chấp nhận rời đi, nghe thấy chuyện này tức thì hai mắt sáng rỡ, còn vỗ ngực đảm bảo, nếu
"cừu nhân" của Ứng Long vẫn còn tại Triều Ca, hai người nhất định sẽ ra tay tượng trợ. Ứng Long nhìn ra tu vị hai người kém cỏi, nhưng nguyên khí mình chưa khôi phục, có thêm hai người hỗ trợ cũng tốt, lập tức cùng Tiêu Thăng, Tào Bảo trở lại Triều Ca, gặp ngay Khổng Tuyên đang khắp nơi tìm hắn, rồi vui vẻ trở lại hoàng cung.
Việc Tào Bảo, Tiêu Thăng tới đây đối với Trương Tử Tinh mà nói, không chỉ là nỗi vui ngoài ý muốn, mà người khác thì có thể không nhìn ra hai người tu vi vỏn vẹn Chân tiên thượng giai này có thần thông gì hay ho, Trương Tử Tinh lại biết rất rõ giá trị của hai người.
Trong nguyên tác có một tình tiết nổi tiếng: Triệu Công Minh dùng Định hải châu liên tiếp đánh bại 12 Kim tiên Xiển giáo, lại đuổi đánh Nhiên Đăng đạo nhân tới gà bay chó chạy, sau Nhiên Đăng gặp được Tiêu Thăng, Tào Bảo trợ giúp, pháp bảo Định hải châu trứ danh của Triệu Công Minh không ngờ lại bị hai người vô danh tiểu tốt này thu mất, ngay cả Phược long tác cũng bị mất. Sau Triệu Công Minh lấy ra roi thần đánh chết Tiêu Thăng, nhưng bị Nhiên Đăng ngầm dùng Càn khôn xích đánh trộm, lấy được Định hải châu. Tào Bảo đáng thương kia về sau bị tên vô sỉ Nhiên Đăng lừa vào Thập tuyệt trận làm pháo hôi. Trận chiến với Triệu Công Minh cũng làm nổi danh một kiện pháp bảo – có thể đánh rơi ngay cả Định hải châu – đó chính là Lạc Bảo Kim tiễn.
Giờ chủ nhân của Lạc bảo kim tiễn Tiêu Thăng cùng Tảo Bảo đã tới tận cửa đây, Trương Tử Tinh tất nhiên không bỏ qua cơ hồi nay, lập tức tiếp đãi trọng thị, rộng lượng đem một bản kỳ phổ cho hai người.
Do cờ vây mới
"ra đời" không lâu, Tào Bảo và Tiêu Thăng tuy đam mê món này, nhưng kỳ lực cũng không cao minh lắm, thấy kỳ phổ của quốc sư Đại Thương
"Tiêu Dao tử", càng nhìn càng thấy cao minh, khiến hai người trợn trừng thán phục. Hai người đưa mắt nhìn nhau, không ngờ lại quỳ xuống trước mựt Trương Tử Tinh, xin vị
"kỳ thánh" này thu hai người mình làm đệ tử dạy cho kỳ nghệ. Trương Tử Tinh vốn chỉ định dùng mấy kỳ phổ này giữ hai người lại, đâu ngờ còn có chuyện tốt nhường này, giả vờ từ chối vài câu, sau lập tức mặt dày nhận làm sư tôn của hai người.
Trương Tử Tinh đẳng cấp
"lừa đảo" siêu việt, không lập tức lộ ra bản tánh hỏi hai người chuyện Lạc bảo kim tiễn, mà lập tức thực hiện chức trách của sư phụ, lợi dùng Siêu não lấy ra một bộ phần mềm huấn luyện cờ vây, chỉ điểm cho hai người. Tào Bảo, Tiêu Thăng bình thường đều tự tìm tòi, đâu gặp qua loại huấn luyện chuyên nghiệp như vậy, chỉ thấy đầu óc mở mang rất lớn, tức thì bội phục dập đầu tí vỡ. Hai người được Trương Tử Tinh an trí một tiểu viện yên tĩnh, phái người hầu hạ, mỗi ngày học cờ uống rượu, sảng khoái vô cùng, giờ cho dù tên nào cầm gậy đuổi đi, hai người cũng nhất quyết không đi.
Lúc này Hạm Chi Tiên nói muốn trở lại Kim ngao đảo, gặp Trương Tử Tinh cáo từ. Trương Tử Tinh đâu chịu để
"thịt béo" rời đi, tức thì cố gắng giở mọi thủ đoạn muốn lưu nàng lại. Hạm Chi Tiên tuy không nỡ xa hắn, bình thường ở chung với Thương Thanh Quân cũng rất tốt, nhưng nàng biết Triều Ca vừa phát sinh đại sự, Trương Tử Tinh thân làm Thiên tử phải cần thời gian ổn định và điều chỉnh lại mọi thứ, danh phận mình cũng chưa rõ ràng, ở lâu tại Triều Ca tất sẽ bị mấy đạo hữu Kim Ngao đảo đáng ghét kia trêu chọc, cho nên cự tuyệt ý hắn, rời khỏi Triều Ca.
Giờ Cửu đầu Trĩ Kê Tinh chưa rõ ở đâu, Khổng Tuyên, Ứng Long, Nữ Bạt đều mang thương thế, nguyên khí chưa khỏi. Triều Ca vừa qua chuyện Tử Giao, nhân tâm bất ổn, lại thêm Vu Phiết vì miễn cướng toái đan khai trận mà tu vi mất hết thành phế nhân, Trương Tử Tinh có rất nhiều chuyện cần xử lí, tạm thời thực không có thời gian bồi tiếp Hạm Chi Tiên. Hạm Chi Tiên cũng hiểu chuyện này mới chủ động rời đi, tránh cho hắn phân tâm. Trước khi đi, Trương Tử Tinh hẹn nàng lần sau hắn lên Kim ngao đảo, chính là ngày
"đạo hữu" biến thành
"đạo lữ". Không chỉ Kim Ngao đảo, trên Tam Tiên đảo kia cũng còn một cái lời hẹn
"quá hạn liền trả tiền nộp phạt" đang đợi hắn, đấy cũng là một lời hẹn không thể dễ dàng bỏ quên được.
Tiễn Hạm Chi Tiên rời đi, Trương Tử Tinh đem chú ý đặt tới Võ Vương cửu đỉnh trong sơn trang của Vu Phiết. Tuy Vu Phiết từng nói, cửu đỉnh là vật của Hạ triều, không có lợi đối với khí vận của Đại Thương, nhưng hắn không úy kị cái này, mà Cửu đỉnh hắn cũng không muốn dùng, mà là muốn đưa cho nhị đệ Khổng Tuyên.