Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần

Chương 206: Thương Đả Hoàng Tước! “Phản Đồ” Chư Kiền



Phi Liêm càng cười lớn: "Cửu đỉnh? Chẳng nhẽ Đại Vũ năm đó cũng kiến thức tầm thường, thực sự coi nó là chín cái đỉnh thôi sao? Hoặc không đem bí mật chân chính của cửu đỉnh truyền lại? Hừ! loại phế vật như ngươi tất nhiên là không biết được. Để ta nói cho ngươi, ta không cần ngươi sử dụng cái gì thuật pháp, chỉ cần dùng máu huyết ngươi giải khai phong ấn là được."

Vi Phiền không ngờ đối phương không thèm quan tâm tới chỗ dựa lớn nhất của mình, trong lòng hết sức kinh hãi: chẳng nhẽ cửu đỉnh Đại Vũ truyền lại còn có bí mật rất lớn gì hay sao?

Ác Lai thấy Phi Liêm cà kê với Vi Phiền rất lấ làm khó chịu, quát lên: "lão đầu tử, việc gì phải giải thích với hắn!, mau hút huyết dịch của hắn ra, lấy cửu đỉnh đi về thôi, nếu để tên Huyền tiên bày trận kia biết được chỉ sợ chúng ta cũng không đi được đâu".

Phi Liêm cũng hiểu không nên kéo dài nữa, một ngón tay trỏ vào Vi Phiền, tức thì kim quang trói chặt hắn lại, nhấc bổng Vi Phiền lên, theo hai tay Phi Liêm múa lên, Vi Phiền cảm thấy như bị thiên đao chém vào, đau đớn rống lên. Tất nhiên, mặc kệ hắn gào thét hay xin xỏ, đều không ai để ý đến hắn.

Phép Phi Liêm đang thi triển là một loại phong huyền lực vô hình, như thanh kiếm sắc, có thể giết người vô hình, đây là bản lĩnh thật sự của hắn, chỉ có điều trước giờ dấu diếm rất kỹ mà thôi. Vi Phiền bị lưỡi kiếm vô hình này cắt đến máu chảy đầm đìa. Phi Liêm khống chế kim quang, dẫn người máu dịch về phía cửu đỉnh, để tiên huyết rơi vào trên đó. Chờ Vi Phiền gần như mất hết máu, cửu đỉnh rốt cuộc lại phát ra quang mang chói lóa, vốn nhìn như phế vật nay đã trông như mới, đồ án và văn tự bên ngoài cũng trở nên rất rõ ràng. Thư kim là âm đỉnh, hùng kim là dương đỉnh, tổng cộng ba âm đỉnh, sáu dương đỉnh. Trên mỗi đỉnh đều có hai chữ cổ, Phi Liêm nhận ra đó là tên danh tự đỉnh, phân làm Ký châu đỉnh, Duyện châu đỉnh, Thanh châu đỉnh, Tử châu đỉnh, Dương châu đỉnh, Kinh châu đỉnh, Dự châu đỉnh, Lương châu đỉnh và Ung châu đỉnh. Trên đỉnh khắc hình sông núi, dị thú điểu cầm các châu.

Phi Liêm ném thi thể Vi Phiền sang một bên, nhìn chín cái đỉnh rực sáng này, hưng phấn đến nỗi giọng nói cũng run run: "tốt quá rồi!, chúng ta ẩn nhẫn nhiều năm vậy, không ngờ hôm nay rốt cuộc đã hoàn thành sở nguyện, coi như trời không phụ nỗi khổ tâm của ta!".

Tiểu Đản vội nói: "chúc mừng chủ công đạt thành tâm nguyện, có điều nơi này không nên ở lâu, xin chủ công mau thu hồi cửu đỉnh sớm rời đi".

Phi Liêm gật đầu, bắt đầu dùng phép thu lấy cửu đỉnh. Cửu đỉnh thực không tầm thường, lại có thể tự phóng ra lực lượng kháng cự. Do nhục thân của Phi Liêm đã mất, nên tuy có cảnh giới Kim tiên nhưng thân thể tái tạo này chỉ có mức Luyện hư kì, cho nên không dám quá vội vàng. Hắn ngưng thần tĩnh tâm, sử ra toàn bộ lực lượng, hóa thành một cánh tay to vô hình, một bên triệt tiêu cỗ lực lượng kháng cự kia, một bên từ từ di động cửu đỉnh. Hành động này quả nhiên hiểu quả, cửu đỉnh từng cái một bị hắn từ từ thu lấy.

Ác Lai đứng chờ thấy vô vị, bước lại gần Vi Viện đang hấp hối, than nói: "thực đáng tiếc dạng mỹ nhân xinh đẹp thế này, nếu không phải lập tức phải theo lão đầu tử trốn khỏi Triều Ca, ta nhất định sẽ mang về phủ hưởng thụ mọt phen".

Vi Viện hình như còn có thể nghe thấy thanh âm hắn, nhưng không cách nào nghe ra nội dung, do mất máu quá nhiều, nàng chỉ có thể cảm thấy một cơn rùng mình khó nói, từ từ, ngay cả ý thức cũng bắt đầu mơ hồ.

Rất lâu, Phi Liêm rốt cuộc thu xong cửu đỉnh vào trong túi pháp bảo, gọi Ác Lai một tiếng, sai Tiểu Đản dẫn đường, bốn người bước ra ngoài biệt viện.

Vừa đi một đoạn, Phi Liêm bỗng có cảm giác không đúng, cách đại môn chỉ có nửa bước, chẳng hiểu vì sao lại thấy mình quay lại trong biệt viện.

Phi Liêm chau mày hỏi: "Tiểu Đản, ngươi có nhớ lầm đường không?"

Tiểu Đản cẩn thận đánh giá một phen, nhớ lại cách vào trận khi nãy, lắc đầu nói: "không thể nào, tôi tuyệt không nhớ sai, vừa rồi theo mấy người Vi Phiền tiến vào chính là đi theo đường này, cũng không gặp dị trạng gì, hay là cách ra khác với cách vào?"

Phi Liêm bắt đầu cảm thấy lo lắng, hắn nhiều năm tiềm phục Triều Ca chính là vì cửu đỉnh này, giờ đoạt được coi như đã hoàn thành tâm nguyện, vui mừng đến phát điên. Định lập tức trốn khỏi Triều Ca, không ngờ đến lúc đại công cáo thành lại gặp phải chuyện như này, chẳng nhẽ sẽ có bất trắc sao?

Tiểu Đản tâm tư linh hoạt, nhìn Vi Viện đang hấp hối nói: "nữ tử này hẳn là biết cách ra trận, chờ tôi tạm cứu ả lại".

Phi Liêm gật đầu, Tiểu Đản liền dùng pháp thuật giúp Vi Viện cầm máu, lại nhét một quả đan dược vào miệng Vi Viện. Sắc mắt Vi Viện từ từ hồng hào trở lại, tuy vẫn yếu ớt như cũ nhưng đã không còn nguy hiểm tính mạng.

Phi Liêm lập tức nhìn Vi Viện nói: "nếu chịu dẫn chúng ta ra khỏi trận, ta sẽ tha cho ngươi một mạng!".

Vi Viện không trả lời, một đôi mắt vô hồn nhìn lên thiên không, không có sợ hãi, không có kinh hoàng, chỉ có thờ ơ. Phi Liêm thấy vậy bèn đánh mắt với Tiểu Đản, Tiểu Đản hiểu ý sử dụng mê thuật nói: "tỷ tỷ, chẳng nhẽ người nhẫn tâm nhìn tiểu muội bị vây chết ở đây? Xin tỷ tỷ nói cho cách ra trận".

Không biết có phải vì lòng đã chết hay không, đôi mắt Vi Viện vẫn không có chút thần thái nào, ngay cả dị thuật của Tiểu Đản cũng không có tác dụng, thử đi thử lại mấy lần đều không sau, chỉ đành chán nản đứng dậy than nói: "ả ta đã bị đả kích quá lớn, tâm ý nguội lạnh, giờ chỉ như xác chết biết đi mà thôi, không bị pháp thuật của tôi mê hoặc, giờ phải làm sao?"

Ác Lai tóm lấy Vi Viện tra hỏi vài lần, nhưng Vi Viện vẫn bộ dạng đó. Ác Lai tính tình nóng nảy, giận dữ không cần biết cái gì thương hoa tiếc ngọc, một cước đá bay Vi Viện ra một góc bất tỉnh, thét lên: "đã lầ như vậy, chúng ta cường hành phá trận, đằng nào chúng ta cũng phải tốn khỏi Triều Ca, cho dù bạo lộ thân phận cũng không sao cả".

Phi Liêm vội vàng ngăn hắn lại: "sao ngươi ngu vậy con? Tên bày trận này là Huyền tiên, pháp lực rất cao thâm, bằng lực lượng của chúng ta sao có thể cố xong ra được? cho dù may thoát ra cũng sẽ kinh động đến hắn, với thực lực của chúng ta làm sao địch nổi? không đến lúc vạn bất đắc dĩ, không thể lỗ mãng hành sự được".

Tiểu Đản nghĩ ra một ý bèn nói: "chủ công, ngài xem có thể luyện hóa được cửu đỉnh này không, chúng ta mượn nó phá trận, thế nào?". Phi Liêm lắc đầu nói: "cửu đỉnh ảo diệu vô cùng, trong nó còn có bí mật, không phải pháp bảo tầm thường có thể so được, cho dù ta khôi phục tu vi lúc đỉnh cao cũng không thể làm được".

Bốn người đang bàn cách thoát thân, đột nhiên thấy cửa lớn biệt viện mở ra, một nam một nữ bước vào. Nam tử tướng mạo tuấn mỹ, nữ tử xinh đẹp vô cùng, thực là một đôi trai tài gái sắc.

Phi Liêm vừa thấy hai người này, lập tức tay chân lạnh ngắt, sắc mặt tái xanh, thất thanh nói: "các ngươi…các ngươi vì sao lại tới đây?"

Đôi nam nữ kia thấy bộ dạng sợ hãi của Phi Liêm, liền cười khinh thị. Nữ tử mở miệng nói: "khó lắm mới gặp được cố nhân, ngươi vì sao phải lo lắng thế?"

Phi Liêm xoay chuyển tâm niệm rất nhanh, lập tức hiểu ra một loạt nghi vấn xâu chuỗi với nhau từ trước tới giờ, chỉ thấy càng thêm sợ hãi, không cách nào giữ được bình tĩnh nữa, cố gắng hét lên một tiếng che dấu sự khẩn trương trong lòng: "sao lại có thể là các ngươi?"

Một giọng nói hiền hòa từ bên người hắn vang lên: "Phi Liêm ái khanh, ngươi lấy cửu đỉnh của quả nhân định mang đi đâu?"

Thanh âm này vang lên không hề có một tia báo trước, nhưng Phi Liêm và Ác Lai vừa nghe thấy lập tức biết được thân phận người tới, trái tim hai người không hẹn mà cùng trầm xuống.

Chỉ thấy Thiên tử mặc liền trang, không biết từ lúc nào đã xuất hiện trong trang viện, bên người còn có một nam tử nho nhã đứng cạnh. Ác Lai và Tiểu Đản nhìn thấy người này, không khỏi lộ vẻ sợ hãi. Năm đó trong Thiên yêu diệt hồn trận, chính là gã nam tử trông vô hại này nhấc tay lên là có thể bắt trói lấy hai người mình.

Cho dù Phi Liêm giỏi giấu diếm thế nào, giỏi xảo trá ra sao, giờ bị bắt ngay tại hiện trường, nhất thời cũng không biết đáp sao. Trương Tử Tinh đưa ánh mắt nhìn về phía thi thể của Vu Phiết, ánh mắt lộ vẻ đau đớn, rồi đột ngột trở nên dữ tợn: "là ngươi giết Vu thần y?"

Phi Liêm vội vàng lắc đầu không ngừng: "dạ không…là nghịch tặc Vi Phiền hạ thủ. Vi Phiền thì ra chính là dư nghiệt tiền triều, ý đồ muốn cướp lấy bảo vật, sai nữ nhi tiềm phục làm môn hạ Vu thần ty, lại sai võ sĩ giết hại Vu thần y, hạ thần chỉ là phát hiện ra hắn nên mới theo tới đây…"

Trương Tử Tinh thay hắn tiếp lời: "ngươi phát hiện ra hắn có ý đồ bèn theo tới, ý đồ định giúp quả nhân bảo hộ cửu đỉnh, sau đó dâng tặng cho quả nhân phải không?"

Ánh mắt Phi Liêm đảo lên, vội vàng nói: "Bệ hạ anh minh!".

Ứng Long bên này hét mộ tiếng: "đã là như vậy, còn không mau dâng cửu đỉnh lên?"

Phi Liêm vội vàng lấy cửu đỉnh từ trong túi pháp bảo ra, đặt trên mặt đất, trong lòng lại có vô số ý niệm xoay chuyển: thực không ngờ hai kẻ tử thù này còn chưa chết, mà hình như còn hiệu trung với Thiên tử. Xem ra, tu vi hai kẻ này còn hơn xa trước đâ, mà mình lại tu vi giảm sút, nhất định không phải là đối thủ. Hôm nay muốn chạy thoát chỉ sợ sẽ rất khó khăn. Giờ xem ra, chỉ có thể dùng kỳ kế bắt lấy Thiên tử làm con tin mới có nổi một đường sống.

Phi Liễm nghĩ tới đây, ngầm dùng phép truyền âm nhắc nhở ba người Ác Lai, dặn bọn chúng yểm hộ mình hành động. Ác Lai tuy sợ hãi nam tử nho nhã bên người Thiên tử, nhưng cũng biết đây là cơ hội chạy thoát duy nhất, cho dù bốn người mình có ba người bị chế phục, chỉ cần một người chế trụ được Thiên tử là sẽ có cơ hội sống sót. Bốn người lập tức ngưng tụ lực lượng, chuẩn bị phát động công kích lúc thích hợp.

Phi Liêm phân phó xong xuôi, quay sang Trương Tử Tinh hành lễ nói: "Cửu đỉnh ở đây, xin Bệ hạ kiểm tra".

Trương Tử Tinh vừa thấy cửu đỉnh lập tức lộ vẻ vui mừng bước lên trước, từ từ sờ vào cửu đỉnh, chỉ thấy một cỗ lực lượng bình hòa êm dịu truyền tới. Lực lượng này tuy ôn hòa, nhưng sâu như đáy biển, dò xét mãi không hết, hắn buột miệng khen: "Vũ vương cửu đỉnh quả nhiên danh bất hư truyền!".

Tại lúc này, Phi Liêm đột nhiên giở trò, trong tay hiện ra một chiếc kim hoàn ném về phía Trương Tử Tinh, đồng thời thân thể hóa làm gió đen xông tới, ý đồ muốn bắt người. Ba người Ác Lai, Tiểu Đản cùng Chư Kiền cũng đồng loạt xông về phía Trương Tử Tinh. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.xyz

Tại lúc kim hoàn sắp bay đến người Thiên tử, đột nhiên một con thú xuất hiện trên người hắn, một ngụm dễ dàng nuốt lấy kim hoàn kia. Phi Liêm kinh hãi, nhớ đến tình cảnh trong Thiên yêu diệt hồn trận Ác Lai kể lại, kinh hãi nói: "Thao Thiết!".

Phi Liệm tuy kinh hãi, thân hình vẫn không hề ngừng lại, nhưng còn chưa lại gần được Trương Tử Tinh, đã thấy sau lưng đau đớn, từ trên không rơi phịch xuống đất. Tiểu Đản và Ác Lai còn chưa tới gần Thiên tử thì nam tử nho nhã kia đã xuất hiện trước mặt bọn chúng không một tiếng động.

Thân hình Phi Liêm rơi xuống, nhất thời không sao dạy nổi, ánh mắt khó tin nhìn về kẻ đánh trộm mình ở phía sau, chính là Chư Kiền, hắn kinh hãi nói: "Ngươi…"

Chư Kiền sắc mặt như thường nhìn cái búa đang phát sáng trong tay mình, đáp: "Chủ công vừa rồi nói không sai, Khai Sơn phủ của Hạ Vũ thân truyền này quả nhiên lợi hại, ngay cả bản thân chủ công cũng không đỡ nổi".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.