Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần

Chương 245: Thiền Ngọc Đạo Thảo



Trương Tử Tinh gật đầu: "Chính vì phải luyện hóa Tiên thiên chí bảo kia nên huynh đệ của ta mới không cùng tới. Nếu không nương nương nghĩ xem, ta ở Tây Côn Lôn có dạng đại địch như Lục Áp, hắn làm sao dám yên tâm để ta tới?"

Lần này Dao chân nhân kinh hãi không nhỏ, ánh mắt càng trở nên lạnh lùng, tâm trí rất nhanh suy nghĩ nước đi tiếp theo.

Dao chân nhân đã kiến thức qua sự lợi hại của Khổng Tuyên, thần quang sau lưng cực kỳ thần diệu, cho dù Hạo Thiên thượng đế cùng Dao Trì Kim Mẫu hợp kích cũng không đè ép được hắn. Tuy nói hai người Hạo Thiên thượng đế hạ giới đoạt đảo, không có lực lượng mạnh nhất như trên thiên đình, nhưng thần thông Khổng Tuyên thực sự lợi hại không phải bàn. Nếu giờ Khổng Tuyên có thể hoàn toàn luyện hóa Hỗn Độn chung, cho dù mình ở trên tiên vực Tây Côn Lôn này cũng không chắc có thể thắng được hắn, rất có khả năng sẽ lượng bại câu thương.

Dao chân nhân nhớ lại uy lực cường đại của Hỗn Độn chung, trong lòng không khỏi sinh nghi: "ngươi chớ định gạt ta, tiếng chuông Hỗn Độn chung ngày đó lợi hại vô cùng, chư tiên đều không cách nào chịu nổi phải rời đi, cho dù là Hạo Thiên cùng Kim Mẫu cũng vậy, huynh đệ của ngươi có gì lợi hại hơn người đâu?"

Trương Tử Tinh tất nhiên không lộ ra chuyện mình có chí bảo Cửu đỉnh trong người, chỉ nói bên mình có cơ duyên, nếu không phải thế sao Khổng Tuyên lại không tới?.

Dao chân nhân tỏ ra bất cần, nghiến răng nói: "cho dù hắn chiếm được Hỗn Độn chung thì sao? Ngươi tưởng ta sẽ sợ hả? lúc đó cùng lắm là lưỡng bại câu thương, ngươi cũng đừng mong thoát thân!".

Trương Tử Tinh thấy nàng ta điêu ngoa như vậy, ngữ khí cũng trở nên lạnh lùng: "thế bà muốn thế nào? Phải nhớ ta là Thiên tử nhân gian, giờ lại là trong sát kiếp, ngay thánh nhân cũng không dám trực tiếp làm thương quả nhân, bà nếu muốn dính vào đại nhân quả, ta cũng tiện thành toàn cho bà!, giờ nếu ta không thể rời đi đất này, vậy liều mạng tự bạo nguyên thần, hai bên cùng chết thử xem!".

Hạm Chi Tiên nắm chặt tay hắn: "phu quân, thiếp cùng chàng đồng sinh cộng tử!".

Dao chân nhân nghe hắn tự xưng quả nhân, biết đã hạ quyết tâm liều mạng, lại thấy hai người dáng vẻ ân ân ái ái, nhớ lại tao ngộ năm xưa của mình, một ngọn lửa đầy đố kị không khỏi bốc lên, quát lớn: "dính vào nhân quả thì sao? Cho dù hôm nay ngươi tự bạo cũng đừng mong thoát thân!".

Trương Tử Tinh cười lạnh: "ta chết cũng không có gì, chỉ là bà sẽ triêm nhiễm đại nhân quả, tất bị cuốn vào trong sát kiếp, khó lòng thoát kiếp lên bảng. Ngày sau nếu phong thần, liền bị Thiên đỉnh cai quản, lúc đó Dao Trì Kim Mẫu kia sẽ đối xử với bà thế nào, tự suy nghĩ đi, ha ha…".

Dao chân nhân không ngờ hắn nói vậy, tử tế ngẫm nghĩ lại, rốt cuộc bình tĩnh hơn chút. Nàng không thể không thừa nhận, lời này của Trương Tử Tinh quả không phải không có căn cứ, nếu nàng phải dùng thân phận hạ thần đối diện với cừu nhân năm xưa, bị ả ta hạ nhục, vậy thà chịu hình thần câu diệt còn hơn.

Dao chân nhân tuy cực kỳ tức giận Trương Tử Tinh, nhưng cũng không khỏi nổi lên một cảm giác kỳ dị: vị Thiên tử nhân gian này tính tình cương liệt, đầy trí tuệ, trọng tình trọng nghĩa, lại cũng có chút cố chấp, đối diện với dụ hoặc mê người như vậy không chút nào động tâm; đối diện với uy hiếp đáng sợ không chút nào lùi bước, thực là nam tử kỳ nhân trong thiên hạ, nếu gã nam tử năm xưa đó có được một nửa dũng khí hay phách lực như hắn đây, tự mình cũng không luân lạc thành thế này…

Dao chân nhân từ từ thu lực lượng lại, thở dài một tiếng, xoay nwoif bước đi: "trước khi ta thay đổi chủ ý, các ngươi mau đi đi, ta không muốn nhìn lại các ngươi nữa…"

Trương Tử Tinh như trút được gánh nắng, hướng Dao chân nhân thi một lễ, dẫn Hạm Chi Tiên vội vàng rời khỏi đại điện. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn

Đi tới cửa điện, Trương Tử Tinh cảnh giác quay đầu nhìn Dao chân nhân một cái, thấy thân ảnh áo trắng kia vẫn đứng tại chỗ như cũ không có động tác gì, trông đầy cô độc.

Trương Tử Tinh ngầm đoán, Dao chân nhân muốn hắn thành đạo lữ song tu, lại hứa hẹn cho làm Nguyên đế, trong đó nhất định có bí mật gì to lớn, nhưng giờ sợ nhất là nàng ta đột nhiên thay đổi chủ ý, lúc đó sẽ không cách nào thoát thân, đâu còn dám nghĩ ngợi nhiều, lập tức quay đầu, rảo bước rời đi.

Ra khỏi Quỳnh Ngọc cung lập tức nhìn thấy Đặng Thiền Ngọc đang đứng chờ bên ngoài. Đặng Thiền Ngọc vừa thấy hắn, lập tức bước lại, Trương Tử Tinh còn chưa kịp mở miệng, cái chân đã đau nhói, thêm một lần nữa bị vị hiệp nữ này không thèm nghe giải thích đã hung hăng đá một cước.

Đặng Thiền Ngọc lườm hắn một cái, cũng không hành lễ, miệng hừ hừ nói: "dân nữ tham kiến Bệ hạ".

Tuy nàng xưng hô như vậy, nhưng ngữ khí không có nửa phần tôn kính, mà ngược lại đầy vẻ hung hăng. Trương Tử Tinh nhìn Hạm Chi Tiên bên này đang cố nhịn cười, không khỏi lắc đầu khổ sở.

Đặng Thiền Ngọc còn đang định tiếp tục tính sổ với hắn, trong tiên thức đã vang lên thanh âm của Trương Tử Tinh: "Thiền Ngọc, chớ nghịch ngợm nữa, ta cùng sư tôn nàng vừa xung đột một chút, thiếu tí là động thủ, giờ bị nàng ta đuổi xuống núi rồi. Nàng nếu có thể, hãy xuống Nhạc hoa sơn tìm ta, ta tạm thời sẽ dừng chân tại đó".

Đặng Thiền Ngọc nghe vậy lập tức thất kinh, cũng không đùa giỡn nữa, dùng tiên thức đáp lại: "ta sẽ lập tức tới, ngươi nhớ nhớ cẩn thận".

Trương Tử Tinh nhìn nàng gật đầu, cùng Hạm Chi Tiên nhanh chóng lui xuống núi.

Rời khỏi Ngọc Sơn, Trương Tử Tinh cùng Hạm Chi Tiên đi tới Nhạc Du sơn, chọn một nơi đất bằng, hóa Cương Nha thành một một cái đài phẳng, đặt bàn ghế lên đó. Hai người liền ngồi trên đài nghỉ ngơi cùng chờ đợi, chừng một giờ sau đã nhìn thấy bóng Đặng Thiền Ngọc chạy tới.

Đặng Thiền Ngọc nhìn cái đài phẳng hình thù kỳ quái, không khỏi lộ vẻ ngạc nhiên, bước lên từng bậc thang hợp kim lên đài, liền thấy hai người Trương Tử Tinh đang thoải mái ngồi trên ghế, trên bàn còn đặt đầy rượu ngon quả ngọt, có vẻ hết sức thư thái. Trương Tử Tinh thấy nàng tới, lập tức đứng lên đón tiếp.

Đặng Thiền Ngọc hừ lạnh một tiếng: "Bệ hạ, ngươi thật thoải mái a!, thực uổng công ta lo lắng cho ngươi!".

Trương Tử Tinh cười xòa nói: "Thiền Ngọc, chớ tức giận nữa, năm đó là ta không phải, che dấu thân phận với nàng, giờ xin cúi đầu bồi lễ xin lỗi nàng".

Đặng Thiền Ngọc đâu chịu dễ dàng bỏ qua như vậy: "khó trách năm đó ngươi có nhiều thứ đồ li kỳ cổ quái như vậy, lại tinh thông thuật toán, lừa lấy trái tim của Thanh Quân tỷ tỷ, thì ra là vị Thiên tử uy đức vô song kia!. Dân nữ có mắt không tròng, không nhận được thánh giá, Bệ hạ có muốn trị dân nữ về tội đó không?"

Hạm Chi Tiên đột nhiên nói: "phu quân, chàng ở lại với Thiền Ngọc muội muội, thiếp sang bên kia xem bầy Kim dực ngư một chút".

Trương Tử Tinh nghe vậy, vội nhìn sang Hạm Chi Tiên đưa một ánh mắt cảm kích. Hạm Chi Tiên không thèm để ý tới hắn, hướng Đặng Thiền Ngọc mỉm cười nói: "Thiền Ngọc muội muội, ta cùng Thanh Quân ở chung rất tốt, từng nghe nàng nhiều lần nhắc tới muội muội. Hôm nay được gặp, quả nhiên danh bất hư trueyenf, năm đó Thanh Quân muội muội cũng bị vị Tử Tinh tiên sinh này lừa đến khổ, muội muội ở lại thanh toán với hắn một trận, lúc rảnh tỷ sẽ tìm muội tương tụ".

Đặng Thiền Ngọc nghe thấy Hạm Chi Tiên ở chung cùng Thương Thanh Quân rất tốt, lại thấy nàng cố ý tạo cơ hội cho mình cùng Trương Tử Tinh gặp riêng với nhau, hảo cảm không khỏi tăng mạnh: "tỷ tỷ đã là tỷ muội trong nhà với Thanh Quân tỷ tỷ, liền không phải người nghèo, tiểu muội vừa rồi thực thất lễ".

Hạm Chi Tiên nở một nụ cười đầy thiện cảm với Đặng Thiền Ngọc, cũng mặc kệ Trương Tử Tinh, nhẹ nhàng bước xuống đài phẳng, đi về phía con suối.

Hạm Chi Tiên vừa đi, Trương Tử Tinh lập tức nói: "vừa rồi Thiền Ngọc nói muốn bị trị tội, ta làm sao ra tay được? muốn trị, liền trị tội phụ thân Đặng Cửu Công của nàng".

Đặng Thiền Ngọc chớp chớp làn mi, đang định phát tác, bỗng lại nghe hắn mặt dày nói: "trị tội lệnh tôn đại nhân không biết dạy con gái, phạt làm quốc trượng, gả nàng vào cung làm phi, cả đời phải ở lại bên người Thiên tử coi như trừng phạt, nàng thấy thế nào?"

Cả khuôn mặt Đặng Thiền Ngọc nhất thời đỏ bừng, vừa giận vừa xấu hổ, phì phì nói: "ngươi tưởng ta dễ bị lừa như Thanh Quân tỷ tỷ sao? Đừng tưởng ngươi là thiên tử là có thể dùng thánh chỉ bắt ta vào cung, ta thà chết cũng không chịu đâu!".

"Nếu ta tới cửa cầu hôn thì sao?", Trương Tử Tinh lấy ra khối Thanh phong ngọc bội Đặng Thiền Ngọc tặng ngày đó: "khối ngọc bội này, ta từ ngày đó vẫn luôn đeo trên người, không lúc nào bỏ xuống, không lúc nào không nhớ tới người tặng ta ngọc bội. Bất kể ta là Thiên tử quân lâm thiên hạ, hay là gã Tử Tinh tiên sinh không quyền không thế kia, ta vĩnh viễn đều là gã "tiểu…"

"
Tiểu tặc, không cho nói nữa", Đặng Thiền Ngọc chỉ thấy trái tim càng lúc càng đập dữ dội, đỏ mặt quát lớn, trong lòng lại hết sức ngọt ngào, vì muốn che dấu sự xấu hổ trong lòng, lại cố ý bày ra vẻ giận dữ. Thế nhưng, nàng sao có thể là đối thủ của vị cao thủ tình trường Trương Tử Tinh này, không bao lâu đã bị lời ong tiếng mật của hắn làm xuôi xuôi, câu "Bệ hạ" miễn cưỡng kia cũng đã đổi lại thành "tiểu tặc".

Trương Tử Tinh đem chuyện giữa mình và Thương Thanh Quân cùng sự tình mấy năm qua nhất lượt nói ra, Đặng Thiền Ngọc nghe tới nhập thần, mới biết nhiều chuyện kinh thiên động địa đã xảy ra như vậy, cũng hiểu được áp lực Trương Tử Tinh phải gánh trên người nặng nề tới mức nào.

Trương Tử Tinh đem mục đích quan trọng nhất tới Tây Côn Lôn nói ra. Đặng Thiền Ngọc nghe thấy Tây phố thủy viên có Thất diệp huyền minh thảo, lập tức muốn trở về núi hái trộm. Trương Tử Tinh lo mình vừa đắc tội Dao chân nhân, Đặng Thiền Ngọc lần này đi chỉ sợ sẽ gặp nguy hiểm, cho dù hái được sau này cũng sẽ bị trừng phạt, không khỏi có chút do dự, đề xuất muốn cùng đi.

Đặng Thiền Ngọc nói Ngọc Sơn bề ngoài an tĩnh, nhưng bên trọng giới bị hết sức nghiêm ngặt, nhất là Quỳnh Ngọc cung kia, nếu Trương Tử Tinh đi cùng, chỉ sợ còn chưa tới cung đã bạo lộ hành tung. Nàng đã học nghệ trên Tây Côn Lôn nhiều năm, lại là người trong cung, đường xá quen thuộc, cho nên đi một mình là hợp nhất. Huống chi ngày thường Dao chân nhân yêu thích nhất vị nữ đồ đệ này, Thất Diệp huyền minh thảo cũng không phải vật gì trân quý trong Quỳnh Ngọc cung, hẳn sẽ không bị trách phạt gì quá nặng nề.

Trương Tử Tinh suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc đáp ứng nàng, trong lòng lại hạ quyết tâm chờ Đặng Thiền Ngọc thành công hái được tiên thảo, nhất định sẽ dẫn nàng cùng trở về Triều ca.

Đặng Thiền Ngọc rời đi một lúc, Hạm Chi Tiên liền trở lại, bộ dạng không thiếu vẻ ghen tuông. Trương Tử Tinh biết bộ dạng này của Hạm Chi Tiên phần lớn là giả vờ đùa hắn, nhưng trong lòng thực cũng có chút khó chịu, lập tức lại ngọt ngào an ủi một phen. Hạm Chi Tiên biết Đặng Thiền Ngọc còn quen biết phu quân trước cả mình, giờ lại được hắn vuốt ve nịnh nọt, ý ghen trong lòng cũng dần dần nguôi xuống, tới khi nghe Đặng Thiền Ngọc hồi cung đi hái trộm Thất diệp huyền minh thảo, không khỏi bắt đầu lo lắng cho nàng.

Hai người chờ rất lâu, nhìn sắc trời đã dần tối mà Đặng Thiền Ngọc vẫn chưa xuất hiện, cũng không biết nàng có phải đang chờ đợi thời cơ hay không. Thế nhưng, suốt một đêm dài thẳng tới sáng ngày hôm sau, vẫn không nghe được tin tức gì về Đặng Thiền Ngọc. Trương Tử Tinh rốt cuộc trở nên lo lắng – nhất định nàng đã gặp chuyện xấu rồi!".

Trương Tử Tinh thuyết phục Hạm Chi Tiên, dặn nàng ở trong Cương Nha chờ đợi trên Nhạc Du sơn, lại ba lần bảy lượt dặn dò cẩn thận, bản thân một lần nửa trở lên Ngọc Sơn.

Đàn Khâm nguyên phụ trách bầu trời Tây Côn Lôn đột nhiên thấy một thân ảnh đang phi rất nhanh lên núi Côn Lôn, sau đó lại một phân thành hai, ẩn vào trong núi. Bầy Thổ lũ quần lập tức đuổi theo hai nhân ảnh đó, lúc bọn chúng bị kéo qua một bên, một làn gió vô thanh vô tức lướt qua bên này.

Làn gió kia tựa hồ không duy trì được quá lâu, khi thổi tới một góc rừng liền dừng lại, hóa thành một thân ảnh mờ mờ. Đột nhiên cảnh vật xung quanh trở nên mơ hồ, một tầng bụi rậm lập tức mọc lên, thân ảnh kia ẩn trong bụi rậm, nhất thời không thấy đâu nữa.

Thân ảnh này chính là Trương Tử Tinh, đầu tiên sử dụng Siêu Não phóng ra hình chiếu lập thể dẫn dụ Khâm Nguyên và Thổ Lũ, không bao lâu sẽ tự tan đi. Tuy lừa được hai lũ kỳ thú, song Trương Tử Tinh sử dụng Tử La Mê Chướng vẫn không chút nào dám lơi là, do kẻ thủ hộ mạnh nhất là Lục Ngô vẫn chưa xuất hiện.

Tại lúc hắn định tiến thêm một bước, chợt cảm giác một cỗ áp lực rất mạnh truyền từ phía sau tới. Trương Tử Tinh kinh hãi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một đôi mắt đang phát ra quang mang lăng lệ, trừng trừng nhìn hắn qua làn Tử la mê chướng, chính là Lục Ngô đã hóa thành hình người.

"Loài yêu nghiệt phương nào dám tới đây nháo loạn, còn không mau hiện thân, nếu dám chậm trễ ta liền cho ngươi hình thần câu diệt".

Trương Tử Tinh nghe vậy, nhìn sát khí bao phủ toàn thân Lục Ngô, biết mình đã bại lộ tung tích, không chờ Lục Ngô ra tay, lập tức rút Tử La mê chướng đi.

Lục Ngô chỉ cảm giác được có kẻ đang núp trong Tử La mê chướng, không ngờ đó lại là Tiêu Dao tử, lộ ra biểu tình kinh ngạc: "ngươi lại tới nữa làm gì?"

Trương Tử Tinh tính Dao chân nhân sẽ không đem chuyện mình bị người ta từ chối làm đạo lữ song tu nói ra, cũng không muốn khổ chiến với Lục Ngô, bèn nói: "ta vừa rồi có chút chuyện xuống núi, giờ đã giải quyết xong, lại lên Quỳnh Ngọc cung bái kiến nương nương".

Lục Ngô tuy bề ngoài thô kệch, song tâm tư lại hết sức cẩn mật, lạnh lùng nói: "đạo hữu nếu muốn gặp mặt nương nương, sao phải dùng thủ đoạn như vậy. Tiếc là ta không phải là kẻ đần độn như lũ Thổ Lũ, Khâm Nguyên kia, sớm đã sớm phát giác ra kia chỉ là phân thân không có chút lực lượng nào. Đạo hữu lén lên Tây Côn Lôn, đáo để có mục đích gì?"

Ánh mắt Trương Tử Tinh đảo một vòng, nói: "không dám dấu đạo hữu, vừa rồi bần đạo nói chuyện cùng nương nương rất vui vẻ, đáp ứng nương nương xuống núi lấy một món bảo vật. Giờ định lén lên núi, tạo một sự bất ngờ cho nương nương. Đạo hữu biết ta chỉ có tu vi Kim tiên, đây lại là đất Côn Lôn, nếu nương nương muốn diệt ta thực quá đơn giản, đâu chút nào dám đùa bỡn với mạng mình? Đáng tiếc pháp nhãn của đạo hữu thực lợi hại, lập tức phát hiện ra ta, đã vậy, xin đạo hữu cùng ta lên núi".

Lục Ngô không có vẻ gì bị lời nói của hắn lay động: "tối qua trong cung xảy ra một ít sự cố, giờ đã phong bế Ngọc Sơn, từ chối đón khách. Lời này của đạo hữu chỉ sợ không thật thà, nhưng thôi, ta cũng không muốn làm khó đạo hữu, đạo hữu hãy xuống núi đi, đừng bày kế lên núi nữa, nếu không nghe, đừng trách ta vô tình".

Trương Tử Tinh vừa nghe thấy trong cung có "sự cố" phát sinh, lập tức liên tưởng tới việc Đặng Thiền Ngọc không trở lại, kinh hãi thốt: "Xin hỏi đạo hữu, rốt cuộc là có sự cố gì?"

Lục Ngô lắc lắc đầu: "Đạo hữu không nên nhiều lời nữa, mời ngài xuống núi thôi".

Trương Tử Tinh lo lắng chuyện an toàn của Đặng Thiền Ngọc, đâu chịu rời đi, từ từ ngầm ngưng tụ tiên lực, hai mắt nhìn thẳng Lục Ngô: "Nếu như…ta không chịu rời đi thì sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.