Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần

Chương 35: Khải Toàn Hồi Triều



Ba ngày sau, Trương Tử Tinh triệu tập chư tướng cùng các tộc trưởng Đông Di, chinh thức phong Nguyệt Cơ làm Tề Hầu cai quản Đông Tề, phong Trâu Khích làm thừa tướng Đông Tề, chuyển Vu thần quân thành Đông Tề cấm quân, chuyên phụ trách bảo vệ an toàn cho Tề Hầu, các đại tộc trưởng cũng được phong thưởng rất nhiều. Lại lệnh Trương Quế Phương, Phong Lâm dẫn 3 vạn quân đồn trú ở Đông Tề, hỗ trợ Tề Hầu trị an dẹp loạn và công tác đưa các binh lĩnh cũ hồi hương, chờ sau khi quân Thương ban sư hồi triều sẽ đem vật tư, nhân tài tới hỗ trợ kiến thiết.

Dù nữ nhân trở thành chư hầu mới là lần đầu tiên trong lịch sử Đại Thương, nhưng người Đông Di coi trọng nhất là thực lực, khả năng lãnh đạo và thực lực của Nguyệt Cơ khiến bọn họ chấp nhận, trước đây nàng có thể lãnh đạo Hữu Hồ quốc là bằng chứng rõ ràng nhất. Sau khi Thương Kiệt Vương chết đi, Hữu Cùng binh lực tan rã, Hữu Hồ trở thành tộc mạnh nhất, nàng lại là vương phi Đại Thương, ngay cả Vu Tế Vương cũng cam tâm thần phục, nên không ai dám dị nghị gì.

Biết tin Trương Tử Tinh lập nước chư hầu mới "Đông Tề", Đông Bá Hầu Khương Hoàn Sở tâm sự trở nên nặng nề, bởi vì chuyện này tuy giải trừ mối họa Đông Di, nhưng không nghi ngờ gì lại cho thêm Đông Lỗ một món phiền toái lớn bên người. Cho dù Đông Tề binh lực giờ không nhiều, sức chiến đấu không bằng như xưa, nhưng Đông Tề không chỉ có thể giám thị mọi hành động của Đông Lỗ, mà với thân phận quý phi của Tề hầu Nguyệt Cơ, trên thực tế không chịu sự ước thúc và quản chế của Đông Bá Hầu hắn. Xem ra, lí do Thiên tử thành lập Đông Tề không chỉ đơn giản là vì bình phục Đông Di mà thôi…

Khương Hoàn Sở dù sao vẫn là lão hồ ly, biết chuyện lập nước Đông Tề không thẻ thay đổi, lập tức tỏ thái độ kiên quyết ủng hộ, lại cam kết trong tương lai sẽ cung cấp cho Đông Tề đại lượng nhân lực và vật tư với giá rẻ.

Trương Tử Tinh thấy hắn biết điều, cũng khen ngợi một hồi, cho rằng trong cuộc Đông chinh này Đông Lỗ đã đảm nhận việc hậu cần rất tốt, có công lao rất lớn, đem thiết kế chế tạo yên cương, bàn đạp, liên nỏ, tổ hợp cung tặng cho Khương Hoàn Sở, lại dặn dò không được truyền ra. Khương Hoàn Sở biết vị Thiên tử con rể này văn võ thao lược, không gì không giỏi. Cho dù Khương gia là hoàng thân quốc thích, không có lòng phản nghịch, nhưng nhiều năm qua giữ binh quyền hùng cứ Đông Lỗ, sợ nhất là bị nghi ngờ, một chút không cẩn thận là sẽ giống Tây bá hầu Quí Lịch trước đây bị giết. Hôm nay Thiên tử lại tín nhiệm Khương gia như vậy, đem thiết kế những vũ khí bí mật này truyền cho, Đông bá hầu vội vàng vui mừng tạ ân.

Khương Hoàn Sở đâu biết, mấy thứ vũ khí "tiên tiến" này trước mắt quả có thể giúp chiến đấu lực của quân đội Đông Lỗ tăng cường, nhưng với khả năng chế tạo của công tượng trong tay chư hầu bây giờ, muốn chế tạo số lượng lớn là rất khó. Huống chi ba loại vũ khí này nếu so với những vũ khí bí mật hơn trong Thần Binh Phường quả không là cái gì, tất nhiên, vì nhiều lí do, có chút vũ khí tạm thời không thể xuất hiện ở thế giới này.

Trương Tử Tinh sở dĩ đem thiết kế tặng cho vị bố vợ này, mục đích bề ngoài là muốn làm hắn yên tâm, giảm bớt cố kỵ với Đông Tề, nhưng thâm ý thực sự lại là ở câu "không được truyền ra" kia. Câu này ngoài ý nói ba loại vũ khí rất quí giá, còn rất có văn vẻ - Chiến tích Đại Thương bình định Đông Di không bao lâu nữa nhất định sẽ truyền khắp thiên hạ, mấy thứ vũ khí đã dùng tới nhất định trở thành tiêu điểm trong mắt chư hầu, sớm muộn cũng sẽ bị nghiên cứu phảng chế ra, đã vậy thì không bằng làm chút ân tình bán cho Khương Hoàn Sở, càng quan trọng hơn là chuyển mối họa ra ngoài. Các lộ chư hầu nhất định sẽ dùng mọi cách đoạt được thiết kế trong tay Đông Lỗ, lúc đấy chắc sẽ có nhiều kịch hay để xem. "Không được truyền ra" nghe rất giống trong ngoại truyện, có ý "ngươi phải phụ trách", tình hình như thế, xem ra Khương Hoàn Sở sẽ ứng phó rất vất vả, không thể tập trung tinh lực tính kế Đông Tề. Trong chuyện này, lão hồ ly Khương Hoàn Sở rốt cục cũng không thoát khỏi bàn tay của Trương Tử Tinh.

Lúc đầu Trương Tử Tinh định để Trâu Khích làm Tề hầu, biến Đông Tề thành nơi bí mật khai thác quáng tàng và nơi sản xuất bí mật, nhưng sau khi Nguyệt Cơ quyết định đảm nhận chức Tề hầu, hắn lại nghĩ ra một biện pháp liều lĩnh hơn, nhưng với tình hình trước mắt của Đông Tề, chưa thể thực hiện ngay được, cho nên đành để tương lai sẽ nói sau.

Tối đó, Trương Tử Tinh gọi Nguyệt Cơ và Trâu Khích lại, đem phương pháp trong lịch sử Khương thái công cai trị Đông Tề thế nào, thành công và kinh nghiệm, tổng hợp thành mấy câu "cải thiện cách sống hàng ngày của dân chúng, giảm bớt lễ nghi phong tục, phát triển công, thương nghiệp, tận dụng ưu thế đánh cá, làm muối", toàn bộ truyền cho hai người. Phương pháp này như trong lịch sử, chỉ vài chục năm đã biến đất Tề thành nơi giàu có nhất thiên hạ, mấy chục chữ này cũng thành chiến lược trị quốc nhiều đời của nước Tề. Trương Tử Tinh sau khi về Triều Ca sẽ lập tức phái quan viên am hiểu thương nghiệp, ngư nghiệp, diêm nghiệp tới Đông Tề trợ giúp, trên phương diện thương mại cũng cấp cho Đông Tề nhiều ưu đãi; kết hợp phương pháp sản xuất, quản lý của đời sau, hắn hoàn toàn tin tưởng có thể đem "vài chục năm" này rút ngắn lại không ít. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

Đông Tề mới lập nước, quan trọng nhất là làm sao khống chế được thế cục, ngăn ngừa bạo loạn, nên nhẹ tay, ổn định tâm lý các đại tộc trưởng, sau sẽ dần dần tước đoạt thế lực, giải trừ tộc binh, vừa cứng vừa mềm linh hoạt sử dụng cho tới khi hoàn toàn nắm được Đông Tề. Bước đầu tiên cũng là bước khó nhất, nhưng chỉ cần qua được, sau đấy sẽ là con đường đầy ánh sáng.

Trương Tử Tinh lại nhắc nhở Nguyệt Cơ, Trâu Khích một lần nữa, nhất định phải lấy đại cục làm trọng, phải giữ ổn định trước khi khống chế các tộc, khi cần có thể sử dụng các loại thủ đoạn, chỉ cần đợi tới lúc Nguyệt Cơ hoàn toàn nắm được các tộc trong tay, hắn mới có thể thực hiên một bộ "kế hoạch cải cách" ở Đông Tề, giúp đất này trong thời gian ngắn phát triển thật nhanh, cho tộc nhân không còn lo cảnh cơm ăn áo mặc.

Nguyệt Cơ và Trâu Khích không có nửa phần nghi ngờ những gì Trương Tử Tinh nói, vị Thiên tử trẻ tuổi này văn võ song toàn, không gì không phải tuyệt đỉnh, đăng cơ mới 3 năm, quốc lực và khả năng chiến đấu của Đại Thương đã tăng nhanh phi thường, hắn đã nói sẽ cho người Đông Di không còn lo cơm ăn áo mặc thì nhất định có thể làm được. Nguyệt Cơ và Trâu Khích thầm hạ quyết tâm, bất luận thế nào cũng phải vượt qua được bước đầu tiên.

Trương Tử Tinh biết Đông Tề mới lập, nhất định sóng ngầm không ít, từng bước khó khăn, không ít kẻ định toán kế Nguyệt Cơ, làm sao đảm bảo an toàn cho nàng cũng không phải chuyện dễ. Dù đã có Trương Quế Phương và Vu thần quân bảo hộ nhưng cũng không hoàn toàn yên tâm, hắn bèn đem Tỳ Hưu Trạc được Đa Bảo đạo nhân tặng hạ xuống, đeo vào tay nàng. Đa Bảo đạo nhân là nhân vật cỡ nào, Tỳ Hưu Trạc tuy chỉ là loại thường trong túi pháp bảo đồ sộ của ông ta, nhưng trong mắt tiên nhân bình thường cũng đã là bảo vật hộ thân khó có, còn nói gì đến phàm nhân ?

Tỳ Hưu Trạc quả rất tốt, mấy bữa trước trên chiến trường, ngay vũ khí Phệ Phách mạnh nhất của Xi Vưu cũng không thể nhất thời công phá phòng ngự của nó, binh khí hay pháp thuật thường càng không thể tạo cho nó thương tổn gì, quả có thể coi là một hộ thân pháp bảo không tồi.

"Vật này là hộ thân chí bảo của Bệ hạ, Nguyệt Cơ làm sao dám nhận! Bệ hạ thân thể ngàn vàng, đứng đầu xã tắc, sao lại có thể lơi lỏng như vậy được ! Xin Bệ hạ thu lại vật này !"

Nguyệt Cơ biết Tỳ Hưu Trạc là hộ thân pháp bảo của Trương Tử Tinh, đâu chịu nhận lấy, đang định gỡ ra thì bị Trương Tử Tinh cau mày trách móc: "quả nhân là chân mệnh thiên tử, đâu cần phải dựa vào ngoại vật ? Nàng với thân phận thê tử không nghe, chính là không nghe lời phu quân, với thân phận Tề hầu kháng chỉ, chính là khi quân phạm thượng ! Nếu không mau nhận lấy ta sẽ phạt trọng tội, chỉ sợ Đông Tề cũng sẽ bị liên lụy, lúc đó chớ trách quả nhân vô tình ".

Nguyệt Cơ bị hắn kiếm cớ trách mắng, chỉ đành nhận lấy, đôi mắt đẹp long lanh vài giọt lệ cảm động, biết phu quân càng trách mắng, chính là càng yêu thương mình. Nghĩ đến lúc cùng hắn nghìn trùng xa cách, trong lòng có chút không nỡ, âm thanh lập tức nghẹn ngào: "Thâm ý của Bệ hạ, Nguyệt Cơ sao không biết ? đời này gặp được bệ hạ là trời ban cho Nguyệt Cơ may mắn, nếu trách thì chỉ trách Nguyệt Cơ không nghe lời, phụ thâm tình của Bệ hạ…"

Vu Tế Vương mũi thính ngửi thấy mùi "không đúng", lập tức tự động nhắm mắt bịt tai, cúi đầu rút lui.

"Trâu Khích này tuy già, nhưng cũng là người tinh ý, biết phu thê chúng ta có "chính sự" cần bàn, chạy còn nhanh hơn thỏ! Đến đây, Nguyệt Cơ bảo bối của ta, không nghĩ nhiều nữa, để phu quân hôn một cái nào…", Trương Tử Tinh có ra vẻ bình thản đùa giỡn một câu, có ý muốn nàng quên đi bi thương, lời còn chưa dứt, Nguyệt Cơ đã sớm động tình, chủ động bước tới dâng lên đôi môi ngọt ngào.

Trương Tử Tinh sao chịu yếu thế, lập tức "anh dũng phản kích", hai tay tấn công lên những chỗ nhạy cảm của nàng, dần dần, ánh mắt Nguyệt Cơ trở thành mê ly, trong tẩm cung ánh nến xao động, tiếng nỉ non không dứt, một đêm ngọc ngà xuân sắc trôi qua.

Hơn mười ngày sau, đại quân Đại Thương chinh Đông ban sư hồi triều, lần này Thiên tử thân chinh Đông Di đã đạt được thắng lợi huy hoàng, ý nghĩa trận chiến này rất lớn, không chỉ bình định mà còn giải quyết về căn bản mối họa Đông Di, càng quan trọng hơn, đạt được mục tiêu "lập uy" ban đầu của Trương Tử Tinh. Qua trận chiến này, cả thiên hạ đều biết tới thần uy của Thiên tử, 800 chư hầu trong lòng e ngại, đám chư hầu thế nhược tất nhiên cam tâm thần phục, mà những kẻ có dị tâm cũng cố kỵ trùng trùng.

Có gặp mặt sẽ có chia lìa, mấy ngày này Trương Tử Tinh cùng Nguyệt Cơ triền miên ân ái, dính như keo sơn, tình cảm của hai người cũng ngày càng sâu đậm, nhưng cuối cùng vẫn khó tránh câu ly biệt. Lúc ra đi, Nguyệt Cơ dẫn các tộc Đông Tề tiễn xa mười dặm, thầm gạt lệ tiễn người đi.

Biết tin Thiên tử đại thắng hồi triều, cả Triều Ca chấn động, Khương Hậu ba người dẫn văn võ bá quan ra ngoài thành nghênh tiếp, bách tính cũng tự phát tổ chức lại, đứng hai bên đường nghênh đón đoàn quân trở về. Tam phi thấy Trương Tử Tinh bình an trở về, đều kích động không ngừng, mặc kệ nghi thái, bật khóc trước mặt chúng nhân. Trương Tử Tinh thấy ba nàng thần sắc tiều tụy, trong lòng cảm động, hận không thể lập tức về cung an ủi ba nàng cho bõ những ngày ly biệt, nhưng thân là "thánh đức Thiên tử", lần này dẫn binh đại thắng trở về, còn rất nhiều nghi lễ phù phiếm hắn phải làm.

Trương Tử Tinh nhìn quân dân chật thành, đứng lên tuyên bố đại quân đã hoàn toàn bình định Đông Di, bách tính tức thì hoan hô như sấm; khen ngợi tướng sĩ ra trận dũng mãnh lập công, lại biểu dương quần thần cùng bách tính Triều Ca, nói rằng có hậu phương vững chắc mới làm cho đại quân nơi tiền tuyến an tâm chiến đấu; cuối cùng, Trương Tử Tinh lộ vẻ đau lòng tuyên dương những người tử trận, tuyên bố chia buồn cùng gia đình binh sĩ, lại hạ lệnh thành lập một nghĩa trang anh hùng ở Đông Giao, đem hài cốt liệt sĩ chôn cất, lập bia khắc tên tưởng niệm lưu tồn hậu thế, chọn ngày Thiên tử sẽ tự thân đến tế bái, những quân sĩ trọng thương bắt buộc phải phục gia cũng sẽ được trọng thưởng. Mấy câu này nếu bị kẻ "trọng sanh" nào khác nghe được, tất cho rằng quá sáo rỗng tầm thường, nhưng ở thời đại này chính là chưa từng ai nghe thấy, quân dân không khỏi thập phần cảm đức, nhất loạt quỳ xuống xưng tụng ân đức Thiên tử.

Quần thần đi theo xe ngựa của Thiên tử về tới Hiển Khánh Điện, chia ra đứng hầu, Trương Tử Tinh liếc qua đã thấy Văn Trọng và Thương Dung đứng ở hàng đầu, trên tay cầm không ít tấu chương, biết hai người mấy tháng nay xử lí triều chính mệt mỏi, nhất định là có nhiều sự tình trọng yếu cần bẩm báo và xin ý kiến, bất giác kêu khổ. Không chờ hai người tiến ra dâng tấu, Trương Tử Tinh lập tức mượn cớ ngồi xe mệt ngỏi, bãi triều ba ngày rồi tất tả chạy vào hậu cung. Văn Trọng và Thương Dung biết Thiên tử có ý muốn "trốn", chỉ đành nhìn nhau cười khổ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.