Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần

Chương 371: Sáng sớm, Xuân ý dạt dào



Tào Bảo, Tiêu Thăng đều là hạng người thích náo nhiệt, nghe thấy sư thúc Khổng Tuyên đưa ra đề nghị, liền lớn tiếng trầm trồ khen ngợi.

Trương Tử Tinh vốn có ý định này, liền đứng dậy cười nói: " Nhị đệ, ngươi khi dễ ta phải không? với tu vi huyền tiên thượng giai đỉnh của ngươi, ta làm sao có thể là đối thủ được?"

Khổng Tuyên khí tức bình tĩnh, chậm rãi đi tới trung tâm của sân tập, nói: " Hoàng huynh yên tâm mà tấn công tới, ta tuyệt nhiên không hoàn thủ."

Trương Tử Tinh bước tới trước mặt Khổng Tuyên, hít sâu một hơi, đột nhiên vận ra tiên lực toàn thân, Bạch, Hoàng, Tử, Hồng bốn màu ánh sáng, lập tức ngưng tụ lại trong người, cái này chính là môn tâm pháp mới lĩnh ngộ ra, tứ linh hợp nhất kì dị.

Trương Tử Tinh cũng không chỉ đưa ra thanh thế như vậy, một quyền bình thường, cực kì đơn giản hướng Khổng Tuyên đánh tới.

Một quyền này bề ngoài xem ra vô thanh vô tức, không hề có uy thế. Nhưng Khổng Tuyền nhạy cảm cảm giác được nguy hiểm, tinh quang đột nhiên xuất hiện trong mắt, trước người liền xuất hiện ngũ sắc quang mang. Ngũ sắc quang mang kia nhanh chóng hợp lại thành một, hình thành một cái khiên sáng xoay tròn, vừa kịp chặn một quyền này lại.

Hình Thiên nhận ra đây chính là ngũ sắc quang thuẫn, lúc trước khi ở Thiên Giới, Khổng Tuyên nhờ loại thần thông này mà tiếp được Hạo Thiên Ấn, Hạo Thiên kiếm cùng Kim Mẫu Kim Trâm đánh, không thể tưởng tượng bây giờ lại dùng nó để ngăn một quyền này của Trương Tử Tinh. Hay làm với tu vi huyền tiên thượng giai đỉnh của Khổng Tuyên cũng không dám dùng tiên thể trực tiếp chịu một kích này sao?

Ngũ sắc quang thuẫn kia sau khi chịu một kích, nhất thời lõm vào, quang mang ngũ sắc không ngờ lại bị một trận hỗn loạn, lập tức Khổng Tuyên nhíu mày, loại ngũ sắc loang lổ các sắc thái kia dần dần biên thành trạng thái trong suốt. Nơi bị quyền ấn kia đánh vào cũng nhanh chóng được điều trị, cuối cùng khôi phục lại tình trạng bình thường.

Trương Tử Tinh thấy một quyền toàn lực của mình bị Khổng Tuyên vô thanh vô sắc mà tiếp được, mặt dù không để tâm nhưng cũng khó tránh khỏi có chút thất vọng. Lại nghe Khổng Tuyên sợ hãi than: " Một kích này của Hoàng Huynh có thể nói rất lợi hại! Nếu ta chỉ lấy tiên thể mà đón đỡ, chỉ sợ có thể bị tổn thương!"

Trương Tử Tinh trong lòng khẽ động, Khổng Tuyên lại nói: " Pháp thuật này uy lực kinh người, nếu vừa rồi không phải đệ dùng Ngũ Sắc Thần Quang đem quyền lực kia hoá thành vô hình, chỉ sự dư chấn sẽ làm tổn thương tới hai vị hoàng tẩu vùng Tiêu Thăng, Tào Bảo. Hoàng Huynh lần này bế quan ở Oa hoàng cung ba trăm năm, mặc dù cảnh giới có chút cổ quái, giống như không phải là huyền tiên chi cảnh, nhưng lực công kích lại đột nhiên tăng mạnh, làm người ta phải than lên sợ hãi. Nếu nói tới một kích này, ít nhất đã lên tới trình độ huyền tiên trung giai, thật sự rất đáng mừng."

Thương Thanh Quân không nói làm gì, Long Cát Công Chúa chính là tu vi Kim Tiên Thượng Giai chân chính. Tất nhiên là hiểu được " Huyền tiên trung giai" là đại biểu cho cái gì, lúc này đã lặng đi, vẻ mặt cực kì rung động. Ngược lại Tào Bảo cùng Tiêu Thăng đối với vị sư tôn đã nhiều lần sáng tạo ra kì tích đã " Chết lặng" mấy lần rồi. Cho nên còn không có kinh ngạc bằng Long Cát Công Chúa.

Trương Tử Tinh là người trong nhà biết việc nhà mình (*Ý nói: tự mình biết thực sự bản thân mình ra sao thôi), loại lực công kích Huyền tiên trung giai này, bởi vì là do tứ linh hợp nhất " bốn lần bốn" công kích đặc thù theo pháp môn bố trí, đều không phải là đại biểu cho tu vi cảnh giới đích thực của hắn. Hắn cũng từng niếm thử qua thi triển Đại Dư Tiên Phủ, nhưng không có cách nào nhét vào bên trong Càn Khôn như theo lời của Khổng Tuyên vậy, hiển nhiên còn chưa chân chính tới được Huyền tiên trung giai.

Nhưng mặc kệ cái cảnh giới cổ quái kia cuối cùng là cái gì, ít nhất hắn hiện tại cũng có lực chống lại Huyền tiên rồi. Đương nhiên, cho dù là Huyền tiên, cũng ít có người lấy lực lượng tiên lực bản thân mình ra chiến đấu, đòn sát thủ cực mạnh tự nhiên vẫn là pháp bảo. Bất quá ở điểm này thì Trương Tử Tinh cùng hùng hậu như ai, Càn Khôn Đỉnh kia là tiên thiên chí bảo, uy lực siêu cường, mặc dù trước mặt chỉ có thể lấy hình thái của Cửu Đỉnh mà sử dụng, nhưng nếu có thể trở lại diện mạo cùng hoàn toàn luyện hoá, đến lúc đó cho dù là huyền tiên đỉnh giai, chỉ sợ cũng khó làm hắn nề hà. Huống hồ, Trương Tử Tinh không biết, trong cơ thể còn cất dấu một kiện Hỗn Độn Chung, Càn Khôn Đỉnh nổi danh tiên thiên chí bảo….

Long Cát Công Chúa lẳng lặng nhìn cùng Khổng Tuyên, Hình Thiên đám người lớn tiếng đàm tiếu, Trương Tử Tinh hăm hở, trong lòng chỉ cảm thấy một loại cảm giác thoả mãn trước nay chưa từng có.

Tháng trước, khi nghe thấy hắn đi Tây Phương Giáo cùng thánh nhân đánh cuộc, tâm trí nàng vẫn như treo trên không trung không thể hạ xuống được, giống như hết thảy sinh mệnh của mình đều bị người khác nắm giữ trong tay vậy, cuộc sống hàng ngày thật khó --- Trăm ngàn năm qua, nàng là lần đầu vướng bận với một người như thế. Ngày đó bị vây trong tiên tháp, chính là cũng không có cảm giác mãnh liệt như vậy. Hiện giờ nhìn thấy hắn trở về, cuối cùng cũng đã buông lỏng được lòng. Cho dù hắn không có ý tới an ủi mình, hoặc là một mình nàng nhất tự ly tình (* Một mình trong tình ), nhưng chỉ cần xa xa đứng nhìn hắn đang cao hứng cùng huynh đệ. Nàng cũng có thể có một loại cảm giác hạnh phúc khó hiểu.

Thương Thanh Quân không phải đã nói sao? Yêu một người có thể vui vẻ vì hắn vui vẻ, đau khổ khi thấy hắn đau khổ.

Cái loại này là " Yêu" chăng?

Vô luận như thế nào, loại cảm giác này thật tốt.

Long Cát Công Chúa không tự chủ được lộ ra nụ cười mỉm, vừa đúng lúc đón nhận ánh mắt của Trương tử Tinh nhìn qua. Chỉ thấy hắn đột nhiên hướng tới mình chớp chớp con ngươi vài cái, đồng thời tiên thức truyền âm tới vài lời nói nhỏ tâm tình mà nàng đã hy vọng được nghe thấy từ lâu.

Long Cát Công Chúa lắng nghe, nét hân hoan trên mặt dần biến thành đỏ bừng, không dám nhìn lại hắn. Thương Thanh Quân đứng bên cạnh phát hiện ra trạng thái khó hiểu của Long Cát Công Chúa, vội vã hỏi nàng bị làm sao vậy, Long Cát Công Chúa làm sao có thể nói ra, hàm răng khẽ cắn chặt lên đôi môi anh đào, lắc lắc đầu không nói tiếng nào. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

Thương Thanh Quân cảm giác kì quái, bỗng trong tai cũng truyền tới thanh âm của người nào đó, dù nàng và hắn cũng đã là " lão phu cùng lão thê" nhưng nghe thấy thế cũng không khỏi đỏ mặt tía tai, tất nhiên là hiểu được vừa rồi tại sao Long Cát Công Chúa lại có dáng vẻ như vậy: vị phu quân này thật bại hoại mà, vừa đàm tiếu cùng huynh đệ, cũng không quên đùa giỡ, nói những lời làm cho người ta ngượng muốn chết, làm sao mà ngồi yên được.

Nhìn vẻ mặt xấu hổ động lòng người của Thương Thanh Quân cùng Long Cát Công Chúa, Trương Tử Tinh khỏi xuất hiện một luồng nhiệt hoả từ trong lòng phát lên tới tận đỉnh đầu. "Đã lâu" không ….. Bởi vì trong Sơn Hà Xã Tắc Đồ hắn đã trải qua những ba trăm năm.

Trương Tử Tinh biết đêm nay mình còn có một phen " Gánh nặng đường xa."

Sáng sớm ngày hôm sau, Trương Tử Tinh vừa mở mắt, ánh mắt mông lung đầu tiên nhìn Long Cát Công Chúa đang ngủ say như trẻ con. Tối hôm qua hắn vốn định nhân cơ hội cùng với hai người, nhưng Long Cát Công Chúa cuối cùng lại xấu hổ, trốn khỏiThanh Vân Cung thế nào cũng không chịu đến, không có nghĩa khí tỉ muội gì cả, làm cho Thương Thanh Quân một mình gánh chịu dục hoả tích luỹ ba trăm năm của nam nhân kia.

Đương nhiên, Long Cát Công Chúa lâm trận bỏ chạy, cuối cùng cũng không thể tránh khỏi ma chưởng, hai canh giờ qua đi, tâm lý chờ mong cùng khẩn trương mâu thuẫn với nhau, Long Cát Công Chúa tại Băng Ngọc Cung nghênh đón " Người tới" "Chà đạp", xuân phong đến độ suốt đêm, dù nàng có tiên lực kim tiên thương giai, sau khi tình cảm mặn nồng, cũng khó chống đỡ được thảo phạt, ngủ thiếp đi.

Trương Tử Tinh nhìn chăm chú vào khuôn mặt điềm tĩnh và xinh đẹp của Long Cát Công Chúa, trong lòng sinh ra trìu mến, vươn tay tới, nhẹ nhàng gỡ tay nàng .

Trương Tử Tinh biết, ngoại trừ hắn, Long Cát Công Chúa đã mất đi hết thảy, hoặc nói, nàng đã bỏ qua công chúa cuả thiên giới, nguyên đã hai bàn tay trắng. cho nên. Nàng có thói quen cô độc, khi được sự quan tâm ấm áp của hắn, nàng có vẻ đặc biệt không kiềm chế được. Mặc kệ thế nào, hiện giờ hắn chính tất cả của Long Cát Công Chúa.

Tuy rằng nàng không khéo ăn nói, không thể dùng ngôn ngữ chuẩn xác để biểu đạt tình ý của mình. Nhưng Trương Tử Tinh trong lòng cũng hiểu được, đơn giản mà nói, chính là sáu từ: sinh bất ly, tử bất khí. (* Sống không rời, tử không xa)

Bình thường vị công chúa này có vẻ thập phần đạm mạc, ngoại trừ Thương Thanh Quân, đối với mọi người còn lại đều có vẻ ngoài lạnh như băng, nhưng khi ở cùng với hắn, lại biểu hiện vẻ nhu mì mãnh liệt không muốn rời xa. Ở trên giường lúc đó, nàng thậm trí còn bỏ đi cảm giác thẹn thùng trong tâm trí mình, vụng về dùng các kĩ xảo không thành thục mà chủ động hầu hạ hắn. Hết thảy những cái này làm cho hắn rất cảm động. Nghĩ tới lúc mình do khó có thể áp chế Ma Thể Lệ Khí mà nói ra ngữ khí "theo như nhu cầu" mà đả thương người, Trương Tử Tinh sẽ không áy náy, hiện giờ có thể làm, chính là yêu thương nàng hơn gấp bội mà thôi.

Long cát, Thương Thanh Quân, Hạm Chi Tiên, Khương Văn Sắc, Nguyệt Cơ…. Tất cả nữ nhân của hắn, đều là sinh mệnh của hắn, giống như, hắn cũng là sinh mệnh của các nàng vậy. Trương Tử Tinh hiểu được các nàng muốn hắn không vướng bận, cho nên không thể cùng hắn thâu đêm suốt sáng. Do vậy vô luận ở dưới tình huống gì, cũng không thể bỏ qua hy vọng, Bởi vì, hắn cũng không phải là một mình chiến đấu.

Trương Tử Tinh tới gần, khéo léo hôn lên đôi môi anh đào kia một cái, làm cho Long Cát Công Chúa tỉnh lại. Đôi mắt mông lung của nàng, nhìn vào trong lòng hắn, ngực lại kề cận một chút. Long Cát Công Chúa hiện lên vẻ ửng hồng động lòng người., nửa ngủ nửa mê làm rung động lòng người.

Cùng với chúng nữ mà so sánh, Long Cát Công Chúa ngoại trừ sắc đẹp xuất chúng, còn có một điểm độc đáo nữa là cả người nàng da thịt trắng nõn nà, giống như tuyết nữ vậy. Trước mắt. Chỉ thấy mỹ nhân đang ngủ kia song nhũ cân xứng nở nang bị hai cánh tay ngọc ngà đè ở phía dưới mà nâng lên rất cao. Bên trên là hai nụ hoa màu hồng phấn đứng ngạo nghễ, tựa hồ đang khảo nghiệm sức chịu đựng của nam nhân bên cạnh.

Mà lại, bên cạnh là một tên đã miễn dịch với ba chữ: " khắc chế lực", loại tình huống này chỉ giới hạn đối với nữ nhân của mình mà thôi.

Trương Tử Tinh ánh mắt dừng lại trên đôi chân dài trắng như tuyết đang vén lên, tình yêu đã muốn "thăng hoa" thành dục hoả, đôi tay bắt đầu không thể yên lặng được, Những đường cong kia thật là quá hứng thú mà. Long Cát Công Chúa tối hôm qua trải qua mấy độ, làm cơn buồn ngủ chưa mất, đã muốn thoát khỏi quấy rầy của hắn. Hiện giờ lại đem thân hình với những đường cong hiển lộ hoàn mỹ như "đàn ghi-ta" trước mặt nam nhân như hắn, làm dục hoả càng nồng cháy, tay hắn lập tức hướng lên đánh úp vào tuyết đồn của nàng.

Long Cát Công Chúa bị chạm tới chỗ mẫn cảm, kinh hô một tiếng, rốt cục cũng tỉnh lại, xấu hổ không dám quay đầu lại, ỡm ờ mấy máy môi giả vờ từ chối. Cả người cảm giác được ngón tay kia thật trơn chu ấm áp, dục hoả lại cháy lên, cái vật đặc thù của nam nhân hùng tráng kia tựa hồ sắp vượt qua tiên thiên chí bảo, lập tức không chút khách khí tới thân của Long Cát Công Chúa, liền sau đó ép lên tuyết đồn hoàn mỹ của nàng …. Trong cung Băng Ngọc, tiếng thở dốc ồ ồ cùng tiếng rên rỉ đang quện vào nhau cùng một chỗ, nghiễm nhiên đang tái hiện lại cảnh hương diễm nóng bỏng tối qua.

Một ngày quyết định là do thần. Hiển nhiên xuân ý dạt dào nhất lại là sáng sớm.

( Xét thấy ở Hà Giải đại thần, như vậy đã là cực hạn rồi, xin các vị đạo hữu nổi tà tâm thứ lỗi.  lời tác giả.)

Trương Tử Tinh sau khi rời khỏi Băng Ngọc cung, một bộ thần sắc đáng thương. Long Cát Công Chúa liên tục gặp "tàn phá" đã không xuống giường được nữa, một thân tu vi không ngờ thành vô dụng, khi Thương Thanh Quân tiến tới hỏi thăm, Long Cát Công Chúa xấu hổ tới mức cơ hồ muốn thi triển thuật độn thổ giấu khuôn mặt đỏ bừng của mình xuống nền đất.

Ở trong khoảng thời gian này, Tây Chu vẫn không có động tĩnh gì, tựa hồ an phận không ít. Nhưng theo báo cáo của Thiên Ảnh, sau lưng Cơ Phát không hề yên tĩnh chút nào, như đang nhanh chóng tích luỹ lực lượng. Lúc trước Trương Tử Tinh cùng Nguyên Thuỷ Thiên Tôn đã nghị định, trong vòng ba tháng không động can qua, lúc này Tây Chu đã nhân cơ hội này một lần nữa chiêu binh mãi mã âm mưu đại cục. Trước mắt tuy có pháp bảo của Ngọc Hư Cung Tác Tệ, khiến cho Tây Kì thoát khỏi hoạ thiếu lương thực, nhưng kinh tế tạo lên ảnh hưởng ở nhiều phương diện, cũng không thể chỉ một cái Tác Tệ làm ra gạo thóc vô hạn là có thể hoá giải được.

Tây, Bắc hai địa phận này nô lệ cùng quần chúng nhân sĩ ở tầng dưới cùng trước nay đã hưởng thụ quá lớn sự ưu đãi của thổ nhưỡng, hiện giờ lại sinh hoạt trong khốn cảnh như thế, thêm nữa Tây Chu vốn là phản nghịch của quốc gia, cho nên nô lệ cùng nhóm người bình dân đối với nhóm người thống trị cũng bất mãn phản kháng ngày càng mãnh liệt.

Bởi vì uy lực của chế tài kinh tế, hơn nữa chiến dịch thảo phạt Đại Thương là tổn binh hao tướng, chấm dứt trong thất bại mà lui quân, cho nên Cơ Phát vốn mượn sức cùng nhờ cậy khanh sĩ cấp chủ nô với Vũ Vương lên dần dần sinh ra tâm lí bất mãn. Thiên Ảnh nhân cơ hội tung ra lời đồn dãi, nói Cơ Phát tự biết mình thất đức, vốn muốn dựa vào tài năng xuất chúng của đệ đệ Cơ Đán. Kết quả Cơ Đán bị Cơ Phát nghi ngờ, bên ngoài tuy là tự xử lí, nhưng bên trong lại giám thị, càng không trọng dụng tới. Cơ Đán cũng là người có tâm cơ, đối mặt với sự ngờ vực vô cớ của thân huynh cũng chỉ âm thầm thở dài.

Về phương diện khác, kế ly gián của Tô Hộ quả nhiên phát huy tác dụng, dưới việc cụ thể do Phong Liêm bày ra cùng cố gắng của mật thám Tây Chu, Dương Nhâm rốt cục bị Nam Bá Hầu Ngạc Thuận không tha thứ cho. Kỳ thật. Trước đây, Ngạc Thuận đã suy nghĩ việc Dương Nhâm – lúc này quy mô lãnh địa phía Nam đã hoàn thành, nguy cơ đã bị hoá giải, quan văn võ tướng đều là những nhân tài, giá trị của Dương Nhâm đã không lớn bằng tiền, chỉ cần làm từng bước, có thể rập khuôn mà lưu lại chính lược quân chế.

Dưới tâm lí, thêm mưu kế của Tây Kì, Ngạc Thuận đã sinh lòng đố kị mãnh liệt với Dương Nhâm. Cuối cùng theo kế ly gián đã phát sinh ra chuyện kiện cáo, miễn đi tướng vị của Dương Nhâm, chuyện nữa tái diễn, cuối cùng, không ngờ có ý muốn sai người sát hại.

Lúc này, Tây Chi hảo thủ xuất hiện "đúng lúc" cứu Dương Nhâm.

Dương Nhâm bị hộ tống trở về Tây Kì, ở đó biết được Vũ Vương Cơ Phát sai người tới cứu mình, phản ứng đầu tiên không ngờ không phải là cảm kích mà là phẫn nộ. Dương Nhâm tài trí, đã sớm nghĩ tới mình đã bị người ta bố trí phá rối, mà lần này ân nhân xuất hiện cứu mạng cũng quá đúng thời điểm, toàn bộ sự kiện từ đầu tới cuối, nhất định là một việc tỉ mỉ được bày ra.

Hiện giờ xác định là Tây Chu phái người tới cứu giúp, như vậy cũng chính là người chủ mưu đã vẽ ra hoàn cảnh hại hắn giống như thật.

Thời khắc mấu chốt, Phong Liêm rốt cục hiện thân, không ngờ vừa gặp đã mắng to Dương Nhâm. Nói hắn có mới nới cũ, lại có mắt không tròng, không có mắt nhìn người. Dương Nhâm tất nhiên là không phục. Hai người liền tranh luận, Phong Liên nói liên tục. Nói Cơ Phát biết dùng người tốt, dùng người thì không nghi ngờ cùng tâm nghi kị, so sánh với tâm tư của Ngạc Thuận, lại lấy phép khích tướng, nói Dương Nhậm bị thiên tử viện cớ, chỉ có thể phụ một thân tài cán, chứng minh thiên tử vĩnh viễn không bỏ qua sai lầm của hắn ngày đó.

Dương Nhâm mặc dù giận, nhưng lại dần dần bị hắn tác động. Cơ Phát luôn luôn ở ngoài nghe lén, đối với tài ăn nói của Phong Liêm cực kì thán phục, lập tức xem đúng thời cơ, hiện thân chiêu hàng. Dương Nhâm trầm tư thật lâu sau, lại thấy thái độ của Cơ Phát thật sự chân thành, rốt cục thuần phục. Cơ Phát được Dương Nhâm làm phụ tá, tự nghĩ như hổ thêm cánh, trong lòng mừng rỡ, lúc này liền phong Dương Nhâm thành Thượng Đại Phu.

Dưới âm mưu của Dương Nhâm cùng Phong Liên, Cơ Phát đã có cải thiện rất lớn đãi ngộ với nô lệ, cũng chọn dùng một loại sách lược cổ vũ tự cung tự cấp tăng mạnh lưu thông giữa các chư hầu, rốt cục khiên cho kinh tế của Tây Bắc hai vùng nguy cơ được hoá giải không ít.

Dương Nhâm cẩn thận khảo sát Cơ phát sau một thời gian, rốt cục xác định Cơ Phát hơn xa " Minh Chủ" Ngạc thuận lập tức loại hoàn toàn " Nỗi nhớ nhà", hướng tới Cơ Phát mà dâng lên một ít bản vẽ bí mật của Đại Thương Thần Binh Phường.

Dương Nhâm năm đó làm Thượng Đại Phu, phụ trách quản lý Triều Ca Thần Binh Phường, hắn đã gặp qua không ít, nhớ kĩ không ít đồ vật tuyệt mật. Đại Thương lúc này đây trong lúc đại chiến đối phó với Tây Chu sử dụng vũ khí cực mạnh nghiễm nhiên mà phòng thủ, chính là làm cho đại quân Tây Chu đại bại. Còn có rất nhiều vũ khí tiên tiến không có hiển diện trên thế gian như tinh thiết loan đao, thiết kiếm, thiết thuẫn. Cơ Phát trong lòng kinh hãi lực lượng kỹ thuật của Đại Thương, đồng thời âm thầm may mắn vì đã chiếm được Dương Nhâm.

Theo như lời Dương Nhâm nói, cái này đều là cơ mật cao nhất của Thần Binh Phường, lúc ấy nếu không phải thiên tử còn bị Đắc Kỉ mê hoặc, nhất thời không hiểu lý lẽ, thêm nữa hắn vẫn chưa đọc được nhiều lắm, nên chính là chỉ cắt đứt cánh tay của hắn mà đuổi khỏi Triều Ca, nếu không tất có hoạ sát nhân.

Cơ Phát liên tục gật đầu, thầm nghĩ nếu mình là thiên tử, đối với nhân tài nắm giữ cơ mật như Dương Nhâm, nếu không dùng được, cũng không thể để cho người khác sử dụng, phải chi giết đi sẽ thoát khỏi nỗi lo về sau.

Dương Nhâm bày tỏ nỗi lòng với Cơ Phát: Lúc ấy khi ở Nam Địa, tuy có cảm ơn trọng dụng, lại nhận thấy Ngạc Thuận đối với hắn có lòng nghi ngờ, cho nên không dâng lên bản vẽ của liễu diệp giáp. Hiện ra quy phục Tây Chu, dù chưa đảm nhận chức Thừa Tướng, nhưng là có trọng trách lớn, lại có Khương Tử Nha, Phong Liêm, Tán Nghi Sanh, Cơ Đán một đám đồng liêu kiệt xuất, Dương Nhâm cảm giác được một bầu không khí không giống nhau, rốt cuộc không cần phải lo lắng chủ nhân đố kị mà ám hại. Cơ Phát cùng Trụ Vương so sánh, thiếu đi vài phần khí phách cùng ngang ngược nhưng lại khiêm tốn và chân thành, biết nghe lời phải của hạ thần, cho nên trong lòng vui vẻ phục tùng.

Cơ Phát nghe vậy trong lòng như nở hoa, bản vẽ bí mật quân giới dâng lên cho hắn chứng tỏ một chút tâm địa nghi ngờ cuối cùng của Dương Nhâm cũng đã biến mất, trong lòng ngực ý chí tranh hùng cùng Đại Thương lại rực cháy lên.

Chẳng qua, Cơ Phát vẫn chưa ý thức được, Dương Nhâm dâng lên bản vẽ quân giới này mặc dù lợi hại, nhưng tuyệt đại đa số đều không cần thiết. Đây chính là niên kỉ của thanh đồng, lấy kĩ thuật luyện kim cùng quặng sắt dự trữ của Tây Kỳ hiện tại mà nói không thể nghi ngờ là một cái hang động không đáy thật lớn.

Trương Tử Tinh đối với những phát sinh hết thảy của Tây Chu thập phần vừa lòng, theo tình huống trước mắt mà nói, vị Vũ Vương Cơ Phát kia chỉ sợ còn có một đoạn thời kì ngủ đông nữa thôi là chuẩn bị một tràng đại chiến, trong khoảng thời gian ngắn chắc không có động tĩnh gì.

Như vậy Trương Tử Tinh có thể trước mắt đem trọng tâm tạm thời chuyển dời tới phương diện khác, tỷ như Ngọc Đỉnh Chân Nhân lưu lại ở Bạch Ngọc, Tây Phương giáo cùng Xiển Giáo hao tổn lẫn nhau… vân…vân….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.