Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần

Chương 472: Ao chiến dữ truy kích



Lại lần nữa đối mặt với đám người Phục Hy, Khổng Tuyên, Tam Tiêu liều mạng vây công, Nguyên Thủy Thiên Tôn cười lạnh một tiếng, Tam bảo Ngọc như ý phát ra ánh sáng trong suốt, một cổ áp lực lớn lao lan tỏa ra bốn phía. Đám người Tam Tiêu vốn đã kiệt lực không chịu nổi, nay lại càng chịu không nổi, đều bị cỗ lực lượng nọ đẩy lui ra. Không chỉ có thế, còn bị thế tới dũng mãnh của luồng sáng nọ công phá vào trong cơ thể, khiến cho tiên lực rối loạn không thể chịu nổi, khó có thể khống chế mà nhất thời mất đi lực chiến đấu.

Khổng Tuyên dù sao cũng không như người bình thường, sau khi lấy Vô sắc thần quang kiệt lực hóa giải bớt ánh sáng của Tam bảo Ngọc như ý thì phát hiện bản thân không ngờ đã ở ngoài trăm trượng. Bởi vì lúc trước ổn định Thiên giới đã làm tiêu hao tiên lực quá lớn, lực lượng nhất thời khó mà chịu nổi cũng bị bức lùi còn có mấy người Phục Hy cùng Hình Thiên.

Đột nhiên, Dao Trì tiên sơn phát ra một trận rung động mãnh liệt. Toàn bộ di động với tốc độ càng lúc càng nhanh, mang theo uy thế cường đại hướng tới Nguyên Thủy Thiên Tôn đang ở trong không trung mà đánh tới.

Dao Trì tiên sơn hiện tại đã được Băng Tuyết hoàn toàn khống chế, như là một món vũ khí không lồ vậy. Bởi vì Chủ pháo phản vật chất đã thất bại, Băng Tuyết biết sự đáng sợ của kẻ địch nên đã lập tức bỏ đi tất cả các loại vũ khí tùy thân, mà chuyển sang sử dụng loại vũ khí "to lớn vô cùng" này.

Nhưng nếu muốn khống chế cả Dao Trì di động với tốc độ cao, lực lượng hao phí cũng kinh người. Sau khi một đòn này phát ra. Băng Tuyết do lực lượng quá sức hao tổn đã không cách nào bảo trì phi hành được nữa, mà từ từ rơi xuống dưới đất.

Đối mặt với đòn đánh của đại tiên sơn. Nguyên Thủy Thiên Tôn cũng không chút hoảng hốt, trong mắt như có điện xẹt ra, trong tay đột nhiên hiện ra Bàn Cổ phiến. Một phiến chấn động không gian, một hắc động vô hình xuất hiện. Dao Trì tiên sơn vừa tới gần đã dần dần nhỏ đi, cuối cùng đã được hắc động thôn phệ sạch sẽ.

Nguyên Thủy Thiên Tôn như là sợ lực lượng của Bàn Cổ phiến ảnh hưởng đến sự ổn định của Đại trung ương thiên. Hắc động nọ sau khi vừa thôn phệ Dao Trì tiên sơn xong đã nhanh chóng bị Bàn Cổ phiến thu vào, biến mất không thấy nữa.

Nguyên Thủy Thiên Tôn động tác cũng không hề đình trệ, Tam bảo Ngọc như ý rời tay, mang theo lực lượng hủy diệt lớn lao bay thẳng về phía Trương Tử Tinh. Hiện tại Đả thần tiên vẫn chưa luyện hóa, Trương Tử Tinh cũng không cách nào nhúc nhích được, chỉ có thể chịu tác động mà lơ lửng trong hư không. Đám người Khổng Tuyên còn ở xa xa, Băng Tuyết thì mất đi lực lượng đang rơi xuống. Mà mà những người có tu vi yếu trong tiên phủ giống như là người ta trước khi "Bổ thiên", hấp lực quá lớn,[mất đi năng lực hành động. Người duy nhất có thể viện trợ, tương đối là còn chút ít sức lực chính là Vũ Dực tiên đang cầm trong tay Ly địa diễm quang kỳ.

Mặc dù Vũ Dực tiên liều mạng chạy tới, nhưng từ tốc độ so với khoảng cách thì đã không còn kịp nữa rồi. Mắt đã thấy Trương Tử Tinh sẽ bị Tam bảo Ngọc như ý kia đánh trúng.

Vào thời điểm khẩn yếu này, đột nhiên bay tới một đạo thanh quang, thi triển ra mấy luồng hào quang, khiến cho thế tới của Tam bảo Ngọc như ý nọ bị kềm hãm. Nhưng lực lượng của Tam bảo Ngọc như ý cũng không phải là nhỏ, đảo mắt đã khiến cho luồng hào quang nọ tiêu tán mất. Thanh quang cũng không né tránh mà xoay lại, làm như muốn mang theo Trương Tử Tinh chạy trốn, phía sau lưng bị Như ý kia đánh thẳng vào.

Trong nháy mắt khi người nọ lấy tính mạng trì hoãn Tam bảo Ngọc như ý lại thì Vũ Dực tiên rốt cuộc đã chạy tới. Ly địa diễm quang kỳ phát ra Ngũ hành khí, kịp thời đem thế tới còn lại của Tam bảo Ngọc như ý cản lại.

Trương Tử Tinh kinh ngạc nhìn người đã xả thân đỡ cho hắn một kích trí mạng, bật thốt lên: "Thân đạo hữu!"

Thân Công Báo!

Lại là hắn!

Thân Công Báo nghe được tiếng kêu của Trương Tử Tinh, miễn cưỡng cười cười: "Bất kể thế nào… thì bệ hạ vẫn là Tiêu Dao đạo hữu… bần đạo cuối cùng cũng đã…"

Lời còn chưa dứt, thân thể đã bị lực hủy diệt đáng sợ nọ dần dần làm cho tiêu tán, hóa thành tro bụi mà bay đi.

Trương Tử Tinh giờ phút này trong lòng chấn động: Vào thời khắc sống chết trước mắt, cơ hồ là đã cầm chắc cái chết thì một nhân vật nhỏ như Thân Công Báo đã xuất hiện liều mình cứu giúp!

Thân Công Báo trong nguyên tác với một câu "Đạo hữu dừng bước", không biết đã khiến cho bao nhiêu đạo đức chi sĩ thanh tu rời núi ứng kiếp, cuối cùng lên Bảng phong thần. Những lời này cũng có thể xem như là có "Sát khí" cực mạnh trong "Phong thần diễn nghĩa".

Hiện tại ở thế giới này, biểu hiện của Thân Công Báo cũng có nhiều điểm tương đồng. Hắn trọng nghĩa khí, cùng tu sĩ tam sơn ngũ nhạc có lui tới, nhưng thỉnh thoảng cũng bị ép làm chuyện xấu, không nói tới Thập tuyệt trận nọ trước Tam sơn quan, thì Tam Tiêu bày Hoàng Hà trận, vây hãm Xiển giáo chúng tiên, làm cho Nguyên Thủy Thiên Tôn phải tự mình ra tay, cũng là do Thân Công Báo thông báo tin tức mà thành.

So với Thân Công Báo trong nguyên tác kiên quyết bất di bất dịch "Phản Chu phản Xiển" thì Thân Công Báo trong thế giới này là một người đầy những sự mâu thuẫn: Vừa muốn đối với đạo hữu tận nghĩa, lại không cách nào kháng lại lệnh của sư môn. Nhất là sau khi Xiển triệt nhị giáo chính thức đối lập nhau quyết liệt, loại mâu thuẫn này khiến cho hắn bên nào cũng khó. Cho nên mới có chuyện vâng lệnh thầy ám toán Tiêu Dao Tử, rồi sau đó cũng từng đại biểu cho phe Xiển giáo tham dự đại chiến Vạn tiên trận.

Ngày đó Thân Công Báo sau khi lấy Toái tinh trùy ám toán Trương Tử Tinh không thành, cũng từng lưu lại một câu "Tất hoàn lại một mạng". Hôm nay quả nhiên ứng nghiệm. Loại ứng nghiệm này, cũng không phải là bị động bất đắc dĩ, mà là do hắn chủ động. Hắn đối với câu nói cũng cũng là có sự liên quan. Vị trong yêu tộc bái làm môn hạ Xiển giáo này cũng có thể xem như là một nhân vật đầy bi kịch, nhưng lại không thẹn với hai chữ "Tình nghĩa".

Nguyên Thủy Thiên Tôn thấy Thân Công Báo lại dùng Ngọc Thanh bí thuật mà hắn dạy đột nhiên xuất hiện, không tiếc mạng sống mà xả thân cứu kẻ đối đầu nọ, khiến cho hắn thất bại trong gang tấc trong lòng phẫn nộ quát lên: "Nghiệt đồ đáng chết!"

Trương Tử Tinh nghe được giận dữ, Vũ Dực tiên thân hóa thành hình chim đại bàng, hai cánh dấy lên cuồng phong hướng về phía Nguyên Thủy Thiên Tôn. Nguyên Thủy Thiên Tôn tay áo vung lên, một đạo lực lượng vô hình đem cuồng phong nọ cuốn đi, Vũ Dực tiên nhất thời cảm giác được bản thân như bị vùi lấp vào tỏng một dòng suối nào đó, bị lực lượng nọ dẫn dắt làm cho quay vòng vòng đến hoa cả mắt, hai cánh ngay cả lực đập cũng mất đi, đành phải khôi phục lại hình người, lấy Ly địa diễm quang kỳ miễn cưỡng đỡ lấy, thân hình không tự chủ mà lui về phía sau.

Nguyên Thủy Thiên Tôn mới vừa không chế được Vũ Dực tiên, thì đã thấy phía trước Hà Đồ lại hiện ra. Phục Hy, Thần Nông, Hoàng Đế đã che chắn ở trước Trương Tử Tinh.

Nguyên Thủy Thiên Tôn nhìn Tam hoàng lắc đầu nói: "Lấy lực lượng của ba người các ngươi hôm nay cũng khó mà đỡ được một kích của ta! Niệm tình công đức của các ngươi, ta cũng không muốn gia hại. Nếu ba người chịu thối lui, ta cũng sẽ đem chuyện cũ bỏ qua, còn tặng cho ba cuốn Ngọc Thanh đạo văn. Chỉ cần theo ngày tháng, buông thả sự cố chấp, sẽ lĩnh ngộ được Hỗn nguyên chí cảnh, thành tựu Thánh nhân".

Thật ra Nguyên Thủy Thiên Tôn sở dĩ làm như vậy, là vì đang tranh thủ sự giúp đỡ của chiến hữu Nữ Oa nương nương, nhất là Phục Hy, nếu thật có tổn thương gì chỉ sợ Nữ Oa nương nương sẽ trở mặt, cuộc chiến ba đấu ba sẽ biến thành bốn đấu hai, như vậy thật không ổn.

Buông thả sự cố chấp? Thành tựu Thánh nhân?

Tam hoàng nhìn lẫn nhau, cùng cười to: "Thành không được! Thành không được!"

Nguyên Thủy Thiên Tôn thấy mình chủ động đưa ra điều kiện mà ba người này lại không chịu, không khỏi thẹn quá thành giận. Mắt thấy Trương Tử Tinh ở phía sau Đả thần tiên trong tay ba loại hào quang đã có xu thế dung hợp, không khỏi nóng lòng, cũng bất chấp Tam hoàng có tổn thất hay không, đang muốn động thủ bỗng nhiên nhướng mày.

Chỉ thấy một đạo hào quang ngũ sắc vô thanh vô tức đánh về phía sau lưng Nguyên Thủy Thiên Tôn, Hạnh Hoàng kỳ trong tay Nguyên Thủy Thiên Tôn ánh sáng bừng lên, đem hào quang ngũ sắc nọ ngăn lại. Thì ra là một viên châu phát ra hào quang ngũ sắc, đang xoay chuyển ở phía sau lưng chừng hơn một trượng. Trong Tru tiên trận, Nguyên Thủy Thiên Tôn cũng đã nhận không ít đau khổ vì vật này, lập tức hừ lạnh lên tiếng: "Định Hải châu!"

Lúc này mười tiêu ký của Hà Đồ cũng xảy ra biến hóa, như là đang ứng với một sự vật nào đó. Quả nhiên, trên bầu trời lại hạ xuống chín loại tiêu ký kỳ dị, dần dần hợp lại với Hà Đồ kia.

"Lạc Thư!" Nguyên Thủy Thiên Tôn lập tức xuất Tam bảo Ngọc như ý ra, một cổ lực lượng lớn lao nhanh chóng vây phủ tới, đem hai loại tiêu ký này ngăn cách ra không cho kết hợp lại.

Nguyên Thủy Thiên Tôn từng trong Tru tiên trận gặp qua "Độn lực" của Hà Đồ Lạc Thư, độn lực kỳ diệu kia có thể trước Bàn Cổ phiến mà chạy thoát thì trong lòng cũng hiểu nếu để cho Hà Đồ Lạc Thư hợp nhất, mang theo Tiêu Dao Tử chạy trốn, kéo dài thời gian để hắn khống chế được Đả thần tiên. Như vậy bao nhiêu công sức chẳng phải là đổ sông đổ biển sao.

Các tiêu ký kia đang có xu thế bị ngăn chận sự kết hợp, thì tại không trung hiện ra thân hình của Đa Bảo đạo nhân, phía bên kia Khổng Tuyên cùng Hình Thiên cũng bay tới.

Lần này môn hạ đệ tử bổn mạng của Thông Thiên Giáo chủ đều ở tại Bích Du cung tĩnh tu. Chỉ vì Triệu Công Minh xem được dị tượng trên bầu trời, lo lắng cho an nguy của Trương Tử Tinh cùng ba muội muội, từ La Phù động tới trợ giúp. May mắn trên đường gặp phải Đa Bảo đạo nhân lén ra khỏi Bích Du cung, mới biết Đa Bảo đạo nhân cũng vì thế mà đến, hai người lập tức tới Thiên giới, vừa lúc đụng phải trận đại chiến này.

Nguyên Thủy Thiên Tôn biết Triệu Công Minh cùng Đa Bảo đạo nhân là đệ tử tinh anh của Triệt giáo, nay lại thấy hai người tới phá hỏng chuyện tốt của hắn, trong mắt liền lóe lên sát khí. Tam bảo Ngọc như ý vừa muốn ra tay, chỉ thấy bốn đạo lưu quang xa xa từ trong Thái Cực đồ bay ra, nhanh như điện hướng về phía hắn, chính là Tru tiên tứ kiếm.

Nguyên Thủy Thiên Tôn lấy làm kinh hãi, bất chấp Định Hải châu, Hạnh Hoàng kỳ trong tay vung lên hiện ra kim quang đem Tru tiên tứ kiếm ngăn trở. Nhưng hắn lập tức phát hiện ra Thông Thiên Giáo chủ cũng không phải là từ trong Thái Cực đồ thoát ra mà chỉ dùng thần thông đem tứ kiếm miễn cưỡng độn ra khỏi Thái Cực đồ mà bay tới, không khỏi thở ra một hơi. Mắt thấy Hỗn độn lực trên thân tứ kiếm sắp tiêu đi thì tứ kiếm đột nhiên hào quang chợt lóe, phân biệt chia ra bốn hướng mà tản đi, vừa lúc rơi vào tay Khổng Tuyên, Hình Thiên, Đa Bảo đạo nhân cùng Triệu Công Minh đang chạy tới.

Thì ra Thông Thiên Giáo chủ cùng Chuẩn Đề đạo nhân đang ở trong Thái Cực đồ đại chiến với Lão Tử cùng Tam thanh hóa thân. Tiên thức cảm giác được Đa Bảo đạo nhân cùng Triệu Công Minh đến trợ giúp liền dưới sự trợ giúp của Thất bảo diệu thụ Chuẩn Đề đạo nhân, đem Tru tiên tứ kiếm độn ra ngoài Thái Cực đồ, để cho bốn người lấy Tứ tượng trận trì hoãn thời gian, còn bản thân hắn thì lấy Ngư Cổ cùng Thanh Bình kiếm với được tê luyện tiếp tục tấn công Lão Tử.

Đa Bảo đạo nhân vốn lo sư tôn trách tội hắn kháng lệnh mà đến đây, nay nhìn thấy Tru tiên tứ kiếm lập tức hiểu tâm ý của sư tôn, lập tức trong lòng thấy hết lo lắng, hô lên một tiếng bốn người cùng vũ động tứ kiếm hướng tới Nguyên Thủy Thiên Tôn mà hợp công.

Triệu Công Minh nguyên chính là người bổ sung cho Hãm Tiên kiếm, lại được bế quan trong bí cảnh. Đối với Tứ tượng trận hiểu biết rất rõ ràng. Hãm Tiên kiếm phát ra một vòng kiếm quang, phối hợp với Chư, Lục, Tuyệt ba đạo kiếm khí đem Nguyên Thủy Thiên Tôn mà vây lấy, Phục Hy liền triển khai Hà Đồ, cẩn thận bảo hộ bên cạnh Trương Tử Tinh.

Ba đạo hào quang vàng, hồng, trắng trên Đả thần tiên dần dần hợp lại với nhau, ánh sáng chớp động chói mắt, Nguyên Thủy Thiên Tôn thấy vậy càng gấp rút, trong mắt ánh sáng chợt lóe. Tam bảo Ngọc như ý nhanh chóng đánh ra đem kiếm khí của tứ kiếm đang công tới đánh tan, đồng thời Hạnh Hoàng kỳ rời tay bay ra giữa không trung, hiện ra kim quang vạn đạo hướng ra bốn phía mà chiếu rọi.

Trong kim quang nọ bay ra vô số kim liên, hướng tới tứ kiếm mà vây lấy. Bốn người nhất thời cảm giác như lâm vào đầm lầy, không cách nào tự kềm chế. Nếu có Trương Tử Tinh ở đây, có thể chỉ huy tứ kiếm hợp lực tạo thành thế "Cứ xỉ", đem Tru tiên trận cắn nát kim liên. Song Triệu Công Minh không rành sự ảo diệu của "Thái Cực" nên không cách nào làm được điều này. Hơn nữa Khổng Tuyên cùng Hình Thiên tiên lực suy yếu nên Tứ tượng trận uy lực cũng giảm đi, bốn người mặc dù đem kiếm khí hợp nhất trong kim liên tả xung hữu đột, nhất thời cũng không cách nào phá giải.

Nguyên Thủy Thiên Tôn mắt thấy Đả thần tiên nọ đang nhanh chóng hợp tam giai lực được Trương Tử Tinh nắm trong tay, lập tức bất chấp việc gia hại bốn người Khổng Tuyên mà trực tiếp nhắm về phía Trương Tử Tinh mà tới.

Tam hoàng vội vàng hợp lực thi triển Hà Đồ nghênh đón. Hà Đồ nọ hóa thành Chư thiên tinh thần, nhanh chóng hướng về Nguyên Thủy Thiên Tôn. Nguyên Thủy Thiên Tôn đưa ra một ngón tay trong không trung, Chư thiên tinh thần đã bị khựng lại, Nguyên Thủy Thiên Tôn lập tức biến chỉ thành trảo, bàn tay vừa chuyển vô số tinh thần kia tựa hồ gặp phải gió lốc mà bay tứ tán khắp nơi. Tam hoàng khống chế Hà Đồ cũng bị con gió đáng sợ nọ thôi bay ra xa. Nguồn: http://truyenfull.xyz

Nguyên Thủy Thiên Tôn sau khi thanh trừ toàn bộ các "chướng ngại", đang muốn xuống tay thì bên cạnh Trương Tử Tinh đột nhiên hiện ra một cô gái ăn mặc cung trang xinh đẹp, chính là Thiên Dao. Côn Lôn kính trong tay Thiên Dao lam quang đại thịnh, cùng Trương Tử Tinh biến mất làm cho Tam bảo Ngọc như ý đang lao tới đánh vào khoảng không.

Nguyên Thủy Thiên Tôn ánh mắt nhìn lên bầu trời mênh mông, đang muốn đuổi theo. Bốn người Khổng Tuyên liều mạng đột phá kim liên, huy động Tru tiên tứ kiếm đánh tới. Nguyên Thủy Thiên Tôn hừ lạnh một tiếng, Hỗn độn lực vận lên, Tam bảo Ngọc như ý hướng về phía bốn người mà cách không đánh tới, bốn người vội vàng liền đưa kiếm lên đỡ. Do cũng không phải là trong Tru tiên trận đồ, lực lượng của Nguyên Thủy Thiên Tôn không chịu chút áp lực, bốn nhát đánh cách không như nhẹ nhàng phẩy tới, lại ẩn chứa lực lượng kinh khủng ở bên trong.

Đa Bảo đạo nhân tuy có Tuyệt Tiên kiếm lực, khi bị lực lượng này đánh trúng, vẫn không chịu nổi, thân hình không tự chủ được mà bắn ra xa, phải kết hợp với lực đạo huyền ảo của Lạc Thư một hồi mới hóa giải đứng vững được thân hình, bị chấn cho khí huyết bốc lên mà văng ra xa mấy trăm trượng. Triệu Công Minh cũng như thế, bởi vì tu vi của hắn không bằng Đa Bảo đạo nhân, lúc này còn phun ra mấy ngụm máu tươi. Khổng Tuyên cùng Hình Thiên vốn đã kiệt sức càng không chịu nổi. Chỉ cảm thấy tiên thể cơ hồ muốn hỏng mất, không thể vận nổi tiên lực được nữa.

Bốn người miễn cưỡng đứng ở không trung, nhìn lại thì đã thấy Nguyên Thủy Thiên Tôn biến mất không thấy nữa.

Cuộc chiến Thánh nhân rốt cuộc cũng đã xảy ra biến hóa. Kim kiều từ hư không hiện ra, Lão Tử đứng ở trên kim kiều lui về phía sau, mà Thông Thiên Giáo chủ cùng Chuẩn Đề đạo nhân thân hình đã hiện ra. Lão Tử nhất khí vừa tiêu, Tam thanh biến mất không thấy trong lòng biết là vây không được Chuẩn Đề đạo nhân cùng Thông Thiên Giáo chủ, nên triển khai Thái Cực đồ đem hai người thả ra.

Đa Bảo đạo nhân vừa thấy sư tôn, cuống quít lớn tiếng đem chuyện vừa rồi bẩm báo. Thông Thiên Giáo chủ nhìn thoáng qua trên trời, vung tay lên tứ kiếm lại xuất hiện nơi tay rồi biến mất không thấy.

Lão Tử nhướng mày, cũng trong nháy mắt mất đi bóng dáng, Chuẩn Đề đạo nhân cũng vội vàng đuổi theo.

Nữ Oa nương nương cùng Tiếp Dẫn đạo nhân cảm giác được bên ngoài có sự dao động dị thường, thấy chư thánh đều ra khỏi ba mươi ba tầng trời trong lòng kinh ngạc. Nữ Oa nương nương nói: "Tiếp Dẫn đạo hữu, nơi này tay chân tù túng, chi bằng ngươi cùng ta cũng đi ra ba mươi ba tầng trời một chuyến?"

Tiếp Dẫn đạo nhân gật đầu, hai người vận thần thông đi theo.

Ở ngoài ba mươi ba tâng trời, Thông Thiên giáo chủ mở ra hỗn độn tiên thức, mới vừa lục soát tìm ra được tung tích của Nguyên Thủy Thiên Tôn. Chợt nghe thấy ở phía sau thanh âm của Lão Tử truyền đến: "Tam sư đệ, chớ đi!"

Thông Thiên Giáo chủ quay người hoành kiếm đỡ lấy quải trượng, cả giận nói: "Lý Đam, ngươi đến tột cùng muốn gì? Chẳng lẻ thật muốn cho Nguyên Thủy giết chết nhân hoàng, nương theo thiên họa mở ra thủy hỏa phong sao?"

Lão Tử mỉm cười: "Lần này ta chỉ theo lời hứa mà ra tay thôi, tất cả đều đã có thiên số".

"Đừng có đen thiên số ra mà nói với ra!" Thông Thiên Giáo chủ hừ lạnh một tiếng, "Ngươi năm đó bất mãn ta có giáo mà không có đạo, đã cùng Nguyên Thủy thông đồng, nếu không làm sao mà có lời hứa ba lần ra tay? Hôm nay Triệt giáo ta đoạt được khí số sát kiếp, ngươi đúng là bất mãn cho nên lần này giữ chân ta cùng với Chuẩn Đề để cho Nguyên Thủy kia đắc thủ! Uổng cho ngươi ngày thường tự xưng là vô vi chi đạo. Vậy 'đạo' của ngươi đâu rồi?"

"Đạo khả đạo, phi thường đạo, đại đạo vô tình, Tam sư đệ đã quá cố chấp rồi" Lão Tử thản nhiên nói một câu, rồi cũng không nói nhiều chỉ đem quải trượng đánh tới, giữ chân Thông Thiên Giáo chủ lại.

Thông Thiên giáo chủ động theo cơn giận, tứ kiếm nhộn nhạo xuất ra khí tức kinh người, hướng tới Lão Tử phát đến.

Nơi đây là vũ trụ tinh thần ba mươi ba tầng trời. Không phải là đại trung ương thiên lung lay muốn ngã, cho nên Thông Thiên Giáo chủ cũng không áp chế lực lượng nữa mà đem hỗn độn thần thông thi triển hết ra, tứ kiếm vừa xuất ra, nhuệ khí đại thịnh, không gian phụ cận phảng phất như bị xé rách. Loại "xé rách" này kéo dài đến trước người Lão Tử. Trên đỉnh đầu Lão Tử hiện ra Linh Lung tháp, phát ra ánh sáng nhàn nhạt đem vết "xé rách" nọ "may" lại, Tru tiên tứ kiếm bị ánh sáng của Linh Lung tháp kia chiếu vào, nhất thời bị giữ lại bất động.

Lão Tử cảm giác được Linh Lung tháp thừa nhận áp lực cực lớn, không nhịn được khen một tiếng: "Tứ kiếm của Tam sư đệ uy lực lại có tinh tiến. Thật là đáng mừng".

Thông Thiên Giáo chủ không ngờ Lão Tử lại lợi hại như thế, có thể trực diện tiếp lấy toàn bộ uy lực sát khí mạnh nhất của Tru tiên tứ kiếm, khả năng phòng ngự cơ hồ không dưới mười hai đài sen của Tiếp Dẫn đạo nhân năm đó. Hơn nữa Tứ kiếm phảng phất như bị giữ chặt không cách nào tiến lùi, thầm nghĩ Lý Đam này không hổ là Đại sư huynh, quả nhiên thực lực siêu phàm.

Một đạo cầu vồng bảy sắc xuất hiện, hướng tới tứ kiếm nọ mà đẩy một cái, tứ kiếm đang bị giữ chặt nhất thời chấn động, thoát ly ra khỏi, kiếm khí hướng ra từ phía là phóng đi, một ít vẫn thạch ở xa xa bị uy lực của kiếm khí này chạm tới đều hóa thành bui phấn.

Thông Thiên Giáo chủ vội hỏi: "Chuẩn Đề đạo hữu, nơi này cứ giao cho ta, ngươi tức tốc đuổi theo cản Nguyên Thủy Thiên Tôn lại!"

Mới vừa rồi làChuẩn Đề đạo nhân thi triển Thất bảo diệu thụ, đem tứ kiếm từ Linh Lung bảo tháp đẩy ra. Hắn nghe Thông Thiên Giáo chủ nói, liền hướng về phía xa xa mà bay đi. Song ở phía trước trong hư không bỗng nhiên hiện ra một tòa kim kiều. Ở trên Kim kiều chính là Lão Tử.

Lão Tử mỉm cười mở miệng nói: "Đạo hữu, mới vừa ở Đại trung ương thiên đánh một trận vẫn chưa xong, cần gì mà nóng lòng rời đi như thế".

Chuẩn Đề đạo nhân cảm giác được bốn phía có lực lượng khác thường, liền cảnh giác nhìn xuống dưới chân, chỉ thấy dưới kim kiều, kim mang nhàn nhạt từ vạn thiên tinh thần phụ cận kéo tới, như là vô biên vô cùng, đem Thông Thiên Giáo chủ cũng vây lấy vào trong.

Kim mang này này quấn quanh tạo thành một đồ hình, không ngừng biến hóa, tựa hồ uẩn chứa sự huyền diệu vô tận, mà lực lượng trong hư không đều tập trung về phía Lão Tử ở trên kim kiều mà đến.

"Thái Cực đồ!" Chuẩn Đề đạo nhân trong mắt thần quang chớp động, âm thầm kinh ngạc: Đây mới là lực lượng chân chính của tiên thiên chí bảo Thái Cực đồ kia!

Bên ngoài ba mươi ba tầng trời, Thiên Dao đem hết toàn lực thi triển ảo diệu của Côn Lôn kính, lấy một loại phương thức kỳ dị, trong không gian vũ trụ mà xuyên qua lại, loại "di chuyển qua lại" này, so với loại "không gian khiêu dược" thiên phú của Vũ Dực tiên còn càng thêm huyền diệu, cùng một dạng với thuấn di. Loại thuấn di vượt không gian này có thể nói là kinh người. Đây cũng là một trong những ảo diệu chân chính của Côn Lôn kính.

Mà dưới diệu dụng của Côn Lôn kính, Trương Tử Tinh căn bản không cảm giác sự di động của thân thể, có thể an tâm khống chế Đả thần tiên.

Giờ phút này Đả thần tiên đã dần dần ngưng hấp thu lực lượng, ba loại hào quang trên thân roi đã hợp lại thành một thể. Mặc dù lực lượng của Trương Tử Tinh cơ hồ đã bị hút hết, nhưng có thể rõ ràng cảm nhận được "quỹ tích" của ba loại lực lượng hợp nhất trong Đả thần tiên. Kế tiếp, chỉ cần tĩnh tâm khống chế cùng dung hợp loại "quỹ tích" này, biến thành tiên thiên dị bảo của bản thân, từ đó mà thoát khỏi sự uy hiếpcủa Nguyên Thủy Thiên Tôn.

Song hắn lại không cách nào tĩnh tâm được bởi vì Thiên Dao nguyên bản thân lúc trước trợ giúp hắn "Bổ thiên" mà đã dốc hết toàn lực, tiên lực cũng đã không còn mấy. Hiện tại nàng lại miễn cưỡng thi triển đại thần thông của Côn Lôn kính. Thật sự là đã khô kiệt. Mặc dù Côn Lôn kính hết sức ảo diệu nhưng Nguyên Thủy Thiên Tôn vẫn là Hỗn nguyên Thánh nhân, Hỗn độn tiên thức vô cùng cường đại có thể truy lùng tung tích của hai người ở bất cứ nơi đâu. Không để bọn họ nghỉ ngơi được bao lâu, đã vận thần thông đuổi tới.

Cũng may Côn Lôn kính hết sức huyền diệu, mỗi lần Nguyên Thủy Thiên Tôn đuổi tới lại lần nữa thành công bỏ chạy, làm cho Nguyên Thủy Thiên Tôn phải nghiến răng tức tối.

Vì tránh né Nguyên Thủy Thiên Tôn mà Thiên Dao không để ý đến nguyên khí tổn hao, liên tục thi triển Côn Lôn kính, sắc mặt đã tái nhợt hẳn đi, ngũ quan đều chảy máu, nhưng nàng vẫn nghiến răng kiên trì không rên một tiếng, sợ kinh động đến Trương Tử Tinh. Nàng sở dĩ có thể chống đở được toàn bộ đều dựa vào một loại ý chí kiên cường cố chấp. Loại lực lượng tinh thần này thậm chí vượt xa cực hạn của tiên thể.

Có lẽ là do lần trước đã hợp nhất với Côn Lôn kính nên khiến cho Thiên Dao đối với Trương Tử Tinh có một loại cảm ứng kỳ diệu. Cho nên lúc trước Trương Tử Tinh bị Lục Áp cùng Huyền Cơ chân nhân ám toán, ngủ say trong Sơn Hà Xã Tắc đồ thì Thiên Dao thông qua loại cảm ứng kỳ diệu này mà xác định hắn không việc gì, còn báo với Tam hoàng cùng Hạm Chi Tiên.

Hôm nay sau khi hai người thông qua song tu, trong cơ thể Thiên Dao loại cảm ứng này càng thêm rõ ràng. Hơn nữa còn chuyển từ phương diện đơn phương trở thành song phương, Trương Tử Tinh cũng có thể thông qua loại liên hệ này cảm giác được tình trạng của Thiên Dao.

Giờ phút này Thiên Dao tuy quay lưng về Trương Tử Tinh, nhưng sự suy yếu trong cơ thể nàng lại không thể gạt được hắn. Trương Tử Tinh trong lòng không khỏi thắt lại, lập tức thông qua Côn Lôn kính truyền đi tâm ý của mình để Thiên Dao ngừng lại, thậm chí lấy đứa con để khuyên bảo, nhưng Thiên Dao vẫn cương quyết không chịu.

Sau khi hắn cứu nàng ra, nàng đã hoàn toàn đem tâm ý giao cho hắn, nàng đã quyết tất cả là vì hắn mà nỗ lực.

Vì hắn, nàng có thể hy sinh bản thân, cũng như hắn cũng nguyện ý vì nàng mà hy sinh vậy.

Trương Tử Tinh hiểu sự cố chấp của nàng, cũng biết nàng sẽ không ngừng lại. Nhưng cứ tiếp tục như vậy, cho dù có thể thoát khỏi Nguyên Thủy Thiên Tôn, thì Thiên Dao sớm muộn cũng sẽ kiệt lực mà chết.

Đang lúc khẩn cấp này, Trương Tử Tinh đột nhiên nghĩ tới một nơi, liền vội vàng thông qua Côn Lôn kính nói cho Thiên Dao. Thiên Dao gật đầu, nghe lời uống vào một viên đan dược, sau khi điều tức một chút thì lại thi triển Côn Lôn kính. Lúc này Nguyên Thủy Thiên Tôn vừa độn quang tới, tức giận đem Tam bảo Ngọc như ý vung lên, từ xa xa đã làm cho vẫn thạch nát vụn, nhưng cũng chỉ có thể lần nữa bực tức mà ngưng thần tìm kiếm.

Nơi mà Trương Tử Tinh muốn tới là một vị trí cực kỳ thần bí. Nơi đó đối với hắn mà nói, có thể xem như là thăm lại chốn xưa.

Vị trí đó mặc dù tràn ngập nguy hiểm, nhưng lại có một đặc tính.

Đó chính là: Phàm là Hỗn nguyên Thánh nhân thì không được đi vào!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.