Ngạc Mộng Kinh Tập

Chương 4: 4 Biệt Thự




Dưới ghế sô pha xa hoa được trải một tấm thảm lông dày, cách đó không xa trong tường là một cái lò sưởi tối om, củi lửa vẫn còn sót lại dưới đống tro tàn.

Màn đêm đã bao trùm mọi thứ, căn bản họ không thể nhìn thấy rõ ràng như vậy, nhưng chiếc đèn chùm pha lê trên đầu họ lại bỗng nhiên sáng lên, và ánh sáng phát ra đem những vị khách như bị cắt ra thành từng mảnh nhỏ.

Biệt thự này cũng được cung cấp điện.

"Trước nhìn một chút," Tráng Tử thu lại ánh mắt không tiếp tục nhìn vào cái đèn chùm nữa, "Chúng ta cùng nhau đi, đừng tự tách ra."

Chẳng mấy chốc, họ tìm thấy rất nhiều thức ăn trong tủ lạnh của căn biệt thự, bao gồm rau, mì, gạo, thịt và thậm chí còn có cả một ít đồ ăn nhẹ, vị trí bên trong cùng còn có để một rổ trứng gà.

Nó trông rất mới, giống như nó vừa được đưa vào cách đây không lâu.

Nhưng căn cứ từ bụi trên mặt đất, điều đó là không thể.

Mà tiêu điểm chú ý của mọi người hiển nhiên không ở chỗ này, Tráng Tử nhìn đồ ăn, trên mặt không lộ ra vẻ kinh ngạc, một lúc lâu sau mới nhàn nhạt nói, chí ít thì chúng ta cũng sẽ không chết đói.

Phía sau truyền đến tiếng nước chảy, Giang Thành quay đầu lại, thì phát hiện chính là Chí Nhi đã vặn vòi nước, có nước sạch chảy ra.

Sau khi tắt vòi nước, cô quay lại nhìn những người khác, chậm rãi nói: "Chúng ta cũng sẽ không chết khát."

Ngay sau đó bọn họ tại một nơi hẻo lánh tìm thấy một giống phòng chứa đồ, trong căn phòng nhỏ họ tìm được củi đốt, từng bó từng bó được xếp chỉnh tề sát bên nhau.


Lầu hai là nơi sinh hoạt, có một phòng ngủ chính, một phòng làm việc, hai phòng ngủ nhỏ, cuối cùng có một gian phòng bị khóa lại.

Có thể thấy được Tráng Tử và Chí Nhi đều cảm thấy hứng thú với căn phòng khóa trái, nhưng cả hai đều ngầm hiểu, không có ý định phá cửa đi vào xem.

Cầu thang dẫn lên tầng ba bị khóa bởi một cánh cửa sắt đen kịt, Tráng Tử lắc mạnh nhưng cánh cửa vẫn bất động.

Cả nhóm cùng lui về phòng khách ở lầu một.

Mọi người đã ở trong thế giới này độ nửa ngày, đặc biệt là sau tai nạn xe cộ cùng lặn lội đường xa, vì vậy lúc này mọi người đã cảm thấy vừa lạnh vừa đói.

Tráng Tử đề nghị hắn và Hồi Thúc đi lấy củi đốt lửa, Chí Nhi, Giang Thành và Bàng Tử nhóm 3 người đi nấu cơm, phần còn lại để Khiết Nhi và Nhược Tử dọn dẹp nhà cửa.

Giang Thành sững sờ nhìn chằm chằm một bàn nguyên liệu lâm vào mê man, Chí Nhi cười lạnh một tiếng cũng không thèm để ý tới hắn nữa.

Cũng may Bàng Tử là người biết nấu ăn, tài dùng dao và nấu nướng của anh đều xuất sắc, không bao lâu liền có đồ ăn ngon mang lên.

Hắn còn tri kỷ chiên cho mỗi người 1 cái trứng.

Khu vực xung quanh ghế sô pha trong phòng khách đã được dọn dẹp sạch sẽ, mọi người đang ngồi vây quanh cạnh bên lò sưởi âm tường, bưng bát ăn cơm.

Ngọn lửa trong lò sưởi đang cháy sáng và phát ra thanh âm lách tách.

Sau bữa tối, mọi người tập hợp lại một chỗ cùng nhau thảo luận về nhiệm vụ lần này.


Tuy nhiên, sau khi thảo luận thảo luận đến cuối cùng thì nó gần như biến thành một màn cãi vã giữa Tráng Tử và Chí Nhi, đây cũng là hết cách.

Dù sao nhiệm vụ chỉ vừa mới bắt đầu, và có rất ít manh mối mà hai người này lại là người có nhiều tiếng nói nhất.

Nhìn sự quen thuộc của họ, rõ ràng là họ đã hoàn thành xuất sắc một vài nhiệm vụ.

Đêm khuya.

Tráng Tử nhất quyết yêu cầu mọi người ngủ trong phòng khách, nhưng Chí Nhi luôn khăng khăng rằng mọi người nên ngủ trong phòng ngủ ở tầng hai với lý do có thể có manh mối ở đó.

Cuối cùng hai người tan rã trong không vui, Khiết Nhi chọn đi cùng Chí Nhi, hai người đi về phía cầu thang, ngay tại thời điểm 2 người sắp đến cầu thang thì Nhược Tử đột nhiên chạy tới.

Giang Thành đoán rằng hai cái tát của Tráng Tử đã để lại cho anh ta một bóng ma tâm lý.

Cứ như vậy, Tráng Tử, Hồi Thúc, Giang Thành cùng Bàng Tử ở phòng khách qua đêm, ba người còn lại đi lên phòng ngủ trên lầu.

“Ngu xuẩn!” Tráng Tử thấp giọng mắng một tiếng, nhìn theo bóng lưng mấy người rời đi.

Ngủ ở phòng khách cũng không cần chú ý nhiều như vậy, còn lại cũng đều là nam nhân, tổng cộng có ba cái ghế sô pha, mỗi người một cái, vừa vặn dư lại một người trực đêm.

Tráng Tử nói rằng anh ta sẽ trực ca đầu tiên, sau đó lấy từ trong túi ra một chiếc đồng hồ bỏ túi, mở nắp đồng hồ rồi đặt lên chiếc bàn nhỏ ở giữa.


"Hiện tại đại khái khoảng 10 giờ tối, rạng sáng là 6 giờ, tổng cộng có 8 giờ.

Ở đây chúng ta có đúng 4 người, mỗi người sẽ canh giữ 2 giờ, như vậy tất cả mọi người đều có đầy đủ thời gian để nghỉ ngơi."

Tráng Tử vừa chuẩn bị nói tiếp thì thấy Bàng Tử ở trước mặt anh ta lấy một loại ánh mắt lộ vẻ kỳ quái nhìn chằm chằm vào mặt đồng hồ bỏ túi đang đặt trên bàn.

"Không cần nhìn, thời gian không chính xác.", anh dừng lại giải thích, "Thời gian của tất cả đồng hồ được đưa vào thế giới giấc mơ đều sẽ bị xáo trộn, và chức năng duy nhất của nó bây giờ là để tính thời gian."

Thời gian hiển thị trên đồng hồ bỏ túi là 4 giờ 18 phút, rõ ràng là không khớp với thực tế.

Vì Giang Thành và Bàng Tử đều là người mới, nên Tráng Tử lại nói thêm vài câu, nói cho bọn họ biết trong Mộng Giới xuất hiện cái gì vi phạm khoa học thường thức thì đều là chuyện bình thường.

Việc họ cần làm là thông qua các loại dị thường để tìm ra manh mối ẩn giấu đằng sau nó, rồi bẻ khóa nhiệm vụ và rời khỏi đây.

Giang Thành giơ tay, Tráng Tử nhìn hắn hỏi: "Ngươi có lời gì muốn nói?"

"Người là đã từ trong Mộng Giới thoát ra rồi đi, vì sao lại trở về?"

“Bởi vì Mộng Giới chỉ có 0 lần cùng vô số lần, chỉ cần người từng mở cánh cửa kia ra thì nó sẽ vĩnh viễn liền bồi tiếp người cho đến khi người chết.

Đúng rồi.” Tráng Tử giống như là nghĩ đến cái gì, “Mộng Giới tên đầy đủ là Kết Giới Ác Mộng.”

“Kết Giới?”

“Không sai, nó tựa như là bức tường ngăn cách thế giới hiện thực cùng hư ảo, vô luận người ở tại Mộng Giới bị thương nặng cỡ nào nhưng chỉ cần còn 1 hơi thở, sau khi nhiệm vụ kết thúc thì đều sẽ trở về hiện thực không có một chút thương tổn nào.”


“Vậy chúng ta làm sao có thể hoàn toàn ly khai Kết Giới Ác Mộng?” Hồi Thúc ngẩng đầu lên, thanh âm khàn khàn, tản mát ra một loại cảm giác khó chịu.

Tráng Tử liếc hắn một cái, mở miệng nói: "Đừng hỏi ngu xuẩn như vậy, ngươi không phải người mới, nên hiểu câu hỏi này cũng giống như chúng ta không biết mình ở thế giới này đang là mấy giờ, đây là một bài toán nan giải."

Sắc mặt Hồi Thúc u ám, không nói gì nữa.

Giang Thành giơ tay lần thứ hai.

Tráng Tử bất đắc dĩ nhìn hắn, "Muốn hỏi cái gì cứ hỏi không cần giơ tay."

"Bây giờ hẳn là một ngày nào đó trong khoảng từ cuối tháng ba đến giữa tháng chín năm 2006." Giang Thành nghiêm túc nói.

Tráng Tử ngẩn người, đồng thời Hồi Thúc đang cúi đầu cũng sửng sốt, Bàng Tử cũng nghi hoặc nhìn chằm chằm Giang Thành, tự hỏi trong hồ lô hắn bán thuốc gì.

"Làm sao ngươi biết?" Tráng Tử hỏi.

Giang Thành không nhanh không chậm từ trong túi lấy ra một cái bịch nhỏ, đưa lại gần tới vị trí của những người khác, bọn họ nhìn thấy rõ ràng là một túi bánh mì hoa cúc.

Giang Thành đem túi bánh mì lật qua rồi chỉ vào một hàng chữ nhỏ trên đó: Ngày sản xuất: 18 tháng 3 năm 2006.

Thời hạn sử dụng là 6 tháng.

Tiếp theo ở dưới ánh mắt của mọi người, anh ta xé mở túi bánh, rút

một miếng bánh mì nhét vào miệng, nhai một hồi mới ưỡn cổ lên nuốt xuống, suy nghĩ một chút rồi nói: "Mùi vị rất ngon, còn 10 phần xốp, không bị ẩm, coi như là do được bảo quản trong tủ lạnh, ta cảm thấy hạn sử dụng có thể còn lâu hơn nữa."



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.