Nghe được Thích Nghi kêu, đôi con ngươi của Minh Thiếu Viễn tối lại, đáy mắt dường như có một dòng cảm xúc thoáng qua rồi biến mất rất nhanh. Cánh môi anh ta cong lên, cười như không cười: “Không ngờ tứ tiểu thư định cư nhiều năm ở nước ngoài, cũng hiểu biết không ít về nhân sự của Ôn Thành.”
“Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng!” Thích Nghi lạnh nhạt trả lời.
Đáy mắt Minh Thiếu Viễn hiện lên vẻ thưởng thức không chút nào che dấu.
Sắc mặt Trần Bích Nhã trầm xuống, bỗng nhiên đứng lên: “Trần Thích Nghi, cô muốn nghe theo người này sao?”
“Nếu làm như vậy có lợi đối với nhà họ Trần, cớ sao tôi lại không làm?” Thích Nghi ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt cô ta, âm thanh thong thả lạnh nhạt.
“Cho dù truyền thông Trung Thiên phải sụp đổ, tôi cũng sẽ không cùng hắn hợp tác.” Trần Bích Nhã vung ống tay áo, giận dữ rời đi.
Nhìn bóng lưng của cô ta rất nhanh liền biến mất, Thích Nghi khẽ cau mày.
Theo cô biết, từ trước đến nay Trần Bích Nhã vốn chững chạc, ngược lại không biết tại sao vừa nhìn thấy Minh Thiếu Viễn liền nóng nảy như thế.
Vì vậy, cô đem ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Minh Thiếu Viễn.
Ánh mắt Minh Thiếu Viễn hình như đuổi theo lúc Trần Bích Nhã rời đi một hồi, nhưng lúc Thích Nghi nhìn về phía anh ta, vẻ mặt anh ta bình tĩnh: “Trần đại tiểu thư quả nhiên có khí phách của Trần Chính Kỳ tiên sinh.”
“Trước kia các người từng có quan hệ?” Thích Nghi bưng cà phê lên hớp một ngụm.
“Không có.” Giọng đàn ông gió êm sóng lặng.
Thích Nghi để ly cà phê xuống, khóe miệng mỉm cười: “Minh thiếu thật không có ý định đi ra ngoài đuổi theo một chút?”
“Minh thiếu là người tỉnh táo.” Thích Nghi cười nhạt, ánh sáng trong mắt bắn ra bốn phía, “Nhưng tôi cũng không phải là người ngu ngốc.”
Nếu không phải từng có quan hệ với Minh Thiếu Viễn, Trần Bích Nhã là người khôn khéo như vậy, sao lại có thể tùy tiện buông tha cơ hội hợp tác với anh ta? Phải biết rằng, người đàn ông này kinh doanh công ty truyền thông giải trí Ngôi Sao Ngày Mai phát triển rất mạnh trong mấy năm gần đây, đã chiếm vị trí khá trọng yếu trên trường quốc tế. Nếu anh ta nguyện ý chiếu cố nhà họ Trần một chút, Trần Bích Nhã nhất định sẽ không dùng một chiêu cuối cùng là bán Nhã Xá đi để xoay xở tiền cho truyền thông Trung Thiên.
Ánh mắt Minh Thiếu Viễn nhìn cô gái càng lúc càng trở nên thâm trầm: “Tứ tiểu thư thật sự là người thông minh.”
“Những chuyện cô ấy không muốn làm, tôi cũng sẽ không cố ép.” Thích Nghi đứng lên: “Làm phiền Minh thiếu tính tiền.”
“Tứ tiểu thư.” Minh Thiếu Viễn kêu Thích Nghi đã xoay người chuẩn bị rời đi: “Cô trở về, trừ nghĩ muốn giữ lại nhà họ Trần ra, chẳng lẽ đối với truyền thông Trung Thiên không có lòng ham muốn?”
Lời nói kia, châm chọc chói tai.
Thích Nghi quay đầu lại liếc anh ta một cái: “Minh thiếu, cho dù tôi có dã tâm, cũng không có lòng như người nào đó, muốn nhìn nhà họ Trần sụp đổ!”
Minh Thiếu Viễn hơi kinh hãi.
“Anh cứ việc ra chiêu đi!” Đường môi Thích Nghi cong lên một cái, nụ cười lạnh bạc.
Dứt lời, xoay người rời đi.
Để lại Minh Thiếu Viễn đang cau mày.
——— —————— ———
Cầm tài liệu trong tay để lên bàn cho người đàn ông, Lý Tốc mở miệng: “Tổng giám đốc, đây là thứ ngài muốn.”
“Ừ.” Người đàn ông lên tiếng trả lời, tiện tay mở tài liệu ra.
Dường như nội dung tài liệu rất thú vị, lúc người đàn ông lật xem, con mắt vốn âm trầm dần dần sáng lên, ánh sáng y hệt như con mồi săn thú làm cho Lý Tốc không nhịn được giật mình lạnh run.
“Ba” một tiếng, người đàn ông khép văn kiện lại, ngẩng đầu lên đưa mắt nhìn Lý Tốc, khóe miệng nhếch lên: “Mời cô ta đến nơi này gặp tôi.”
Lý Tốc sững sờ, nhưng phản ứng lại cũng cực nhanh: “Vâng.”
Ngay sau đó xoay người đi làm việc.
Ánh mắt người đàn ông thâm trầm, nụ cười trên miệng dạt dào.
Trần Thích Nghi.
Thì ra cô cùng người nhà họ Trần có quan hệ như vậy.