Sở Niệm là thiên kim tiểu thư của chủ tịch tập đoàn Châu Bảo Lấp Lánh - Sở Dũng, sắp tới sẽ trở thành vị hôn thê của Trình Kiêu.
Cái này, là mẹ của Trình Kiêu bà Sài Phượng chính miệng nói cho cô biết. Sài Phượng đưa hình của Trình Kiêu và Sở Niệm chụp chung cho cô xem. Hai người này nam thì anh tuấn nữ thì xinh đẹp, có thể nói là trời sinh một cặp! Đó là chuyện của năm năm trước, dáng vẻ của Sở Niệm lúc đó còn rất trẻ trung, nhưng đã toát ra vẻ tươi đẹp không vướng bụi trần, nhiều năm sau lại càng thêm xinh đẹp như hoa như ngọc, khiến người khác nhìn không khỏi xúc động.
Cho nên Thiên Nhiên đã sớm biết rõ Sở Niệm.
Chỉ là, so với mấy năm trước nhìn trong ảnh, bây giờ nhìn Sở Niệm, quả thật càng có thể khiến người khác động lòng. Huống chi cô ấy còn khiêm tốn lễ độ như thế!
“Thiên Nhiên.” Thích Nghi rất hiếm khi thấy Thiên Nhiên thất lễ, hôm nay lại thấy được những mấy lần, cô chỉ có thể lấy khuỷu tay đẩy Thiên Nhiên, nhắc nhở: “Mau chào hỏi người ta kìa!”
“Hả.” Thiên Nhiên ngơ ngác nhìn cô một cái, sau đó quay về phía Sở Niệm: “Xin chào Sở tiểu thư, tôi là Nara.”
“Hai người là đến tìm tổng giám đốc Đông Phương? Anh ấy đang ở bên trong.” Sở Niệm thoáng cái nhường đường: “Hai người vào đi!”
“Cảm ơn!” Lần này, Thích Nghi không đợi Thiên Nhiên trả lời, dành nói trước.
“Không có chi, tôi có việc gấp xin phép đi trước vậy.” Sở Niệm mỉm cười, nhìn Thích Nghi cười một cái, rồi đi ngang qua họ bước vào trong thang máy.
Đợi cửa thang máy đóng lại, Thích Nghi liền nắm lấy tay áo Thiên Nhiên: “Thiên Nhiên, cậu làm sao vậy? Có chỗ nào không khỏe hay sao?”
Thiên Nhiên lắc đầu, nghiêng người qua một bên liếc nhìn cánh cửa thang máy, nhẹ nhàng hạ tầm mắt: “Đi thôi!”
Thích Nghi đang tính nói tiếp, lại thấy phía trước có một bóng dáng cao gầy đang đi tới.
Cô gái mặc một bộ đồ công sở, đeo một cặp mắt kiếng gọng đen, nhìn khá khôn khéo lão luyện. Nếu không phải nhìn cô ấy tuổi còn trẻ, Thích Nghi đã cho rằng cô ấy là một vị nữ cường nhân có sự nghiệp thành công tiêu biểu nào đó!
Cô gái kia tới trước mặt họ, nở một nụ cười lễ độ: “Xin chào! Tôi là Lạc Ưu, thư ký của tổng giám đốc Đông Phương Châu, lúc trước là tôi liên lạc với hai vị.”
“Xin chào thư ký Lạc!” Thích Nghi cười đáp lại.
“Trần tiểu thư, Nara, tổng giám đốc vẫn đang tiếp khách.” Lạc Ưu làm một động tác mời: “Tôi đưa hai vị đến phòng khách quý chờ một lát.”
Thích Nghi liếc nhìnThiên Nhiên một cái, thấy cô ấy vẫn duy trì vẻ mặt như đang suy nghĩ điều gì đó, trong lòng có chút lo lắng.
Nhớ tới cô gái tên Sở Niệm vừa rồi, trong lòng cô chợt trầm xuống, lúc cùng Thiên Nhiên sóng vai bước đi, nhỏ giọng hỏi thăm: “Lúc trước ở trong một nơi từ thiện, mình có nghe người ta nhắc đến vị thiên kim tiểu thư của Châu Bảo Lấp Lánh muốn đính hôn với công tử nhà đất của Trình thị.”
Thiên Nhiên đưa mắt nhìn cô.
Thích Nghi dừng bước: “Sở Niệm chính là vị hôn thê của Trình Kiêu.”
Lời cô nói, chính là dùng giọng khẳng định để nói.
Nghe được câu nói từ trong miệng Thích Nghi, Thiên Nhiên có chút mất hồn.
Lát sau, cô gật đầu một cái: “Đúng vậy.”
Sau đó, nhanh chóng đuổi theo bước chân của Lạc Ưu.
Đầu Thích Nghi nhất thời đau muốn nứt ra.
Thật sự là không khéo không thành sách!
Chỉ sợ những ngày tháng sau này ở Ôn Thành, khó mà qua.
--- ------ ------ -------
Trong phòng khách quý, Lạc Ưu mang cà phê lên cho Thích Nghi xong liền đi ra.
Thích Nghi định nhân lúc chỉ có hai người cùng Thiên Nhiên tâm sự một chút về vấn đề của Trình Kiêu và Sở Niệm, nhưng bất đắc dĩ thấy Thiên Nhiên lâm vào trầm tư, Thích Nghi liên tục kêu vài tiếng, cô ấy mới ngơ ngác nhìn một cái. Thích Nghi biết, với tâm trạng của Thiên Nhiên bây giờ, tạm thời cũng không thể nói ra gì được, cho nên cũng thôi, ngoan ngoãn cùng nhau im lặng ngồi đó.
Mấy phút sau, Lạc Ưu gõ cửa đi vào, nói Đông Phương Tín tới.
Thích Nghi vội vàng bảo Thiên Nhiên tập trung tinh thần chuẩn bị đứng dậy chào đón Đông Phương Tín, nhưng vừa nhìn đến người đàn ông đi phía sau Lạc Ưu liền biến sắc.
Người đàn ông mặc một bộ tây trang hoa lệ, hai chân thon dài, tỷ lệ cả người hòan hảo không có chút khuyết điểm. Theo bước chân của anh ta đi vào càng ngày càng gần, toàn thân toát ra quý khí bức người!
Anh với chị lại chuẩn bị cầm đao cầm dao cầm rựa đánh chém nhao rồi, nhưng lần này chị có vẻ lép vế :-D :-D :-D