Thích Nghi không biết người nào trong nhà họ Trần đã đắc tội với Đông Phương Tín, nhưng theo lời nói của anh ta, tóm lại làm trong lòng cô cảm thấy lo lắng. Cô ổn định tinh thần lại, đem trung tâm lửa giận ép xuống, sau khi thấy đỡ hơn, mới nhỏ giọng hỏi: “Cho nên lần này anh tới tìm tôi, chỉ là để cảnh cáo phải hay không?”
“Làm sao như vậy được?” Đông Phương Tín cười nhạt, con mắt sâu thẳm như biển: “Nếu như tôi chỉ muốn cảnh cáo cô, thì đâu cần để cô mang cả Nara cùng đến chứ.”
Thích Nghi không hiểu nổi người đàn ông này. Chỉ là, với tình thế hôm nay, cô cũng không muốn đi tìm hiểu: “Tôi không muốn ở chỗ này chơi trò bí hiểm với anh, xin lỗi tôi đi trước.”
Cô xoay người, bước thẳng đến hướng cửa phòng.
Lại nghe Đông Phương Tín ở phía sau cười nhẹ một tiếng: “Để tôi xem, cô sẽ quay lại tìm tôi nhanh thôi.”
“Nằm mơ đi!” Thích Nghi cũng không quay đầu lại.
Anh cũng không để ý, âm thanh nhàn nhạt, giống như đang tự mình lầm bầm: “Đến lúc đó, còn có thể sẽ tự động cởi cho tôi xem đi!”
Vì vậy, Thích Nghi thực sự cảm thấy rất tức giận.
Cái loại người ngạo mạn lại kiêu căng như vậy, rốt cuộc không biết tự xem lại mình đi, sao mà lại có thể tự kỷ tới mức độ này chứ!
“Thích Nghi.” Nhìn thấy Thích Nghi ngẩn người, Thiên Nhiên nhịn không được vỗ lên bả vai của cô mấy cái.
“A-----“ Thích Nghi chậm chạm hồi hồn lại, thấy Thiên Nhiên tiến lại gần, gương mặt nhỏ nhắn phóng đại, không khỏi cuống quýt lắc đầu, đem hình ảnh Đông Phương Tín bỏ qua một bên, đồng thời không roc đầu đuôi hỏi một câu: “Làm sao vậy?”
“Đáng lẽ câu này phải là tớ hỏi cậu mới đúng?”
“Cái đó………….”
“Thích Nghi.” Thiên Nhiên lo lắng nhìn cô: “Rốt cuộc tổng giám đốc Đông Phương đã làm gì cậu?”
Loại chuyện như vậy, sao cô có thể nói cho người khác được?
Cô phất tay một cái: “Không có gì, chỉ là tớ không muốn hợp tác cùng anh ta mà thôi.”
“Không phải cậu nói trước mắt có thể làm cho tớ phát triển ngoại trừ Ngôi Sao Ngày Mai thì chỉ có thể là Đông Phương Châu thôi hay sao? Cậu không hy vọng tớ vào Ngôi Sao Ngày Mai, cũng không muốn tớ đầu quân vào Đông Phương Châu là thế nào?”
“So với Đông Phương Châu, tớ lại càng muốn cậu đi Ngôi Sao Ngày Mai.”
“Thích Nghi!” Đôi tay Thiên Nhiên đưa qua kéo phồng khuôn mặt nhỏ nhắn của Thích Nghi, nghiêm túc nhìn cô: “Nói cho tớ biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Trước đây cậu rất không thích Ngôi Sao Ngày Mai, tại sao giờ vừa đến Đông Phương Châu, lền thay đổi ý kiến?”
Thích Nghi kéo tay của Thiên Nhiên ra, thở dài một tiếng: “Thiên Nhiên, tớ phát hiện ra làng giải trí quả là một nơi hỗn độn, hay là, cậu đổi nghề có được hay không?”
Con ngươi Thiên Nhiên trợn thật to.
“Đùa với cậu thôi.” Thích Nghi cười tự giễu một cái, cầm cổ tay của Thiên Nhiên: “Cậu yên tâm, tớ nhất định sẽ giúp cậu đạt thành nguyện vọng!”
“Thích Nghi, nếu như khó khăn quá, cậu không cần phải miễn cưỡng.”
“Không có!” Thích Nghi lắc đầu, nghĩ lại vừa lúc giao chiêu với Đông Phương Tín, có lẽ là do tự bản thân cô quá nhạy cảm, nếu anh ta có thể nói ra những lời đó, chắc chắn là có nguyên nhân. Vì vậy, trước tiên cô sẽ đi tìm người nhà họ Trần để điều tra rồi mới liên lạc lại với Đông Phương Tín sau. Cô nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay của Thiên Nhiên nói: “Cho tớ vài ngày, tớ nhất định sẽ cho cậu câu trả lời.”
Thiên Nhiên còn muốn nói gì đó, nhưng thấy Thích Nghi lắc đầu với mình, chỉ đành tôn trọng ý của cô: “Được, tớ chờ cậu.”
Thích Nghi nhẹ hạ mi mắt xuống, trong lòng dâng lên cảm giác buồn phiền.
“Thiên Nhiên, tớ có việc đi ra ngoài một lát, nếu không có việc gì cậu hãy ở lại trong khách sạn, không nên tùy tiện đi ra ngoài, có biết không?” Thích Nghi cầm áo khoác lên, ngồi đối diện với Thiên Nhiên đang ngồi trên ghế sofa xem tin tức nói: “Bây giờ đám chó săn rất lợi hại đấy.”
“Cậu đi đi!” Thiên Nhiên cười một cái.
Thích hợp đứng dậy đi ra cửa.
Vừa ra khỏi thang máy, cô đang định gọi xe, bỗng thấy một chiếc xe hơi “Két” một tiếng dừng ngay bên cạnh, vừa đúng chặn ngay đường đi của cô.