Long Vu Hành ở giới hắc đạo tại Ôn Thành là nhân vật nổi tiếng có tiếng tăm lừng lẫy, Thích Nghi và anh ta đã từng gặp mặt một lần, tất nhiên là biết anh ta. Về phần người đàn ông ngồi bên cạnh, chính là tổng giám đốc của Châu Báu Lấp Lánh – Sở Hoài. Thích Nhi từng thấy thoáng qua Sở Hoài một lần, anh ta và cha của mình vô cùng nổi danh trong thương giới (giới kinh doanh), Thích Nghi biết anh ta, nhưng chưa chào hỏi chính thức. Mà cô gái xinh đẹp đang ngồi đối diện bọn họ, Thích Nghi chưa từng thấy qua.
“Đông Phương, cậu đã đến rồi.” Thấy bọn họ tới, Long Vu Hành mở miệng trước, lúc ánh mắt của anh ta dừng ở trên người Thích Nghi tựa hồ có chút kinh ngạc. Nhưng trong nháy mắt, anh ta đã khôi phục lại vẻ mặt vốn có, nhìn Thích Nghi thật sâu, nói: “Trần tiểu thư cũng tới.”
“Ngài Long, chúng ta lại gặp mặt.” Không để ý trong mắt anh ta lộ ra một chút áp bực, Thích Nghi thoải mái nói: “Xin chỉ giáo nhiều hơn.”
“Chúng ta cũng đã gặp mặt, Trần tiểu thư, tôi là Sở Hoài.” Sở Hoài khoanh hai tay, cười như không cười nhìn Thích Nghi.
“Ngài Sở.” Thích Nghi mỉm cười gật đầu, vẻ mặt bình tĩnh.
“Tới đây ngồi.”
“Cám ơn.”
Đông Phương Tín cũng không để ý tới việc bọn họ nói chuyện, anh đi tới ngồi xuống bên cạnh cô gái.
Lăng Tố Dung nhướng mày nhìn anh: “Dường như bọn họ đều biết bạn gái của anh là người phương nào, tại sao lại không nói tôi một tiếng?”
“Trần Thích Nghi.” Đông Phương Tín miễn cưỡng khạc ra ba chữ.
“Thật hết cách với anh.” Lăng Tố Dung lắc đầu một cái, ngẩng đầu lên nhìn Thích Nghi: “Trần tiểu thư, tôi là Lăng Tố Dung.”
“Xin chào.” Thích Nghi trả lời đơn giản.
Lăng Tố Dung cười cười, không nói gì thêm nữa.
Nhưng trong lòng lại không có mùi vị gì.
Từ lúc Thích Nghi vào cửa, cô đã âm thầm quan sát Thích Nghi, cho ra kết luận là: cô rất tỉnh táo, cũng tương đối tự tin. Đối mặt với bọn họ chính là dáng vẻ không sợ hãi, trấn định bình tĩnh, lẽ ra nên là thiên kim ra đời trong gia đình lớn. Quan trọng nhất là, Đông Phương Tín lại mang cô đến tụ hội với bọn họ!
Đông Phương Tín là người cẩn thận như vậy, tại sao có thể tùy ý mang một người mà bọn họ cũng chưa quen biết đến đây?
Bên trong phòng im lặng lạ thường, không khí không khỏi quỷ dị.
Thích Nghi biết nguyên do tất cả là bởi vì cô đến, nhưng Đông Phương Tín không lên tiếng, cô cũng không có ý định muốn rời đi. Bọn họ là chủ, cô là khách, bọn họ xa cách với cô, cô cũng không cần đi lấy lòng bọn họ. Dù sao, đối tượng cô muốn hợp tác là Đông Phương Tín chứ không phải là bọn họ. Huống chi, từ trước đến nay so chiêu cùng với Đông Phương Tín, cô cũng chưa từng thua lần nào.
Một lát sau, Lăng Tố Dung là người không kiềm chế được trước tiên: “Cái đó. . . . Trần tiểu thư, cô có muốn uống chút rượu không?”
“Được.” Thích Nghi gật đầu.
“Latour năm 1982 được không?”
Nghe câu hỏi của Lăng Tố Dung, Thích Nghi không nhịn được ngước mắt nhìn Lăng Tố Dung.
Rất rõ ràng, cô ta muốn thảo nghiệm cô!
Hiểu được lấy rượu thử người, thưởng thức tất nhiên sẽ không kém đến nỗi nào!
Cô cười một tiếng, bình tĩnh trả lời: “Mùi rượu của Latour nồng đậm, thể rượu đầy đặn, tác dụng chậm nhưng mạnh, nhất là mùi rượu năm 1982 càng là nhất. Chỉ là, từ trước đến nay tôi chỉ thích uống một chút rượu nhẹ, sau năm 83, Latour trước năm 90, tôi sẽ thích hơn.”
Lời nói của cô, rước lấy mấy cái nhìn của người khác.
Mấy người đàn ông kia thì không nói tới, nhưng sắc mặt của Lăng Tố Dung có chút khó coi. Chẳng qua là từ trước đến nay cô hiểu rõ đạo làm người, cho dù lúc này trong lòng không thoải mái, nhưng trên mặt vẫn giữ vững nụ cười khách khí: “Tôi cho người đem rượu tới cho Trần tiểu thư.”
Giọng nói lạnh nhạt, lại giống như chủ nhân.
Thích Nghi mím môi cười một tiếng, từ chối cho ý kiến.
Nếu Lăng Tố Dung cam tâm làm những việc này, tại sao cô lại không vui mừng tiếp nhận?