Lý Húc đẩy cửa phòng ra, phát hiện đèn trong nhà vẫn còn sáng, không khỏi có chút ngoài ý muốn.
“Thật là đúng lúc!” Theo âm thanh trầm thấp truyền đến, một bóng dáng cao lớn từ phòng bếp đi ra.
“Gì chứ?” Lý Húc cởi áo khoác ra, ném lên ghế sofa, nhìn anh trai của mình đang bưng chiếc nồi trên tay: “Anh làm gì vậy?”
“Nấu mì.” Lý Tốc múc thêm cho Lý Húc một chén: “Mau ăn đi!”
Lý Húc gật đầu, cầm lấy chén ăn ngon lành.
Lý Tốc bới thêm cho mình một chén nữa: “Gần đây bận bịu lắm sao?”
“Cũng tạm ổn.”
“Nghe nói Minh Thiếu Viễn có hứng thú với công ty truyền thông Trung Thiên à.”
Nghe câu hỏi của Lý Tốc, Lý Húc nhẹ ngước mắt lên, ánh mắt dõi theo Lý Tốc nhìn chằm chằm: “Không phải đã nói buổi tối tan ca là không bàn bạc về công việc hay sao?”
Lý Tốc cười một tiếng, ánh mắt trầm xuống: “Việc này cũng không phải bí mật gì, anh không tin em không biết Đông Phương Tín cũng có hứng thú với Truyền Thông Trung Thiên.”
“Anh.” Lý Húc vừa để chén xuống, nghiêm mặt nói: “Cho dù sau này trên phương diện công việc có xảy ra chuyện gì đây nữa, em hy vọng tình cảm anh em chúng ta sẽ không bị ảnh hưởng.”
Cho dù bọn họ đều vì ông chủ của mình.
Khuôn mặt Lý Tốc dừng lại: “Cái này là đương nhiên.”
Lý Húc thở phào một cái: “Vậy thì tốt.”
“Tại sao hôm nay em không chạy xe về vậy?”
“Hôm nay làm thêm giờ, đi chương trình giải trí TV bên kia……” Lý Húc nói tới đây, liền dừng một chút, cảnh giác nhìn Lý Tốc: “Anh hỏi chuyện này làm gì?”
“Không có gì.” Lý Tốc vuốt lòng bàn tay: “Chỉ là thuận miệng hỏi thôi.”
Cho dù Lý Húc không nói, mình cũng đã thấy cậu ấy ngồi xe của Cindy về. Dù sao, lúc Lâm Chiếu và Đông Phương Tín gặp mặt, Cindy cũng dùng chiếc xe đó chở cô ấy, nên anh ta thừa biết.
Vậy là, Minh Thiếu Viễn chắc là đi gặp mặt Lâm Chiếu.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ---
“Cậu đã dậy rồi hả?” Thấy Thích Nghi từ trong phòng bước ra, Thiên Nhiên cười nhẹ: “Vậy cùng ăn cơm luôn đi!”
“Được.” Thích Nghi gật đầu, đi tới chỗ ăn cơm ngồi xuống, liếc mắt nhìn Thiên Nhiên: “Thiên Nhiên, hôm nay chúng ta sẽ đi Đông Phương Châu ký hợp đồng.”
Thiên Nhiên hơi ngạc nhiên: “Hôm đó thấy cậu từ phòng làm việc của tổng giám đốc Đông Phương đi ra nhìn có vẻ rất tức giận, tớ còn cho rằng cậu không muốn hợp tác với Đông Phương Châu nữa.”
“Không có vấn đề gì chứ?” Thích Nghi ngước cằm, nhìn chằm chằm cô ấy không chớp mắt.
“Đương nhiên là không có vấn đề gì.”
“Vậy thì OK rồi.”
“Thích Nghi.” Thiên Nhiên bưng cà phê lên nhấp một ngụm: “Cậu cãi nhau với George đấy à?”
“Hả?”
“Sáng sớm nay cậu ấy đã đi ra ngoài, tớ nhìn vẻ mặt cậu nhóc giống như là tâm trạng không được tốt cho lắm.”
Nghĩ lại chuyện tối hôm qua, Thích Nghi lắc đầu một cái: “Hiện tại cậu ta đang ở cái tuổi bồng bột, cứ để cho cậu ta đi đi, cậu ấy biết tự chăm sóc bản thân, dù sao chúng ta cũng không quản được.”
Cánh môi Thiên Nhiên hơi nhúc nhích, đang định nói cho Thích Nghi biết tình cảm của George, nhưng mà nghĩ lại, một người trưởng thành như Thích Nghi, cũng đã biết mấy chuyện tình cảm rồi, để cậu ấy tự lo thôi.
Đôi lúc, cho đi và nhận lại chưa chắc có liên quan đến nhau.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------
Cầm lên văn kiện đã được Đông Phương Tín ký xong, Lý Tốc chần chừ một lát, cuối cùng mở miệng: “Tổng giám đốc, tối hôm qua Minh Thiếu Viễn đến dài truyền hình đón Lâm tiểu thư.”
Đông Phương Tín nghe vậy, cái tay nắm bút máy khẽ nắm chặt lại.
Một lát sau, anh chậm rãi nói một câu: “Bọn họ thật sự gặp nhau.”
Thanh âm hơi lạnh lùng.
“Reng reng reng!”
Nghe tiếng điện thoại vang lên, Lý Tốc gật đầu với an một cái rồi đi ra ngoài.
Anh cầm điện thoại lên, nghe được tiếng Lạc Ưu nói: “Tổng giám đốc, Trần tiểu thư và Nara đến.”