Thật ra mà nói thì ký hợp đồng với Đông Phương Tín vô cùng có lợi, nhưng mà chung quy Thiên Nhiên vẫn cảm thấy có gì đó rất kỳ quái.
Cô hết nhìn Thích Nghi rồi lại nhìn Đông Phương Tín, quan sát một chặp rốt cuộc mới hiểu tại sao mình có cảm giác kỳ lạ.
Ánh mắt của bọn họ có gì không đúng lắm thì phải.
Trừ lúc mới bước vào cửa Đông Phương Tín có nhìn cô, dường như về sau anh ta không hề liếc cô lấy một cái, sự chú ý của anh ta, vẫn luôn đặt trên người Thích Nghi. Mà Thích Nghi cũng không chịu thua, trợn mắt nhìn trở lại.
Nhìn bọn họ không giống như là đối tượng hợp tác cho lắm, ngược lại cô thấy giống như là kẻ thù gặp mặt thì đúng hơn.
“Hợp đồng chính thức được làm thành hai bộ, Trần tiểu thư, cái này là của hai người.” Lạc Ưu đưa cho bọn cô một cái hợp đồng: “Sắp xếp công việc của Nara là do cô toàn quyền quyết định, mỗi tháng chỉ cần cô ấy hoàn thành được lượng công việc như trong hợp đồng đã quy định, còn lại cô ấy hoàn toàn tự do, nếu không chúng tôi sẽ xử lý theo cam kết.”
“Không thành vấn đề.” Thích Nghi nhận hợp đồng: “Nếu xong rồi chúng tôi xin phép đi trước.”
“Đợi đã nào…!” Đông Phương Tín đột nhiên mở miệng: “Thư ký Lạc Ưu, cô đi đặt chỗ đi, hôm nay tối sẽ mời Nara dùng cơm.”
Thiên Nhiên hơi sững sờ, thì Lạc Ưu đã đáp lại đi ra ngoài làm việc.
Ánh mắt Đông Phương Tín nhìn về phía Thiên Nhiên: “Nara, cô nể mặt chứ?”
“Cái này…..” Kinh ngạc đi qua, Thiên Nhiên gật đầu một cái.
Cái tên đáng chết này, vậy mà chỉ hỏi ý kiến Thiên Nhiên! Hoặc là anh ta đang muốn lợi dụng Thiên Nhiên, hoặc chỉ là cố ý muốn cho cô cảm thấy khó chịu!
Sắc mặt Thích Nghi trầm xuống, nhưng vẫn hết sức giữ cho giọng nói ổn định nói: “Tôi cũng muốn được đi cùng, Đông Phương tiên sinh sẽ không hẹp hòi mà từ chối chứ?”
Đông Phương Tín liếc nhìn cô một cái, khóe miệng mím lại cười như không cười nói: “Nếu mà Nara không phản đối, tôi thì OK thôi!”
Thiên Nhiên dĩ nhiên sẽ không phản đối.
Thích Nghi hung hăng nhìn anh.
Đông Phương Tín nhếch nhếch môi, cười như một con hồ ly giảo hoạt vậy.
Nơi Lạc Ưu đặt cơm là một nhà hàng theo kiểu tây, nằm trong khu vực vàng của Ôn Thành, cách cao ốc Đông Phương chỉ có mấy chục mét, Thích Nghi với Thiên Nhiên cùng với Đông Phương Tín đi ở phía trước.
Khi bọn họ bước vào phòng ăn thì phát hiện bên trong sớm đã có người đang đợi.
Thiên Nhiên nhìn thấy người kia thì lập tức trốn phía sau lưng Thích Nghi.
Giờ thì Thích Nghi mới hiểu Đông Phương Tín là có dụng ý khác!
“Đến đây!” Thấy bọn họ xuất hiện, Long Vu Hành bỏ điếu thuốc trên tay xuống.
Đông Phương Tín gật đầu, thoáng liếc nhìn Thích Nghi cùng Thiên Nhiên: “Nghe nói hai người đã gặp nhau rồi, vậy chắc tôi cũng không cần giới thiệu nữa!”
Cảm giác được bàn tay Thiên Nhiên đang dùng sức siết chặt tay mình, trong lòng Thích Nghi thở dài một tiếng. Hiện tại các cô không thể nào đi được, cô kề sát vào tai Thiên Nhiên, nhỏ giọng nói: “Trời không tuyệt đường người.”
Thiên Nhiên nghe vậy, cũng bình tĩnh lại một chút, gật đầu thật nhẹ.
Thích Nghi cười nhạt với Long Vu Hành một cái, khách sáo nói: “Long tiên sinh.”
Long Vu Hành cũng khách khí trả lời lại “Trần tiểu thư”, nhưng ánh mắt của anh ta vẫn luôn nhìn Thiên Nhiên không rời.
Thiên Nhiên hơi mất tự nhiên, ban đầu cô định ngồi xuống chỗ cách xa anh ta một chút, nhưng Đông Phương Tín đã kéo cái ghế bên cạnh Long Vu Hành ra: “Nara, mời cô ngồi!”
“………” Thiên Nhiên chần chừ không bước lên.
Tuy biết rằng Long Vu Hành là một nhân vật lợi hại, nhưng dù sao hôm nay bọn cô cũng có quan hệ hợp tác với Đông Phương Tín, Thích Nghi tin rằng Long Vu Hành sẽ không dám đụng vào, vì vậy cô quay lại nháy mắt với Thiên Nhiên một cái, ý bảo cô ấy không cần phải sợ.
Vì vậy Thiên Nhiên chỉ có thể ngồi xuống.
Thích Nghi đang định ngồi xuống bên cạnh, không ngờ Đông Phương Tín lại đi vòng sang bên kia: “Trần tiểu thư, cô không phiền nếu tôi muốn bàn bạc công việc trong bữa ăn chứ? Mời cô qua đây ngồi.”