Lời nói của Đông Phương Tín không phải là trắng trợn uy hiếp gì là cái gì?
Hai tay đặt ở dưới nắm chặt thành quyền, Thích Nghi gần như không nhịn được muốn mở miệng mắng, nhưng lúc ngước mắt, thấy Thiên Nhiên ngồi đối điện cô lắc đầu, hình như ý bảo cô không nên kích động. Cô cố dùng sức hít sâu, cầm lấy ly rượu ra sức uống hết chất lỏng màu tươi bên trong.
Thấy cô đặt mạnh cái ly xuống bàn, mày rậm của Long Vu Hành giương lên.
Trong lòng bàn tay của Thiên Nhiên nhất thời đều là mồ hôi, cô lúng túng ho một tiếng: “Cô ấy uống rượu rất giỏi.”
“Đã nhìn ra.” Khóe miệng Long Vu Hành khẽ nhếch lên, nhìn ánh mắt của cô hiện lên đủ loại cảm xúc: “Cô và cô ấy đúng là hoàn toàn trái ngược nhau.”
“Cái gì?”
“Cô là người dịu dàng.”
Lời của anh ta, giống như thở dài, nghe vào trong tai Thiên Nhiên làm cho cô có cảm giác hoảng hốt.
Sau khi Thích Nghi uống liên tiếp vài ly rượu, hỏa khí cũng tản đi không ít. Cô đưa tay sờ sờ cái trán, nặng nề thở phào một cái, sau đó nói với Đông Phương Tín: “Chúng ta thẳng thắn mà nói đi, rốt cuộc anh muốn như thế nào?”
“Cái gì?” Đông Phương Tín đang uống rượu, nghe vậy mày rậm giương nhẹ.
“Không cần giả bộ, anh cùng anh ta là bạn tốt đúng không?” Thích Nghi chỉ vào Long Vu Hành: “Đúng lúc, tôi cũng là bạn tốt với Thiên Nhiên.”
Lời nói này của cô, lập tức đưa tới ánh mắt của ba người.
Thích Nghi vuốt lòng bàn tay: “Chúng ta là người sáng mắt không nói tiếng lóng, bữa cơm này, ngài Đông Phương ngoại trừ cố ý an bài cho ngài Long gặp mặt với Thiên Nhiên ra, có phải còn có tâm tư khác đúng không?”
“Ồ?” Đông Phương Tín chỉ phát ra một từ.
“Có phải anh muốn mượn bữa tiệc này để cho tôi biết giữa chúng ta ai mới là nói ra sự thật chuyện người kia?” Thích Nghi khẽ híp mắt, lạnh lùng hỏi: “Ngài Đông Phương, anh cảm thấy anh đối phó với hai cô gái chúng tôi như vậy, có ý nghĩ sao?”
Đông Phương Tín cười nhạt một tiếng: “Thì ra là Trần tiểu thư nghĩ tôi là người như vậy.”
“Nếu không thì?”
“Không sai, A Hành là bạn tốt của tôi, nhưng trước ngày hôm nay, tôi cũng không biết là cậu ta quen biết với Nara.” Đầu ngón tay Đông Phương Tín khẽ vuốt ve cằm, giọng điệu nhàn nhạt: “Hôm nay tôi mời các người đến bửa tiệc này, quả thật là muốn cho các người gặp mặt cùng A Hành, nhưng mục đích thật sự của tôi, chính là vì sau này Nara phát triển ở Ôn Thành mà thôi.”
Sau khi Thích Nghi và Thiên Nhiên liếc nhau một cái, cùng nhau nhìn chằm chằm Long Vu Hành.
Long Vu Hành khó có khi nở nụ cười, nhưng nụ cười ở khóe miệng kia chưa từng thành hình đã biến mất: “Đoạn thời gian này sợ rằng Lam tiểu thư phải chịu thiệt hợp tác với Long mỗ rồi.”
“Cái gì?” Thiên Nhiên khẽ giật mình, há to miệng.
Long Vu Hành thản nhiên nhìn cô, đuôi mắt lơ đãng xuất hiện nếp nhăn trên mặt khi cười, làm cho khuôn mặt lạnh lùng của anh ta trở nên dịu dàng một chút.
Nhận thấy mình thất lễ, khuôn mặt nhỏ nhắn của Thiên Nhiên lập tức đỏ bừng, cô rất nhanh hạ mí mắt xuống, tránh đi ánh mắt của người đàn ông nào đó.
Sau khi Thích Nghi kinh ngạc, rất nhanh đã khôi phục bình tĩnh. Cô sâu kín nhìn Đông Phương Tín một hồi lâu, mới nói: “Vậy lời nói vừa rồi của anh có ý gì?”
“Nói cái gì?” Đông Phương Tín cười giảo hoạt.
“Nói là để cho tôi cam tâm tình nguyện. . . . . .” Lời nói một nửa, Thích Nghi bỗng dưng ngừng lại.
Thiên Nhiên và Long Vu Hành đang nhìn cô, điều này làm cho cô có cảm giác bị Đông Phương Tín tính kế.
“Thích Nghi, ngài Đông Phương nói gì?” Thiên Nhiên hỏi.
“Không có gì.” Thích Nghi không muốn Thiên Nhiên lo lắng.
Thiên Nhiên nhìn Đông Phương Tín, trong mắt đều là nghi ngờ.
Đông Phương Tín cười: “Vừa rồi tôi nói rất nhiều, không biết câu mà Trần tiểu thư chỉ là câu nào.”
Thái độ này của anh rõ ràng là đang chơi xấu.
Trong lòng Thích Nghi giận dữ, bàn chân ở dưới động một cái, giày cao gót của cô trực tiếp dẫm vào trên giày da của Đông Phương Tín.