“Ngài Đông Phương muốn cùng tôi nói chuyện của Thiên Nhiên gấp như vậy, là có kế hoạch bồi dưỡng đặc biệt sao?” Sau khi nịt chặc dây an toàn, Thích Nghi cũng không nói nhảm, trực tiếp mở miệng hỏi chuyện công việc.
“Không có.” Đông Phương Tín từ từ mở miệng.
Thích Nghi cau mày: “Vậy ý của ngài Đông Phương là như thế nào?”
Đông Phương Tín trả lời thong thả ung dung: “Chuyện của Lam Thiên Nhiên, cô có thể trực tiếp nói chuyện với Long Vu Hành.”
Rõ ràng chính là lừa gạt!
Trong lòng Thích Nghi tức giận, giọng nói tự nhiên cũng trở nên không tốt: “Vậy sao anh nói muốn cùng tôi nói chuyện công việc của Thiên Nhiên?”
“Như vậy cũng không sai.”
“Đông Phương Tín, rốt cuộc là anh muốn như thế nào?” Giọng nói của Thích Nghi cao lên mấy dB (đê-xi-ben).
“Cô luôn luôn nóng lòng như bị lửa cháy sao?” Ánh mắt thoáng nhìn dọc theo kính chiếu hậu, vẻ mặt của Đông Phương Tín tùy tiện.
“Dĩ nhiên không phải!” Về chuyện này cô không thể nhịn được nữa.
Đông Phương Tín cười: “Xem ra ở trong lòng cô tôi rất đặc biệt.”
Những lời này, làm cho Thích Nghi khẽ run lên.
Đông Phương Tín không nói thì cô cũng không nhận ra, mỗi khi đối mặt với anh ta, cô luôn luôn không thể khống chế được cảm xúc kích động từ trong trái tim của mình, điều này không giống với bình tĩnh và lý trí của cô.Trước đây cô cũng đã đối mặt với rất nhiều người có năng lực mạnh, nhưng cho đến bây giờ cũng không có một ai có thể dễ dàng khơi dậy sự tức giận trong lòng cô giống như anh vậy.
“Bởi vì nụ hôn đầu cho tôi?” Một tay Đông Phương Tín khống chế tay lái, một tay mở ra âm nhạc du dương.
Câu nói này của anh ta theo điệu nhạc dịu dàng vang vọng ở bên trong buồng xe, làm cho Thích Nghi có cảm giác hoảng hốt.
Đông Phương Tín thấy cô không nói, lại nói tiếp: “Cô thích tôi sao?”
Thích Nghi chợt cảm thấy rợn cả tóc gáy: “Anh thối lắm!”
Người đàn ông nhún nhún vai: “Tôi không có thả.”
Lời này dùng giọng điệu lạnh lùng đáp lại, thiếu chút nữa làm cho Thích Nghi sặc gần chết. Cô nắm chặt quả đấm, hận không thể đánh cho miệng của Đông Phương Tín vểnh lên, để cho anh ta không được lớn lối như vậy nữa.
Nhưng cuối cùng, cô không có làm như vậy. Dù sao cô cũng đang trên xe người ta, anh ta lại là tài xế, cô không muốn xảy ra tai nạn xe cộ.
Cô kiềm nén lại cảm giác bực bội trong lòng khi bị anh trêu đùa, Thích Nghi lạnh lùng mở miệng: “Dừng xe!”
“Không dừng.” Mủi chân Đông Phương Tín đạp cần ga, tăng tốc độ xe.
“Đông Phương Tín!”
“Gọi tôi làm gì?”
“Đùa giỡn tôi như vậy rất thú vị sao?”
“Đương nhiên là rất thú vị.”
Nếu không thì tôi cần gì làm như vậy.
Để tránh gương mặt tức giận màu gan heo khó coi của Thích Nghi, lời này Đông Phương Tín nói ở trong lòng.
“. . . . . . .” Thích Nghi hoàn toàn vô ngữ đối với cực phẩm này.
Nhìn dáng vẻ cô sắp phát điên, Đông Phương Tín khẽ mỉm cười: “Cần gì tức giận, cuộc sống không thú vị, lúc đi chung với nhau dĩ nhiên là phải chọc ghẹo nhau. Như vậy. . . . . Tôi cảm thấy rất hạnh phúc!”
Đi mà chọc ghẹo em gái anh!
Thích Nghi hừ lạnh: “Tìm GiGi chọc ghẹo sẽ làm cho anh thấy tính phúc hơn!”
“Chậc!” Khóe miệng người đàn ông khẽ nhếch: “Xem ra cô nhớ mãi không quên đối với chuyện của chúng tôi!”
Thật ra thì cô hoàn toàn không cố ý kéo đến đề tài này, nhưng nếu đã mở ra, Thích Nghi cũng không câu nệ, lạnh giọng phản bác: “Tôi đương nhiên sẽ không quên khi người khác ** như thế nào rồi, quả thật không khác gì ngựa đực.”
Đông Phương Tín cười, hoàn toàn không trách cứ cô: “Cô có thể vui mừng khi mình là một trong những đối tượng bị loại!”
Nhất thời mặt Thích Nghi xám ngắt.
Lời nói độc ác của người đàn ông đáng chết, cô không nên cãi vả cùng anh ta!
Cô đưa tay che khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, ảo não khi mình lên nhầm thuyền tặc.
Đợi đã nào. . . . . .!
Nếu như Đông Phương Tín không phải tìm cô nói chuyện của Thiên Nhiên, vậy đó là. . . . . .
“Anh đây là đang giương đông kích tây?” Thích Nghi chợt đưa tay xé áo Đông Phương Tín, cắn răng nghiến lợi hỏi: “Anh cố ý giữ tôi lại, là để cho Long Vu Hành đưa Thiên Nhiên đi?”