Hầu như Thiên Nhiên không có uống rượu, nhưng sau khi ngồi lên xe Long Vu Hành, cô lại có cảm giác say. Đoán chừng là xe của người đàn ông này mở mui, nên gió thổi vào cô!
“Không thoải mái?” Người đàn ông đột nhiên mở miệng.
“Không có. . . . .” Thiên Nhiên lắc đầu, cô nhẹ nhàng cầm lấy vài sợi tóc trên vai: “Cái đó. . . . . Có thể đóng mui xe lại được không?”
Sau khi xe lái ra khỏi bãi đậu xe, cô phát hiện có mấy người tò mò nhìn qua không biết có phải những người đó nhận ra cô hay là do xe của Long Vu Hành quá mức chói mắt, nên mới hấp dẫn chú ý của bọn họ.
Cô không hi vọng có xì căng đan gì truyền ra.
Ở thành phố này, cô sợ người nọ có điều nghe nói.
Long Vu Hành làm theo.
Thiên Nhiên khẽ mỉm cười: “Cám ơn.”
Long Vu Hành lạnh nhạt nói: “Nhắm mắt nghỉ ngơi một chút, rất nhanh sẽ đến nơi.”
“Ừ.”
Sau khi cô gái nhắm mắt, ánh mắt của người đàn ông khẽ nhấc, liếc nhìn dung nhan tuyệt mỹ hiện ra trong kính chiếu hậu, tiêu điểm dừng lại một chỗ, sâu trong con mắt dần dần hiện ra khói mù.
Như dội ra mực đậm, sâu ám khó hiểu.
Cho dù nhắm hai mắt, nhưng Thiên Nhiên vẫn cảm giác được có một ánh mắt lạnh thấu xương đang nhìn vào mặt mình. Trong lòng cô khẽ run, nhưng không có can đảm mở mắt tìm đáp án. Dù sao, ngồi cách cô là một người đàn ông vô cùng thâm trầm, cô hoàn toàn nhìn không thấu anh ta. Mười ngón tay bắt chéo trên đùi từ từ nắm chặt, cô cố gắng tự nói với mình đây là ảo giác sau khi uống rượu.
Trước đây, cô và Long Vu Hành chỉ có gặp mặt nhau một lần, mặc dù cô không cẩn thận đắc tội anh ta, nhưng anh ta cũng không truy cứu, cô tin anh ta không phải là người hẹp hòi, sẽ không trách tội cô. Nếu không, cũng sẽ không giúp đỡ cô như vậy.
Nghĩ tới đây, cô ngược lại thấy thoáng yên tâm.
“Lam tiểu thư.”
“Cái gì?” Người đàn ông thấp giọng kêu kéo lực chú ý của Thiên Nhiên lại, cô mở mắt ra nhìn Long Vu Hành.
“Không ngại ở chỗ này chờ tôi một chút chứ?” Mặc dù Long Vu Hành nói vậy, nhưng tay đã cởi dây an toàn.
Thiên Nhiên chưa kịp đáp lại, anh đã xuống xe.
Nghe cửa xe vang lên một tiếng “Bốp”, thân thể Thiên Nhiên khẽ run một cái, ánh mắt nhìn theo người đàn ông đang xoải bước đi tới một cửa tiệm châu báu, cô nhún nhún vai, đang muốn thu hồi tầm mắt, lại nhìn thấy một bóng dáng thon dài xuất hiện, bỗng dưng thân thể cứng lại.
“Anh hai.” Nhìn thấy Long Vu Hành, Sở Niệm có chút giận mình. Cô buông tay đang nắm Trình Kiêu ra, bước đi lên phía trước, nở một nụ cười ấm áp với Long Vu Hành, sau đó nói: “Sao anh lại tới đây?”
“Đi ngang qua đây, thấy em ở đây liền xuống chào hỏi em.” Long Vu Hành cười nhạt, ánh mắt rơi vào trên người đàn ông ở phía sau cô: “Trình Kiêu.”
Trình Kiêu cười nhạt trả lời: “Vu Hành, đã lâu không gặp.”
Long Vu Hành “Ừ” một tiếng: “Tôi còn có chuyện, đi trước.”
“Được.” Trình Kiêu gật đầu.
“Tiểu Niệm, bái bai!” Long Vu Hành nhìn Sở Niệm một cái, thấy cô vẫy vẫy tay với mình, liền xoay người đi về xe.
Sở Niệm xoay người nắm lấy cánh tay Trình Kiêu: “Anh hai thiệt là, tới đi vội vàng, còn chưa kịp nói chuyện với nhau là đã đi rồi.”
Trình Kiêu mỉm cười, khẽ ôm vai của cô: “Từ trước đến giờ anh ấy đều như vậy. Đi thôi, chúng ta đi thử lễ phục.”
Sở Niệm nở nụ cười, dựa vào Trình Kiêu đi tới xe.
Bọn họ ngọt ngào với nhau, bóng lưng dựa sát vào nhau, hoàn toàn rơi vào ánh mắt cô gái đang ngồi trong xe.
Cả miệng cô khô khốc, trái tim giống như bị một con dao đâm vào.
Lúc người đàn ông lên xe cũng không biết.
Thấy vẻ mặt cô đau đớn, sắc mặt Long Vu Hành khẽ trầm xuống.