Ngài CEO, Ký Tên Kết Hôn Đi!

Chương 67: Đừng để tôi bắt được cô



Bước chân của Thích Nghi dừng lại.

Không phải cô sợ anh, mà vì âm thanh của anh hình như mang theo chút tức giận điều này làm cho cô cảm thấy không hài lòng. Cô cũng không hề đắc tội với anh, thái độ của anh làm như cô nợ anh mấy triệu bạc không trả vậy?

“Cô lại dám cho tôi leo cây?” Lòng bàn tay kéo bả vai của cô làm cho cô nhìn thẳng vào anh, gương mặt anh đầy vẻ âm trầm: “Sau đó còn dám tắt di động, gọi đến điện thoại nội bộ khách sạn cô lại không chịu nghe, cô cố tình không cho tôi tìm thấy phải không?”

“Này!” Thích Nghi đẩy cánh tay của anh ra lùi lại hai bước kéo xa khoản cách với anh, nhẹ nhàng hừ một cái nói: “Là tự anh thấy sắc quên việc công trước, tôi đã bảo thư kí riêng của anh chuyển lời lại, thời gian của tôi rất quý báu, không thể để anh lãng phí được.”

“Thời gian của cô có thể quý báu hơn thời gian của tôi sao?”

“Anh tự cho mình là ai? Chỉ thời gian của anh mới quý báu chắc? Của tôi cũng rất đáng giá có được hay không?”

“Không nhìn ra!” Đông Phương Tín khinh thường nhìn cô.

Ánh mắt Thích hiện lên sự tức giận: “Đó là do mắt của anh có vấn đề!”

“Cô lặp lại một lần nữa xem!”

“Nói cứ nói đấy, chỉ cho quan đốt lửa, không cho dân chúng đốt đèn hả?” Không nhìn đến sắc mặt của anh đang trở trầm xuống, Thích Nghi ngửa mặt lên, hướng về phía anh lên giọng nói: “Anh nhìn không thấy ưu điểm của người khác đó chính là vấn đề của anh!”

“Trần Thích Nghi!”

“Tôi không có điếc, không cần phải gọi lớn tiếng như vậy!”

Cô gái này, anh nói một câu cô nhất định phải đốp lại một câu hay sao?

Trong lòng Đông Phương Tín dâng lên lửa giận, bàn tay cầm chặt cổ tay của cô xoải bước kéo cô đi.

Chân của anh dài, bước đi rất lớn, lại còn đi nhanh, làm sao Thích Nghi có thể theo kịp. Cô liều mạng dùng sức muốn rút tay ra, nhưng lại không hề làm anh nhúc nhích được chút nào, trong lòng không khỏi sinh ra tức giận, cô hướng ra xung quanh hét lớn: “Có ai không, cứu mạng, có người khiếm nhã a!”

Vốn là, một đôi trai xinh gái đẹp ở chốn đông người lôi lôi kéo kéo đã đủ làm người khác chú ý rồi, lúc này nghe tiếng Thích Nghi gọi, dường như cả trung tâm đều quay đầu nhìn họ chằm chằm. Mặc dù Đông Phương Tín khí thế mười phần, nhưng nghe được tiếng một cô gái xinh đẹp như vậy gọi, vẫn có mấy cậu trai trẻ bước tới cản đường bọn họ.

“Cút ngay!” Mặt mày Đông Phương Tín lạnh lẽo, lạnh lùng liếc về phía mấy người kia.

Nhìn thấy ánh mắt trong trẻo lạnh lùng của anh, những người kia thấy hơi sợ. Nhưng mà, sắc đẹp đã che mất nỗi sợ, đối mặt với vẻ mặt ra sức nháy mắt cầu cứu của Thích Nghi, bọn họ cũng lấy hết cam đảm mà không chịu nhường đường. Một ngườ trong đó nói: “Anh mau thả cô ấy ra.”

“Ta nói, cút!” Sắc mặt Đông Phương Tín càng âm trầm hơn mấy lần, tiếng nói cũng càng trở nên lạnh lẽo.

Những người kia nghe vậy, tôi nhìn anh anh nhìn tôi, đang nghĩ không biết làm như thế nào thì bỗng nhiên Thích Nghi khóc lên “Hu hu” mấy tiếng: “Tôi không muốn đi với anh ta, nếu trở về với anh ta thì tôi lại phải chịu bị thương khắp người nữa……..van xin mọi người, mau cứu tôi đi!”

“Bề ngoài người này nhìn sáng sủa như vậy, không biết chừng lại là kẻ biến thái cuồng bạo lực.”

“Đúng vậy, không phải mấy hôm trước bản tin trên báo cũng có nói đến một trường hợp giống vậy đó à?”

“Đúng đúng, biết mặt không biết lòng, nói không chừng anh ta lại là kẻ mặt người dạ thú lắm chứ.”

“………….”

Một bên, mấy người phụ nữ thì thầm nói với nhau.

Những người đàn ông kia nghe vậy, thấy có người ủng hộ mình, lòng can đảm lập tức tăng cao, rối rít đòi Đông Phương Tín thả Thích Nghi ra.

Bộ mặt Đông Phương Tín đã sớm đen như đít nồi, hận không thể bóp chết Thích Nghi.

Thích Nghi thấy vậy, vội vàng nói: “Thần linh ơi! Cứu, cứu tôi với!”

“Cô gái nhỏ, đừng sợ, bọn họ nhất định sẽ cứu cô.” Một ông cụ nhìn về phía mấy người đàn ông kia nói: “Các cậu còn không chịu cứu cô gái ấy nhanh nhanh một chút?”

Những người kia nghe vậy, cũng không kịp để ý Đông Phương Tín có đáng sợ hay không, quả nhiên rối rít tiến lên đòi Đông Phương Tín thả người.

Thích Nghi cùng với Đông Phương Tín nháy mắt bị mấy người đang ông vây lại chính giữa, trong lúc xô đẩy, tay của anh đúng là bị giật ra. Khi Đông Phương Tín bị một đám đàn ông chặn lại Thích Nghi thấy đây là thời cơ tốt không thể vuột mất, nhanh chóng quay về phía bọn họ nói một tiếng “Cảm ơn”, sau đó chạy như bay.

Nhưng mà, sau khi chạy được mấy bước, cô rõ ràng nghe được tiếng anh nghiến răng nghiến cảnh cáo: “Trần Thích Nghi, cô tốt nhất đừng để tôi bắt được! Nếu không, cô nhất định chết với tôi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.