Trên bàn ăn, thấy Thiên Nhiên cầm đũa gắp một gắp rau rồi sau đó lại thả xuống, hoàn toàn không có dáng vẻ đói bụng chút nào, giữa hai đầu chân mày Thích Nghi nhíu lại: “Thiên Nhiên, cậu có tâm sự đấy à?”
“Không có!” Thiên Nhiên tỉnh người lại, lắc đầu một cái.
“Vậy sao.” Tiếng nói của Thích Nghi tỏ vẻ nghi ngờ.
Thiên Nhiên bị cô im lặng trừng mắt nhìn ánh mắt vì thế mà có chút chột dạ, không khỏi cúi đầu xuống.
Thích Nghi để đôi đũa xuống, hai tay đặt trên mặt bàn: “Nói tớ nghe một chút xem nào.”
Ngẩng mặt lên nhìn Thích Nghi, thấy trong mắt cô đầy vẻ quan tâm, cuối cùng Thiên Nhiên cũng chịu thua: “Hôm nay tớ gặp được anh ấy.”
“Trình Kiêu?”
Thiên Nhiên cười khổ: “Biểu hiện của tớ rõ ràng như vậy sao!”
“Trừ anh ta ra, trừ anh ta ra có ai có thể làm cho tinh thần cậu xa sút như vậy được.” Thích Nghi thấy hơi nhức đầu: “Thiên Nhiên, trước mắt cậu chỉ có hai con đường, bỏ qua sự dè dặt, chủ động đi lôi kéo anh ta lại, hai là quên anh ta đi, từ giờ cũng đừng qua lại gì nữa.”
“Nhất định phải như vậy hay sao?” Đôi chân mày thanh tú của Thiên Nhiên nhíu chặt lại.
“Thiên Nhiên.” Tiếng nói của Thích Nghi trở nên xa xôi, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt không có tiêu cự: “Nếu không, cả hai đều đau khổ.”
Cô nói với Thiên Nhiên như vậy, thật ra cũng đã từng tự nói với bản thân. Đương nhiên, lúc đó cô cũng bắt buộc chỉ có thể làm như vậy, lựa chọn duy nhất chính là rút lui.
Lúc Thích Nghi vừa tắm xong chuẩn bị đi ngủ thì di động vang lên.
Cô nhìn hiển thị cuộc gọi đến, khóe miệng nở một nụ cười thanh nhã, nhấn nút trả lời: “Tiểu Thảo hả.”
“Thích Nghi, chị gần đây bận rộn lắm ư?” Giọng nói non nớt của một bé gái vang lên lại có chút không vui: “Cũng không gọi điện cho em gì cả.”
“Xin lỗi em, gần đây đúng là chị rất bận, không chỉ có chuyện của Nara, mà chị còn có chút chuyện riêng cần phải giải quyết.” Thích Nghi cười khẽ một tiếng: “Tiểu Thảo, tha lỗi cho chị có được không?”
“Em không trách chị nữa.” Tiểu Thảo tỏ ra già dặn nói: “Em hiểu người lớn các chị lúc nào cũng bận công việc.”
Thích Nghi nhịn không được mỉm cười: “Tiểu Thảo thật biết nghe lời.”
“Thích Nghi, em rất ngoan nha.” Tiểu Thảo cười khanh khách hai tiếng: “Phải rồi, tụi em cũng sắp thi rồi á.”
“Bây giờ mới tháng mười một, hình như hơi sớm thì phải?”
“Rất nhanh chứ sao.”
Thích Nghi không hiểu tại sao cô bé bỗng dưng lại muốn nói chuyện này, nhưng nghĩ thầm chắc là bé muốn được nghỉ học, nên cũng không để chuyện này trong lòng, nói: “Chị biết rồi, ráng học hành cho tốt đó.”
“Dạ.” Tiểu Thảo sảng khoái nói: “Em mới vừa tan lớp, chuẩn bị đi về đây, liên lạc lại chị sau nhé.”
“Được. Tạm biệt….” Thích Nghi còn chưa chào tạm biệt xong, đã nghe tiếng điện thoại “Tít” một cái bị ngắt mất.
Cô bé này, từ khi nào trở nên hấp tấp như vậy rồi?
Cô cũng không nghĩ quá nhiều, ngủ thẳng một giấc.
Vì vậy, cô không hề biết, cô bé nghịch ngợm kia đang ở bên kia đã có kế hoạch.
--- ------ ------ ------ ------ ------
Thời gian sau đó, Thích Nghi đều ở đây thay thế Thiên Nhiên sắp xếp công việc, mỗi này dường như đều đi sớm về trễ, bận tối mặt tối mũi.
Có lúc Thiên Nhiên sẽ theo cô đi gặp đối tác, có lúc thì một mình ở lại khách sạn, còn George thỉnh thoảng có trở lại thăm hai người, nhưng phần lớn Thích Nghi đều không để ý đến cậu. Thứ nhất là vì công việc của cô bận rộn, thứ hai cô hy vọng cậu có thể tự động trở về Newyork đi học. Nhưng george đối với sự thờ ơ của cô cũng như không có hề gì, trước sau như một vẫn ở lại Ôn Thành.
Rốt cuộc, Thiên Nhiên cũng có buổi quay quảng cáo phát triển cho Ôn Thành đầu tiên. Làm người đại diện, tự nhiên Thích Nghi cũng phải theo cô ấy đến trường quay quảng cáo.
Cuộc sống đến giờ vẫn bình thản không hề sóng gió gì, vậy mà sắp tới, lại hoàn toàn thay đổi.