Ngài CEO, Ký Tên Kết Hôn Đi!

Chương 72: Sưởi ấm lẫn nhau (2)



Hắn cả kinh, nhanh chóng trở về nói lại lời của Trình Kiêu cho đạo diễn nghe. Đạo diễn và Thiên Nhiên cùng nhau đi đến, nhìn thấy bọn họ, Thiên Nhiên có chút bất ngờ. Cô cho là Trình Kiêu muốn nhằm vào mình, nên nói với đạo diễn: “Tôi nói chuyện với bọn họ một chút.”

Đạo diễn gật đầu, liếc mắt nhìn Trình Kiêu và Sở Niệm, xoay người rời đi.

Thiên Nhiên đi đến trước mặt Trình Kiêu, nhỏ giọng nói: “Trình Kiêu, anh cần gì phải làm khó tôi như thế?”

Trình Kiêu cười lạnh, trong mắt tràn đầy vẻ khinh thường: “Lam Thiên Nhiên, cô không cần đem mình trở thành người quan trọng.”

Trong lòng Thiên Nhiên căng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn trong nháy mắt tái nhợt, cánh môi khẽ nhúc nhích, nhưng lại không nói ra được câu nào.

Sở Niệm thấy thế, trong lòng không đành lòng. Cô khẽ cắn môi dưới, nhìn Thiên Nhiên nhẹ nhàng nói: “Nara, Trình Kiêu không có ý định nhằm vào cô, là do Trần tiểu thư cô ấy đã xảy ra chuyện.”

Thiên Nhiên sửng sốt.

Chỉ vào con dốc, Sở Niệm cười khổ một tiếng: “Cô ấy và anh hai (Đông Phương Tín) cùng té xuống.”

“Cái gì?” Cả người Thiên Nhiên chấn động, cô trợn to mắt, sau đó xoay người đi đến hàng rào. Nhưng không ngờ giày cao gót lại đạp lên dầu vừng ở trên sàn nhà đá cẩm thạch. Cô loạng choạng một cái, suýt nữa té ngã trên đất. Thật may là kịp thời nắm được hàng rào mới không có ngã xuống đất, nhưng váy lại bị bên mép hàng rào làm cho rách, bộ dáng kia rất là nhếch nhác.

Sở Niệm thấy thế kinh hãi: “Nara, cô không sao chứ?”

Mới vừa rồi Thiên Nhiên rất là sợ hãi, lúc này nghe được Sở Niệm hỏi thăm, cũng bình tĩnh không ít. Cô không có trả lời, lòng bàn tay níu lấy hàng rào thật chặt, mạnh mẽ đứng vững cơ thể, coi thường cảm giác đau đớn ở mắt cá chân bị trật, ánh mắt nhìn xuống phía dưới con dốc một lần nữa, ngoại trừ phát hiện ra cỏ dại mọc um sùm có chút hỗn độn, hoàn toàn không có phát hiện bóng dáng của Thích Nghi và Đông Phương Tín. Trái tim cô không khỏi lạnh lại, xoay người nhìn Trình Kiêu: “Anh mau cứu bọn họ!”

Trình Kiêu không cử động, thậm chí cũng không nhìn cô một cái.

Trong mắt Sở Niệm xẹt qua một chút không đành lòng, đang muốn nói chuyện, lại thấy Trình Kiêu nắm lấy bàn tay của mình, ánh mắt ý bảo cô không cần quản Thiên Nhiên.

“Trình Kiêu, chỉ cần anh chịu cứu bọn họ, anh nghĩ tôi như thế nào cũng có thể.” Thiên Nhiên thấy thế, cũng không để ý đến, nói tiếp: “Tôi sẽ rời khỏi Ôn Thành như anh muốn.”

“. . . . . . .” Người đàn ông vẫn thờ ơ ơ hờ.

“Sở tiểu thư. . . . .” Thiên Nhiên biết tấm lòng Sở Niệm lương thiện, chỉ đành phải chủ động cầu xin cô ta giúp đỡ: “Tôi cầu xin cô. . . . .”

“Cô yên tâm, Trình Kiêu đã cho Lý Tốc đi làm việc. Anh hai của tôi cũng ở phía dưới mà, chúng tôi nhất định sẽ không ngồi yên không để ý đến.” Rốt cuộc Sở Niệm mềm lòng, dịu dàng an ủi Thiên Nhiên: “Bọn họ sẽ không có việc gì.”

Thiên Nhiên nghe vậy, cuối cùng khẽ thở phào nhẹ nhõm. Cô lơ đãng nhìn Trình Kiêu một cái, nhưng thấy người đàn ông kia vẫn lạnh lùng như thường, con ngươi không khỏi buồn bã.

Thì ra là trong lòng anh ấy, cô hoàn toàn không có một phân nửa địa vị nào.

Chỉ là, tâm lạnh đau lòng, cô vẫn không thể không ở lại đây cùng bọn họ chờ Long Vu Hành đến cứu Thích Nghi và Đông Phương Tín.

Nếu Thích Nghi gặp chuyện không may, cô nên giao phó với Tiểu Thảo như thế nào?

——— ————

Cả người leo lên từ trong đống cỏ và bụi gai, trên đường còn đụng vào không ít cát đá, cho dù thân thể có tốt hơn nữa cũng không chống đỡ nổi.

Huống chi, trong lòng anh còn ôm một người!

Sau khi ngừng lại, bả vai dựa vào một cây đại thụ, Đông Phương Tín cảm giác cả người không còn chút sức lực nào. Cảm giác được người trong lòng khẽ vùng vẫy, anh rất tự nhiên thả lỏng tay, để cho đầu của cô nhô ra ngoài.

Thích Nghi nằm mơ cũng không nghĩ tới, lúc mình từ đỉnh núi mất cân bằng, Đông Phương Tín vậy mà lại đưa tay cứu cô. Người nọ giữ cô lại trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, đã cùng với cô lăn xuống con dốc. Bởi vì con dốc phần nhiều là nhu. Bụi cỏ mềm, cát đá bể rất nhỏ, lúc ấy anh ta lại ôm cô rất chặt, hai bên ôm chặt lẫn nhau, cho nên bọn họ bị thương cũng không tính là nặng. Nhưng áo phía sau lưng đã rách nát, sống lưng bị thương ngoài da là tất nhiên. Nhưng này chỉ là tạm thời, bởi vì Thích Nghi xoay tròn một đường xuống cho nên cảm giác đầu có chút choáng váng. Bất động trong chốc lát, cô mới từ từ tỉnh lại, tránh thoát cái ôm của người đàn ông xoay người ngồi qua một bên.

Bốn phía có vài gốc cây cao lớn, mặt đất cực kì bằng phẳng, cũng không nhìn thấy cát đá. Không gian rất lớn, nhưng không thấy dấu chân của ai.

Chỗ này giống như là ngăn cách với đáy cốc, rất an tĩnh. Nhân dịp cuối mùa thu, lá vàng rơi đầy đất, ánh nắng ngã về tây xuyên thấu qua bên trong cành cây, cùng cỏ khô ở mặt đất giao ánh rực rỡ, đẹp thì đẹp thật, nhưng lại có cảm giác cô đơn, chỉ làm cho người ta thổn thức không dứt!

“Thật là xui xẻo!” Đông Phương Tín không có tâm tình thưởng thức cảnh đẹp trước mắt, khẽ nguyền rủa một tiếng: “S.hit!”

“Trách chính anh.” Đưa tay ôm lấy đầu gối, Thích Nghi thờ ơ nhìn người đàn ông: “Xen vào việc của người khác!”

Đông Phương Tín nhất thời phát hỏa: “Trần Thích Nghi, cô có lương tâm hay không, bây giờ cô đã an toàn, nên cô quên vừa rồi là ai đã cứu cô sao?”

“Tôi cũng không mời anh cứu!”

“Cô. . . . .”

Thích Nghi thấy anh cứng họng, ngồi thẳng lưng lại nói: “Nếu không phải là anh dẫn tôi tới đó, tôi làm sao có thể ngã xuống?”

Sắc mặt Đông Phương Tín âm trầm, hừ lạnh một tiếng: “Tôi để cho cô phách lối một hồi!”

Thích Nghi nghe vậy, lập tức phun ra.

Không nghĩ tới người này có khi lại hài hước một lần.

“Làm sao bây giờ?” Mắt thấy bốn phía càng lúc càng âm u, có lẽ là mặt trời sắp xuống núi. Thích Nghi cũng không còn tâm tư cãi vả với Đông Phương Tín, lo lắng nói: “Chúng ta phải nghĩ cách đi ra ngoài.”

“Đưa điện thoại ra đây.” Đông Phương Tín lạnh nhạt phân phó, “Đưa tôi.”

“Sao anh không dùng điện thoại của mình? Tiết kiệm phí điện thoại sao?”

“Tôi không mang điện thoại di động.”

Mặt Thích Nghi đen sì, đưa tay sờ sờ túi, nhất thời mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Đông Phương Tín thấy vẻ mặt cô như vậy, khuôn mặt tuấn tú lập tức tệ đi: “Cô cũng không mang?”

Thích Nghi bất đắc dĩ trả lời: “Bị anh nói trúng rồi.”

Người đàn ông giận tái mặt, “Sớm nên nghĩ đến cô là sát tinh!”

Nghe được hai chữ sát tinh, Thích Nghi nhíu lông mày lại. Trời sinh cô ghét nhất bị người ta nói cô là sát tinh. . . . . .

Cô nắm quả đấm, ở sâu trong nội tâm hàng vạn con thảo nê mã chạy ầm ầm: “Tôi là sát tinh thì anh chính là sao chổi, mỗi lần gặp anh đều không có chuyện gì tốt!”

Trong lòng Đông Phương Tín cũng đang khó chịu cực độ, nghe vậy chế giễu lại: “Nói đúng hơn là chính cô!”

“Cút!” Thích Nghi nắm một đống bùn trên mặt đất ném vào Đông Phương Tín.

Bùn bể nát dính vào một đầu tóc đen của người đàn ông, làm cho anh biến thành bộ dáng dã nhân trong một phút.

Đông Phương Tín giận dữ, gương mặt tuấn tú dính bụi khẽ vặn vẹo, có vẻ dữ tợn khác thường.

Thích Nghi thấy thế, vội vàng xoay người, lòng bàn tay chống đỡ trên mặt đất, ý muốn đứng dậy chạy trốn.

Nhưng cả người cô vừa đứng lên, người đàn ông đã chợt bổ nhào về phía trước, đúng lúc chế trụ cô lại. Cằm chống đỡ trên mặt đất, khiến cho anh có cảm giác đau, không khỏi ngẩng đầu lên, lại vừa đúng lúc đụng vào bên hông cô.d.ie~ndanl-eq,uy’;d.o.n Anh sững sờ, đầu lắc lư, ý là muốn nâng cao một chút, nhưng lại vô ý nhìn thấy đường cong lung linh của cô. Anh dừng một chút, không nhịn được mở mắt ra, ngay lập tức đường cong xinh đẹp của cô gái rơi vào trong mắt.

Lúc người đàn ông làm động tác kế tiếp thì Thích Nghi cảm thấy được có một cảm giác lạ lẫm dâng lên từ trong đáy lòng, làm cho cô có cảm giác rợn cả tóc gáy. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trong nháy mắt trầm xuống, quay đầu trừng mắt người đàn ông: “Khốn khiếp, buông tôi ra!”

Nhìn vẻ mặt luống cuống này của cô, Đông Phương Tín có cảm giác hòa nhau thành một. Anh làm sao sẽ nghe lời của cô, không những không buông tay, ngược lại cánh tay càng dùng sức, để cho cả người cô cũng ngã xuống bên cạnh anh.

Hai người áp sát quá gần, ánh mắt của đối phương cũng để lên chóp mũi của Thích Nghi, xưa này EQ của cô hơi cao, nhưng lúc này đầu óc lại rối thành một nùi như bột nhão không có cách nào suy nghĩ được.

Lòng bàn tay vịn ở trên vai cô, trong đầu Đông Phương Tín đột nhiên hiện ra một câu.

Nhuyễn ngọc ôn hương!

Đại khái ngay từ lúc này cảm giác như thế rồi.

“Cút!” Thích Nghi giãy dụa, đầu ngón tay bấm vào lưng người đàn ông, móng tay bén nhọn gần như biến mất trong máu thịt của anh.

Người đàn ông thì làm như không thấy, anh trở tay nắm lấy cổ tay của cô, đầu không quên đưa về phía trước, ngửi thấy được trên người cô có một mùi thơm nhàn nhạt, anh hít sâu một cái: “Rất thơm!”

Nói xong, không quên cười xấu xa một cái.

Tên khốn này!

Trong nháy mắt Thích Nghi cảm giác được cả người có chút không được tự nhiên, móng tay đang bấm lưng người đàn ông cũng từ từ thả lỏng ra.

Trên lưng của Đông Phương Tín xuất hiện nhiều vết cào, sâu có cạn có, anh giống như trở thành người “Nguyện chết dưới hoa mẫu đơn.”

“Thế nào, rất hưởng thụ à?” Cảm thấy cô cứng ngắc, Đông Phương Tín khẽ cười một cái, một cánh tay giữ chặt bả vai Thích Nghi, tay khác ôm cứng lấy người cô, ép cô nhìn thẳng vào mắt anh: “Chậc chậc, đã đỏ mặt, vẫn là một đứa trẻ con nha!”

Nghe thấy được lời nói khẳng định của Đông Phương Tín, Thích Nghi rất muốn nói một câu “Em gái anh thật tinh mắt” . Nhưng mà, hiện giờ đang bị anh ta khống chế, cô không có tâm tình đọ sức với anh ta, nên lời nói ra khỏi miệng liền biến thành “Em gái anh mới trẻ con”.

Đông Phương Tín toét miệng cười một tiếng, nhìn ra có vài điểm hả hê: “Tôi chỉ có một chị gái.”

Thích Nghi nghe vậy gần như ngất xỉu.

Quả nhiên, những người đàn ông khốn khiếp không có dễ lừa như vậy.

Cô đưa tay sờ sờ, ặc, chỉ cảm thấy đầu đau muốn nứt ra.

Đông Phương Tín đột nhiên níu chặt lấy tay cô, ánh mắt rơi vào vòng tay màu bạc trên tay cô: “Vòng tay bạc này từ đâu có?”

Tay trái Thích Nghi đeo một cái vòng màu bạc, vòng tay coi như tinh xảo khéo léo, trừ bỏ thân vòng tay rải rác mấy cánh hoa ra, toàn bộ vòng tay cũng không có điểm đặc biệt gì. Chỉ là, miệng tiếp nhận của vòng tay bạc này không phải làm từ cách làm truyền thống, mà là lấy hình thức thiết kế khóa lại. Phương pháp cởi bỏ nó chỉ có hai cách, hoặc là có chìa khóa, hoặc là chặt đứt nó!

“Đây là đồ của tôi, anh trông nom nó từ nơi nào tới làm chi.” Thích Nghi rút tay về, lạnh lùng nói: “Anh có tâm tình hiếu kỳ thăm dò lai lịch nó, không bằng tốn tâm tư nghĩ biện pháp rời khỏi chỗ này đi!”

“Không thể rời đi cũng có người chôn cùng với tôi, tôi không sao cả!” Đông Phương Tín nhếch môi cười.

Bị ánh mắt của anh ta nhìn đến mức sống lưng phát run, Thích Nghi đưa tay đẩy lồng ngực của Đông Phương Tín ra, đứng lên từ trên cao nhìn xuống anh: “Anh muốn chết cũng đừng kéo tôi theo!”

Đông Phương Tín cười giễu cợt: “Đất này thế hiểm yếu, trừ có người cứu, chúng ta không có biện pháp tự mình đi ra.”

“Anh chưa thử qua, sao có thể kết luận như vậy?”

“Có tin hay không thì tùy cô.”

Thích Nghi nhìn bộ dáng không để ý đến sống chết của anh ta, lông mày cau chặt lại. Nếu Đông Phương Tín tiêu cực như vậy, bằng sức một mình cô chỉ sợ sẽ không cách nào tìm được lối ra, vậy phải làm sao bây giờ?

Đang lúc cô rơi vào lo lắng, đột nhiên cảm thấy trên vai ướt một chút.

Cô cả kinh, vội vàng ngẩng đầu lên, liền thấy giữa cành lá rậm rập từng giọt từng giọt nước rơi xuống không ngừng.

Trực giác càng lúc càng không tốt, khuôn mặt nhỏ nhắn của Thích Nghi trong nháy mắt trắng bệch, thất thanh nói: “Trời mưa?”

Quả thật là gặp xui hết sức.

“Hình như vậy.” Đông Phương Tín ngồi ở chỗ cũ, hoàn toàn không có ý tứ di chuyển, “Xem ra chúng ta gặp phải trời phạt rồi.”

Từ trước đến nay cô không có làm chuyện xấu gì cả, thỉnh thoảng cũng chỉ khi dễ George một cái, tương tự như gặp người giống Đông Phương Tín cuồng ngạo lại phách lối sẽ mắng mấy câu ở trong nội tâm. Bề ngoài cũng không xấu xa gì, sao có thể bị trời phạt?

“Câm miệng!” Thích Nghi khẽ nguyền rủa một tiếng: “Phải gặp trời phạt thì cũng chính là anh bị, không có quan hệ đến tôi!”

“Chúng ta đang ở chung một cái thuyền.”

Mắt thấy giọt nước ngày càng nhiều, Thích Nghi chẳng thèm cãi vả cùng anh ta, cô đi tìm một chỗ có lá cây dày đặc nhất để đụt mưa. Hôm nay ở trong hoàn cảnh ác liệt như vậy, cô muốn bảo tồn sức khỏe, chờ người phát hiện bọn họ gặp chuyện không may, họ sẽ cho người đến cứu bọn họ trở về.

Vẻ mặt Đông Phương Tín lại bình tĩnh, hoàn toàn không có dáng vẻ lo lắng. Chỉ là, hình như lúc này anh cũng có chút mệt mỏi, cũng nhắm mắt lại dưỡng thần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.