Mấy chiếc trực thăng bay vòng vòng trên đỉnh núi La Sơn, tất cả cùng nhau hạ cánh xuống. Vậy mà, trời cũng đã sắp hoàng hôn.
Có một người đàn ông cao lớn từ trên trực thăng đi xuống, theo sát phía sau còn có một cô gái xinh đẹp. Vẻ mặt cô ta hơi trầm xuống, chân mày nhíu thật chặt, nhìn ra được giờ phút này tâm tình của cô ta tương đối nặng nề.
Long Vu Hành đi tới phía trước, trước tiên đi đến trước mặt Lý Tốc: “Chuyện gì xảy ra?”
“Tổng giám đốc và Trần tiểu thư nổi lên chút xung đột, Trần tiểu thư vô ý mất cân bằng, vì cứu cô ấy, tổng giám đốc đã té xuống cùng Trần tiểu thư.” Lý Tốc đơn giản diễn tả lại tình huống lúc ấy, đồng thời chỉ vào nơi xảy ra chuyện: “Bọn họ xảy ra chuyện ở nơi này.”
Long Vu Hành nhìn chỗ đó một cái, trong mắt hiện ra âm u.
Lăng Tố Dung nắm chặt nắm tay: “Họ Trần kia đúng thật là kẻ gây tai họa.”
Ánh mắt Trình Kiêu xẹt qua mặt cô ta, sau đó giao nhau với ánh mắt của Long Vu Hành, cũng không nói nhảm: “Bởi vì mọi người ở đây đều không có kinh nghiệm cứu hộ, hơn nữa lại thiếu hụt dụng cụ cứu hộ, cho nên chúng tôi không có hành động. Tôi mới vừa nghiên cứu qua địa hình của ngọn núi này, tình huống rất nghiêm trọng. Huống chi bây giờ còn trời mưa, tình cảnh của bọn họ sẽ không tốt.”
Long Vu Hành gật đầu: “Cho tôi xem bản đồ một chút.”
Trình Kiêu đưa máy tính bảng cầm trong tay cho Long Vu Hành.
Long Vu Hành nhận lấy, ánh mắt nhìn ở màn hình một chút, xoay người nói: “Tôi tự mình đi xuống tìm.”
“Tôi cùng đi với anh.” Trình Kiêu gật đầu: “Lý Tốc, đi lấy dụng cụ cứu hộ, cậu cũng đi cùng.”
“Dạ!” Lý Tốc lập tức gật đầu.d i e n d a n le q u y d o n
“Không được, tình hình phía dưới thế nào tất cả đều không biết, quá nguy hiểm.” Long Vu Hành lạnh giọng cự tuyệt: “Cô ở lại chỗ này chăm sóc Tiểu Niệm, thuận tiện chủ trì đại cục, kêu tất cả người cứu hộ giữ liên lạc.”
Lăng Tố Dung nghe vậy, chỉ đành phải gật đầu.
Nhưng Sở Niệm lại lắc đầu: “Anh hai (sao lắm anh hai thế ==”), em có thể tự chiếu cố mình, em cũng muốn. . . . .”
“Em nghĩ cũng đừng nghĩ.” Long Vu Hành gọn gàng dứt khoát cắt đứt lời của Sở Niệm.
Sở Niệm khẽ vểnh cái miệng nhỏ, nhưng thấy Long Vu Hành nhíu mày, ánh mắt âm trầm thì nhìn phía dưới con dốc, nhất thời không dám nhiều lời.
Thiên Nhiên vẫn ở một bên chưa từng mở miệng qua lại đi lên phía trước nửa bước, đưa tay ra nắm lấy tay áo của Long Vu Hành: “Ngài Long, để cho tôi cùng đi xuống đi!”
Long Vu Hành liếc cô một cái, ánh sáng trong mắt lần lượt thay đổi, không có lập tức trả lời.
Trình Kiêu và Sở Niệm cũng liếc nhìn cô một cái, trong đáy mắt người trước là một mảnh lo lắng, ánh mắt dường như lỡ đãng nhìn vào tay thon của cô đang nắm lấy tay áo Long Vu Hành, còn người sau là nhíu mày, trên mặt có vẻ lo lắng.
“Anh yên tâm, tôi sẽ không trở thành gánh nặng của các anh.” Thiên Nhiên thấy thế, lo lắng nói: “Ngài Long, tôi cầu xin anh.”
“Chân của cô.” Đôi mắt Long Vu Hành khẽ rủ xuống, ánh mắt rơi vào vị trí mắt cá chân của cô.
“Tôi không có vấn đề gì.” Trong lòng Thiên Nhiên rất lo lắng cho Thích Nghi, muốn biết được tình cảnh của cô ấy bây giờ ra sao, vì vậy tay đang nắm áo của Long Vu Hành cũng tăng thêm chút lực: “Cho dù anh không cho tôi đi cùng các anh xuống, tôi cũng sẽ tự mình đi xuống.”
Mặt Long Vu Hành lập tức tối lại, cánh môi mỏng khẽ động, lạnh lùng mở miệng: “Cô đi theo đi!”
Long Vu Hành nghe vậy, lập tức nói: “Vu Hành. . . . . .”
Long Vu Hành lạnh lùng liếc cô ta một cái, cô ta liền im lặng. Nhưng trong lòng rất không vui, dạng người như Lam Thiên Nhiên đi theo, chỉ biết trở thành phiền toái!
Lúc này, Lý Tốc đã đem dụng cụ tới, một cái la bàn, đèn pin cầm tay, máy truyền tin, sợi dây, cây dù và các loại đồ vật, còn có một chút thức ăn như nước suối và bánh quy. Mọi người phân phát ra xong liền chuẩn bị đi xuống con dốc.
“A Kiêu, cẩn thận một chút.” Sở Niệm nắm tay Trình Kiêu, trong mắt tràn đầy lo lắng: “Em chờ anh.”
“Yên tâm.” Trình Kiêu ôm bả vai Sở Niệm, khẽ hôn một cái lên trán của cô.
Sở Niệm nhắm mắt, dùng sức hít một cái, rời khỏi ngực của anh ta.
Bên cạnh, Thiên Nhiên nhắc nhở mình ngàn vạn lần không được chú ý đến chuyện của bọn họ, nhưng ánh mắt của không chịu được sự khống chế của đầu óc, vẫn quay mặt nhìn sang. Mắt thấy cảnh tượng thâm tình không của bọn họ như vậy, cô đau đớn một hồi. Trong nội tâm cười khổ, thầm mắng một tiếng đáng đời, cô ép chính mình phải dời tầm mắt đi chỗ khác. Nhưng lại bắt gặp ánh mắt xem xét của Long Vu Hành, cô cả kinh, vừa rũ mắt xuống để tránh đi ánh mắt của anh ta thì tay người đàn ông đưa tới: “Con dốc rất cao, tôi dắt cô đi.”
“Cám ơn.” Thiên Nhiên vô cùng cảm kích đối với sự nhiệt tình của Long Vu Hành, để bàn tay mềm vào lòng bàn tay của anh ta.
Long Vu Hành đột nhiên xoay người, liếc mắt nhìn Lăng Tố Dung: “Cô đổi giày với cô ấy đi!”
Thiên Nhiên đang mang giày cao gót, đi đường núi đương nhiên sẽ không được tự nhiên, mà hôm nay Lăng Tố Dung tới vội, chỉ tùy ý mang một đôi giày thể thao, rất thích hợp để đi đường núi.
Có chút giật mình nhìn Long Vu Hành, cho dù trong lòng Lăng Tố Dung khó chịu, nhưng bây giờ cứu người quan trọng hơn, cô không nói nhiều, liền đổi giày với Thiên Nhiên.
Thiên Nhiên nói cám ơn, cô gật đầu nhận.
Bận rộn đi xuống núi như thế, mặt trời cũng đã lặn, mặc dù rọi đèn sáng như ban ngày, nhưng đoạn đường mà bọn họ đi tối đến mức không phân biệt đâu là tận cùng. . . . . . .
——— ————
Mặc dù ngồi ở bên cạnh ngọn cây, nhưng mưa càng ngày càng lớn, cuối cùng Thích Nghi vẫn ướt người. Lúc này đã vào đêm, nhiệt độ chợt hạ thấp, trên người chỉ mặc đơn bạc một cái T shirt, giờ phút này càng cảm thấy rét lạnh.
Thân thể khẽ phát run, cô ôm lấy hai vai, liều mạng dùng bàn tay xoa xoa qua lại, làm cho chính mình ấm áp thêm một chút.
Đột nhiên một tiếng sột soạt truyền đến, trong lòng cô cả kinh, vội vàng kêu một tiếng: “Đông Phương Tín?”
Mặc dù ngày thường cô có gan lớn, không hề tin đến chuyện quỷ ma. Nhưng hiện tại rơi vào nơi tối thui, ở đây lại có nhiều cây cối, cỏ dại mọc thành bụi khắp nơi, ai có thể kết luận được là sẽ không có rắn. . . . . . Động vật xuất hiện? Cô hoàn toàn không có sức miễn dịch đối với loài bò sát, cho nên, dù biết rõ Đông Phương Tín đang ở bên cạnh, cô vẫn còn có một chút sợ.
Nhưng lại không có người trả lời câu hỏi của cô.
Trong lòng Thích Nghi trầm xuống, nhanh chóng đứng dậy, đầu lại vô ý đụng một cái “Phanh”, làm cho cô thét lên một tiếng. Cô đưa tay mò mẫm níu chặt vật thể đang dựa vào cô, trong lòng đang kinh hoảng đột nhiên ngưng lại, nhưng ngoài miệng vẫn mắng lên: “Khốn khiếp, anh ở đây, tại sao không lên tiếng? Muốn hù chết tôi sao?”
Đông Phương Tín cười hắc hắc: “Thật sự đó chính là ý nghĩ của tôi.”
Trước mắt quá mức đen tối, quả thật là đưa tay không thấy được năm ngón, giọng điệu của anh ta lại có vài phần âm trầm, làm cho sống lưng Thích Nghi lạnh lẽo không thôi. Cô theo bản năng nhích lại gần chỗ của người đàn ông, cô có cảm giác mình gần như dán lên người anh ta, mới dừng lại bước chân. Đối với việc anh ta vừa gây nên, thật ra thì cô hận đến cắn răng, nhưng vì lúc đột nhiên cảm thấy an tâm không ít nên quyết định không tính toán với anh ta lần này.
Vô luận như thế nào, có anh ta ở đây, cô an tâm rất nhiều.
“Cô sợ à?” Đột nhiên Đông Phương Tín mở miệng, trong giọng nói có vài phần ý vị sâu xa.
“Mới không có.” Thích Nghi đương nhiên sẽ không thừa nhận ở trước mặt anh.
“Vậy cô níu lấy quần của tôi làm gì?” Đông Phương Tín hừ một tiếng.
Thích Nghi sững sờ, lập tức buông lỏng tay.
Mới vừa rồi quá mức khẩn trương, chủ ý của cô là níu quần của mình, nhưng trong lúc hỗn loạn đã níu sai rồi. . . . . . .
Dù sao lần này là cô vờ ngớ ngẩn, nên câm miệng không nói.
Ai ngờ Đông Phương Tín lại càn rỡ cười một tiếng, gương mặt tuấn tú dán lên gò má của cô cọ cọ, ám muội nói: “Tôi biết rồi, cô chắc chắn là thừa dịp ‘nguyệt hắc phong cao’ cởi quần của tôi rồi giải quyết tôi ngay tại chỗ.”
“Hạ lưu!” Không ngờ trong hoàn cảnh như thế này mà anh ta còn có tâm tình như thế. Đùa giỡn Thích Nghi, làm cho gương mặt của cô nóng rát như bị lửa đốt. Nếu không phải là đêm quá tối, giả sư như bị người đàn ông này nhìn thấy sắc mặt hôm nay của cô, về sau cô sẽ không có cách nào đặt chân ở trước mặt anh ta.
“Hạ lưu nói người nào?”
“Hạ lưu nói. . . . .” Thích Nghi nói đến chỗ này liền dừng lại. Nắm tay của cô nắm chặt, đánh một quyền vào lồng ngực của người đàn ông: “Khốn khiếp, lại muốn dẫn tôi mắc câu! Tôi nghĩ sai lòng của anh rồi!”
Nếu như vừa rồi cô nói toàn bộ lời nói thì chẳng khác gì cô nhận cô chính là hạ lưu. Người đàn ông hư hỏng này, hại cô thiếu chút nữa thì mắc bẫy của anh ta! Thật may là phản ứng của cô đủ nhanh nhạy mới không có bị anh ta lừa gạt! Người đàn ông này, ở cùng một chỗ với anh ta không có lúc nào là không thông minh!
Đông Phương Tín ăn một quyền, hoàn toàn không có cáu gắt mà ngược lại khen: “Không ngờ tới vào giờ phút này cô còn duy trì được lòng cảnh giác.”
“Ở một chỗ với loại người như anh có thể không cảnh giác ư?”
“Cảnh giác tốt.” Đông Phương Tín cười một tiếng, đột nhiên cầm lấy tay cô: “Ngồi xuống nghỉ ngơi một chút.”
Một dòng nước ấm từ lòng bàn tay anh truyền đến, làm Thích Nghi vốn bị lạnh cảm thấy ấm áp không ít. Cô không có giãy dụa. Cũng đã lúc này, cô chân chính ở cùng địch nhân một nơi rét lạnh và tối tăm, không nhất thiết phải so ngắn dài với Đông Phương Tín. Con người, chỉ có còn sống mới có cơ hội làm nhiều chuyện hơn!
Chỉ là, đầu ngón tay của người đàn ông này đang không ngừng di chuyển trên cổ tay cô. Điều này làm cho trong lòng Thích Nghi tức giận, cô gầm nhẹ một tiếng: “Anh làm cái gì?”
“Sờ. Da thịt cô thật non mịn.” Giọng điệu Đông Phương Tín không đúng đắn.
“Loại người như anh, muốn sờ da thịt non mịn như thế nào đều có. Anh còn chưa chán sao?” Thích Nghi thoáng dùng sức, muốn tránh khỏi anh.
“Chuyện sờ này, chưa bao giờ sẽ ngán.” Đông Phương Tín không cho cô tránh, càng nắm chặt cổ tay cô hơn, làm cô không có cách nào tránh ra. Cuối cùng, đầu ngón tay dừng lại trên chiếc vòng bạc ở cổ tay cô, giọng nói của anh trở nên nghiêm túc: “Vòng tay bạc này không phải đồ dỏm.”
Thích Nghi mới hiểu được, thì ra là anh ta đang sờ chiếc vòng bạc này. Lần này là do anh ta làm cho cô suy nghĩ lệch hướng, nhưng cũng không trách được cô, ai bảo tiền án của anh ta không được tốt!
“Dĩ nhiên không phải đồ dỏm, đây là chính phẩm duy nhất.” Thích Nghi không tự chủ được cũng đưa tay sờ chiếc vòng bạc: “Anh đối với nó giống như rất quan tâm.”
“Không có khả năng là duy nhất.” Đông Phương Tín lạnh nhạt nói: “Trước kia tôi có một người bạn cũng đeo chiếc vòng bạc y như đúc chiếc vòng của cô.”
Thích Nghi nghe vậy, thất kinh: “Làm sao có thể? Tôi nghe nói chiếc vòng bạc này chỉ có một cái duy nhất. Người bạn kia của anh là ai? Còn chiếc vòng bạc kia nữa?”
Đông Phương Tín không trả lời.
Thích Nghi có chút nóng nảy, còn muốn hỏi tới liền cảm giác được mu bàn tay của mình đau nhói. Thì ra là do người đàn ông này hung hăng bấm xuống, còn mang theo lời nói châm chọc: “Tôi nói cô liền tin? Có phải cô đang nằm mơ hay không? Tỉnh ngộ đi!”
Tên khốn này, là lừa cô hay sao?
Thích Nghi vừa muốn phát tác, Đông Phương Tín lại đột nhiên nói: “Mau đứng lên!”
“Cái gì. . . . .” Thích Nghi chưa kịp hỏi chuyện gì xảy ra, cả người đã bị Đông Phương Tín bứt lên. Cánh tay dài của người đàn ông cứng rắn như sắt thép, ôm thật chặc cô dẫn cô đi đến một bên. Bước chân cô loạng choạn mấy cái, lảo đảo đi theo anh, nhiều lần thiếu chút nữa ngã xuống đất, nhưng cuối cùng được người đàn ông ôm lấy, may mắn thoát nạn.
Rốt cuộc, sau khi đi một hồi lâu, Đông Phương Tín mới dừng bước chân lại.
“Anh làm gì thế?” Thích Nghi thở hồng hộc.
“Mới vừa rồi nơi đó có rắn độc đến gần chúng ta.” Đông Phương Tín lạnh lùng nói.
“A. . . . . .” Trong lòng Thích Nghi sợ hãi, cả người leo lên người Đông Phương Tín.
Từ trước đến nay cô không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ loài bò sát. Nhất là các loài rắn.
Thật ra thì cô rất nhẹ, cho dù leo trên người, Đông Phương Tín cũng không cảm thấy mệt mỏi, chỉ là gần gũi với cô như vậy, dù đang ở trong hoàn cảnh này, nhưng phía dưới của anh bỗng căng thẳng. Anh cau mày, đưa tay kéo cô gái xuống, nhưng Thích Nghi lại siết chặt thêm: “Đông Phương Tín, chạy mau. . . . . .”
Đông Phương Tín bật cười: “Cô muốn tôi chạy đi đâu?”
“Chạy xa một chút.” Cô không muốn chết, muốn tránh khỏi mấy con rắn này.
“Cô nặng muốn chết, tôi không chạy nổi.”
“Còn lâu tôi mới nặng, tôi chỉ có 43 kg được hay không?”
“Tôi bị thương.”
“Anh không chạy, nhất định sẽ bị rắn cắn chết.”
“Có người chôn cùng, sợ cái gì?”
Thích Nghi tức giận, nhảy từ trên anh xuống: “Anh không chạy, tôi chạy.”
Liền xông về phía trước.
“Bốp. . . .”
Mới đi mấy bước, cái trán bị đụng một cái, một trận đau đớn xuyên thấu qua da thịt, thân thể cũng mất cân bằng, trực tiếp ngã xuống đất.
Mặc dù rất đau, nhưng Thích Nghi lại nhanh chóng đứng dậy. Cô đưa tay ra sờ ở phía trước, cảm giác được ở trước mặt là một cây cổ thụ to, không khỏi khẽ nguyền rủa một tiếng, nghĩ thầm rằng quả nhiên là người xui xẻo, vậy mà lại đụng vào cây, “Đi không nhìn đường à?” Đông Phương Tín ở bên cạnh cười đến thích ý.
“Ở đây tối như vậy, anh cho rằng tôi là Hỏa Nhãn Kim Tinh à ở đó mà thấy được đường?” Thích Nghi cắn răng phản bác: “Lại nói, chỗ này có thể có đường sao?”
Ở đây cỏ dại mọc thành bụi, trăm ngàn năm cũng chưa từng có người đi qua, nơi nào có đường?
“Là không có, nhưng cô cũng không nên đụng vào cây.”
“. . . . . .” Thích Nghi im lặng.
Đột nhiên phát hiện mới vừa rồi người đàn ông này kéo cô đi thẳng, bọn họ vẫn không có chạm qua cái gì, người này tại sao lại lợi hại như thế, cư nhiên trong bóng tối có thể nhìn thấy được đường phía trước?
Ở trong hoàn cảnh tối tăm như vậy, dường như Đông Phương Tín nhìn thấu được tâm tư của cô: “Thị lực của tôi so với người bình thường tốt hơn một chút, hiện tại cũng có thể mơ mơ hồ hồ nhìn thấy được một ít đồ vật.”
“Lợi hại vậy sao?”
“Do gien tốt.”
Tự đại cuồng!
Thích Nghi bĩu môi, im lặng phản bác.
Cùng anh ta hao tổn như vậy, cả người Thích Nghi tỉnh táo không ít. Mới vừa rồi Đông Phương Tín kéo cô ra khỏi chỗ có rắn, như vậy chứng minh anh ta cũng không phải là không muốn sống. Cho nên, anh ta dừng ở chỗ này, chắc hẳn nơi này là chỗ an toàn. Nếu đang ở trong hoàn cảnh như vậy mà anh ta có thể quan sát được động thái ở bốn phía, cô sẽ lẳng lặng ở bên cạnh anh, tuyệt đối sẽ không gặp nguy hiểm.
Cho tới bây giờ, đột nhiên cô có cảm giác người đàn ông này thật lợi hại.
“Chúng ta nghỉ ngơi ở chỗ này đi!” Đông Phương Tín đột nhiên kéo cổ tay cô: “Ngồi xuống.”
“Đông Phương Tín.” Thích Nghi nghe lời ngồi xuống bên cạnh anh, cả người dựa vào bả vai của anh: “Nếu như chúng ta có thể rời khỏi nơi này, ân oán trước kia có thể xóa bỏ không?”
“Sao?” Đông Phương Tín từ chối cho ý kiến.
“Không được sao?” Thích Nghi nhíu mày, “Tôi rất có thành ý.”
Đông Phương Tín trầm ngâm không nói.
Thích Nghi không vui: “Đông Phương Tín, không nên được voi đòi tiên.”
“Được.” Người đàn ông đột nhiên phun ra một chữ.
Thích Nghi hơi sững sờ.
Anh ta nói chữ này, chắc là sẽ không tiến thêm bước nữa, vậy là anh ta đã đồng ý thỉnh cầu của cô rồi sao?
Cô không tiếp tục hỏi, Đông Phương Tín cũng không nói nữa, hai người liền giữ vững im lặng.