Chuyện tình tay ba của Thiên Nhiên vừa bị phanh phui, thì xì căng đang giữa Dịch Nhiên và chị em nhà họ Trần cũng trở thành dĩ vãng. Vì vậy, Thích Nghi có ra ngoài cũng không bị người ta chú ý.
Đến được trung tâm mua sắm bách hóa Hoàng Đô, Thích Ngi thở phào một cái. Cô đang định đón xe về khách sạn, lại bị một người cản đường.
“Tại sao đám nhà báo lại viết cô có quan hệ với Dịch Nhiên?” Hai tay Trần Man Như chống nạnh, lạnh lùng nhìn Thích Nghi: “Có phải cô cũng mong muốn ở bên anh ấy hay không?”
“Làm ơn đi, tôi đã nói rất rõ ràng trong buổi họp báo rồi, đối với Dịch Nhiên tôi không hề có chút hứng thú nào.” Chân mày Thích Nghi nhẹ nhíu lại, nhìn dáng vẻ tức giận của Trần Man Như, trong lòng cảm thấy bực bội. Mặc dù hai người bọn cô chỉ là chị em cùng cha khác mẹ, dù gì cũng là có chút quan hệ máu mủ, vì bị một người đàn ông từ chối mà vặn hỏi cô như vậy, Trần Man Như đúng đúng là làm cô quá thất vọng. Nhưng mà, nghĩ lại, tình yêu luôn làm người ta trở nên mù quáng, Trần Man Như làm như vậy cũng hợp lý thôi. Giọng nói của cô không khỏi nhẹ nhàng hơn một chút: “Cô tự mình nhìn cho rõ ràng, Dịch Nhiên anh ta chẳng hề để ý đến cô!”
Như Thích Nghi nói đúng là Dịch Nhiên không hề để ý cô ta, Trần Man Như thực sự cảm thấy không vui, nhưng nghe câu nhắc nhở vừa rồi, sắc mặt của ta trầm xuống trong tích tắc: “Chuyện của tôi không liên quan gì đến cô!”
“Tôi chẳng muốn quan tâm chuyện của cô, nhưng mà cô đã tìm tới đây, tôi chỉ tốt bụng nhắc nhở cô một câu, còn có nghe hay không là tùy cô.” Thích Nghi không muốn dây dưa với cô ta, tránh lại để cho người khác cố ý ghi lại cảnh chị em hai người cãi nhau, sau đó đưa lên internet nói bọn cô vì tranh giành Dịch Nhiên mà gây gỗ, nếu như vậy, thì thật không đáng.
Thấy Thích Nghi nói xong đang chuẩn bị đi, Trần Man Như bước một bước, chận trước mặt cô: “Trần Thích Nghi, cô đừng tưởng cô làm được chuyện Nhã Xá thì tôi sẽ công nhận cô. Mấy năm nay cô không sống ở nhà họ Trần, căn bản chúng tôi không xem chuyện cô làm là gì.”
“Tôi cũng không van xin mấy người biết ơn.” Giọng Thích Nghi trở nên lạnh lùng: “Còn nữa, chuyện của Nhã Xá cũng chưa hoàn toàn được giải quyết. Trước đây Dương Tiên Trí nói mấy người biết trong vòng ba ngày phải dọn đi, thật ra tôi tới tìm Long Vu Hành đàm phán, anh ta cũng chỉ cho thêm một tháng mà thôi. Về phần sau khi hết một tháng, anh ta có lấy lại Nhã Xá hay không, tôi cũng không biết.”
“Thì ra chẳng qua cô cũng chỉ được như vậy.”
“Dù sao cũng đỡ hơn cô cả ngày không làm gì, chỉ biết ăn chơi!”
“Cô nói cái gì?”
“Có thời gian cô nên đi tìm việc gì nghiêm túc mà làm đi, đừng có ngày nào cũng như ngày nấy.” Thích Nghi với cô ta bốn mắt trừng nhau: “Còn nữa, đừng có lúc nào cũng nghĩ người khác cần đồ của cô. Nhiều khi ngay lúc cô ở đây hiểu lầm người khác, thì người khác cũng đang cười cô tự mình tưởng tượng đấy!”
“Cô-------“
“Chị tư, cô có thể không công nhận tôi, nhưng cô cũng không thể thay đổi được chuyện tôi là người của nhà họ Trần.” Thích Nghi cắt ngang lời của cô ta: “Sau này trước khi làm bất cứ chuyện gì cũng vui lòng dùng đầu suy nghĩ một chút, rốt cuộc người ta có làm gì không.”
Nói xong, cô không thèm để ý sắc mặt của Trần Man Như như thế nào, xoay người bước đi thật nhanh.
Trần Man Như nhìn bóng lưng cô đi xa, trong lòng tim đập mạnh bừng bừng.
Từ trước tới giờ chưa có ai dám nói với cô ta như vậy, cũng chưa có ai chảnh với cô ta như vậy.
Tại sao cô ta lại cảm thấy lời nói của Trần Thích Nghi là có ý nghĩa khác chứ?
Cô ta đã gặp đối thủ, hơn nữa còn bị đối phương đánh bại.
--- ------ ------ ------ ------ ---------
“Trần Thích Nghi!”
Thích Nghi vừa mới bước chân ra khỏi thang máy, lập tức nghe tiếng một phụ nữ vang lên. Cô quay mặt nhìn qua, nhìn người phụ nữ trước mặt, chân mày không khỏi nhíu lại.
Tại sao hôm nay tất cả mọi người đề đến tìm cô gây phiền phức vậy chứ?
“Loại người như cô làm vẻ mặt đó làm gì? Chẳng lẽ tôi sẽ ăn tươi nuốt sống co hay sao?” Nhìn dáng vẻ của Thích Nghi, Lăng Tố Dung lạnh lùng nói một câu: “Thật kì lạ, rốt cuộc Trần Thích Nghi cô có cái gì tốt, tại sao tất cả mọi người đều cảm thấy cô là người bị hại, ngay cả cô cũng cho rằng như vậy chứ gì?”
“Cô muốn nói cái gì?” Trực giác cho thấy rằng Lăng Tố Dung không chỉ vì châm chọc cô mà xuất hiện ở đây, Thích Nghi lạnh giọng hỏi.
“Tôi muốn nói gì?” Lăng Tố Dung cuối đầu hỏi lại một câu: “Trần Thích Nghi, không phải cô đã biết rồi mà còn hỏi sao?”
Chân mày Thích Nghi nhíu lại.
Môi Lăng Tố Dung nhếch lên lạnh lùng hừ nhẹ một tiếng: “Không cần ở đó giả vờ giả vịt, chính là cô xúi giục Đông Phương Tín tới cảnh cáo tôi đúng không? Rốt cuộc cô dùng cái gì mê hoặc anh ấy, nếu không vì sao anh ấy có thể vứt bỏ tình cảm mấy năm nay với tôi để đứng trên quan điểm của cô mà nói chuyện cho cô chứ?”
“Chuyện này cô nên đi hỏi anh ta thì tốt hơn.” Cho dù lời nói của Lăng Tố Dung làm cho cô kinh ngạc, gương mặt Thích Nghi vẫn giữ được bình tĩnh. Cô không muốn cảm xúc của mình ảnh hưởng đến suy nghĩ hiện tại, cô lại càng muốn cùng Lăng Tố Dung nói rõ ràng mọi chuyện, cách làm của Đông Phương Tín chẳng liên quan gì đến cô. Tuy nhiên, cô cực kì ngạc nhiên khi người đàn ông kia sẽ vì cô mà làm như vậy!
Nghe lời nói hời hợt của Thích Nghi, trong lòng Lăng Tố Dung vừa vội vàng vừa tức giận. Bàn tay cô ta nắm lại thành nấm đấm, lạnh lùng nói: “Trần Thích Nghi, cô cũng đừng vui mừng, loại phụ nữ như cô, Đông Phương Tín cũng chỉ chơi đùa mà thôi!”
“Loại phụ nữ như tôi? Loại phụ nữ như tôi thì sao?” Thích Nghi cười chế giễu một tiếng: “Đông Phương Tín biết chơi đùa, chẳng lẽ tôi không biết sao? Tại sao anh ta mới là người đang chơi đùa?”
“Cô---- ----“
“Lăng tiểu thư.” Thích Nghi đưa bàn tay lên, ngăn lại lời nói của Lăng Tố Dung: “Nếu cô rãnh rỗi như vậy, hãy về nhà ngủ một giấc thật ngon, ngày mai thức dậy hãy ngồi suy nghĩ cho kĩ vào, bây giờ cô làm thế này liệu có ý nghĩa gì. Tôi có thể cho cô một lời khuyên, thay vì đến đây gây sự với tôi, chi bằng cô dùng thời gian rãnh đó để suy nghĩ xem làm cách nào để hấp dẫn Đông Phương Tín. Haizz, chỉ cần suy nghĩ một chút, hai người biết nhau lâu như vậy, nếu Đông Phương Tín thực sự có ý với cô, thì đã bị cô hấp dẫn từ sớm, cũng không để đến hôm nay cho cô chạy tới đây la lối với tôi. Chẳng có nghĩa lý gì!”
Nhìn dáng vẻ không quan tâm của Thích Nghi, thiếu chút nữa Lăng Tố Dung muốn vung tay tát cô một cái. Nhưng Thích Nghi cũng chẳng cho cô ta cơ hội, nhanh chóng bước qua người cô ta, bước vào phòng khách sạn. Vì tức giận mà ngực cô ta phập phồng liên tục, hai tay nắm chặt để hai bên chân, gân xanh trên tay nổi lên.
Trần Thích Nghi, cô cho rằng cô là ai, mà dám ở đây dạy dỗ. Rất tốt! Cuối cùng sẽ đến một ngày, cô ta sẽ làm cho cô thấy được sự lợi hại của mình!
Cô ta hất tay một cái, quay người bước vào thang máy.
Vừa bước ra khỏi sảnh khách sạn D&N thì một thân hình cao lớn chắn trước mặt cô ta. Cô ta nhíu chân mày, đang muốn mắng đối phương, người kia cũng nhàn nhạt mở miệng: “Lăng tiểu thư, ông chủ của chúng tôi cho mời cô.”
Lăng Tố Dung nhướng chân mày nhìn anh ta, thấy gương mặt bình tĩnh của anh ta, cô ta không khỏi sững sờ.
Cô ta biết người này.
“Lăng tiểu thư, xin mời!” Lý Húc không để ý ánh mắt nhìn chăm chăm của Lăng Tố Dung, anh ta bước sang một bên mở cửa sau của một chiếc xe hơi sang trọng.
Lăng Tố Dung híp mắt, trong ánh mắt chăm chú của anh ta, cuối cùng bước lên xe.
Lý Húc đóng cửa xe.
Bên trong xe, Lăng Tố Dung lạnh lùng nhìn người đàn ông trước mặt, giọng nói cô ta lạnh lùng như băng: “Minh tổng, tôi cảm thấy chúng ta không có gì cần phải thương lượng!”
Minh Thiếu Viễn nhã nhặn cười một tiếng, ánh mắt toát ra sự đùa giỡn: “Ai nói không có? Ví dụ như chuyện……Trần Thích Nghi và Đông Phương Tín.”
“Tại sao anh lại đến đây tìm tôi? Tôi đoán không phải anh bám theo tôi đến đây đúng không?” Cằm Lăng Tố Dung hơi ngửa lên: “Anh vẫn luôn cho người theo dõi Trần Thích Nghi?”
“Cô cho rằng Đông Phương Tín bị Trần Thích Nghi mê hoặc sao?” Minh Thiếu Viễn không trả lời mà hỏi lại.
Trong lòng Lăng Tố Dung đang suy nghĩ xem rốt cuộc anh ta hỏi câu này là có mục đích gì, nhưng vẫn không thể nghĩ ra, đành nói: “Anh cũng để ý chuyện của bọn họ?”
Minh Thiếu Viễn hờ hững nói: “Không!”
“Vậy chúng ta không có gì để thương lượng rồi.” Lăng Tố Dung đang định đẩy cửa xe.
“Lăng tiểu thư!” Minh Thiếu Viễn chỉ cười nhạt: “Cô biết không, phụ nữ ghen tị vo cùng đáng sợ!”
Đầu ngón tay của Lăng Tố Dung đã đặt lên cửa xe trở nên cứng đờ, cô ta cắn răng, quay người lại nhìn Minh Thiếu Viễn: “Minh tổng, tôi không muốn cùng anh chơi trò bí ẩn để mất thời gian!”
“Ý tôi là, chúng ta có chuyện để hợp tác.” Minh Thiếu Viễn sâu xa nhìn cô ta: “Cô không cần phải đối phó với Trần Thích Nghi, cũng có thể làm cho Đông Phương Tín thay đổi thái độ với cô.”
“Vậy sao?”
“Lăng tiểu thư, tôi cho cô thời gian ba ngày để suy nghĩ, nếu đến lúc đó cô muốn hợp tác, thì hãy liên lạc với tôi!” Minh Thiếu Viễn móc ra từ trong túi một tấm danh thiếp đưa cho Lăng Tố Dung: “Quá hạn tôi sẽ không đợi nữa.”
Lăng Tố Dung liếc nhìn tấm danh thiếp trong tay anh ta, cũng không đưa tay cầm lấy.
Minh Thiếu Viễn lại vô cùng nhẫn nại, sắc mặt ôn hòa nói: “Có thêm nhiều sự lựa chọn, đối với cô cũng không có gì xấu.”
Anh ta đã nói đến mức này, người thông minh như Lăng Tố Dung, tự nhiên sẽ biết nên làm thế nào.
--- ------ ------ ------ ------ -----
Lúc Thích Nghi chuẩn bị ra ngoài, thì nhận được điện thoại của Đông Phương Tín. Anh hẹn gặp cô ở bãi đậu xe dưới lầu, nói rằng có chuyện quan trọng muốn thương lượng với cô. Thích Nghi cũng không từ chối, ngoài việc cô muốn bàn bạc với anh một chút chuyện về công việc sau này của Thiên Nhiên, cô còn muốn nói với anh về chuyện Lăng Tố Dung.
Khi cô xuống đến bãi đậu xe thì anh đã ở đó. Lý Tốc nhanh chóng mở cửa xe cho cô, cô lập tức bước lên xe. Nhưng mà lần này, Lý Tốc cũng lên xe, không cần Đông Phương Tín ra lệnh, sau đó lái xe đi.
“Chúng ta đi đâu vậy?” Thích Nghi đã hẹn với Dịch Nhiên để thảo luận về quảng cáo du lịch sắp tới, lúc này cô mới kêu lên: “Lát nữa tôi còn có hẹn, không nói chuyện với anh lâu được đâu.”
“Có hẹn?” Chân mày Đông Phương Tín không dấu vết nhíu nhẹ một cái, trong mắt toát lên sự âm trầm.
“Ừ, với Dịch Nhiên.”
“Bây giờ là lúc nào rồi, cô còn có thể hẹn gặp Dịch Nhiên?”
“Tôi hẹn anh ta để bàn công việc.”
Đông Phương Tín hừ lạnh một cái: “Nếu là chuyện công việc thì cần gì phải hẹn gặp bên ngoài? Cô hẹn anh ta tới Đông Phương Châu mà nói.”
Thích Nghi nghe vậy, đôi mày thanh tú nhíu lại: “Mặc dù Thiên Nhiên ký hợp đồng với Đông Phương Châu, nhưng chỉ cần cô ấy đạt được lượng công việc theo yêu cầu, còn lại hoàn toàn tự do. Tôi làm người đại diện của cô ấy, đáng lẽ phải tự do hơn mới đúng chứ. Đến Đông Phương Châu nói chuyện sao, nhiều cái bất tiện lắm…..”
“Bất tiện chỗ nào?” Đông Phương Tín hung hăng liếc cô một cái: “Nếu cô cảm thấy chỗ nào không tiện, tôi lập tức bảo mọi người trong công ty hết lòng giúp đỡ các cô!”
“………..” Thích Nghi im lặng một lát.
Chỉ là, lời anh mới nói vừa rồi, làm cho cô chợt nghĩ đến một chuyện. Cô bõng nhiên ngồi thẳng người, mắt chăm chú nhìn anh: “Đông Phương Tín, tại sao anh lại quan tâm đến chuyện của tôi như vậy?”
“Cái gì?” Không biết cô hỏi như vậy là có dụng ý gì, ánh mắt Đông Phương Tín tối lại.
“Thế này……Anh có cảm thấy mình để ý nhiều chuyện quá hay sao? Tại sao anh lại phải để ý chuyện của tôi với Dịch Nhiên như vậy làm gì? Theo lý mà nói, tôi đâu phải là nghệ sĩ, cuộc sống của tôi có như thế nào, cũng chẳng ảnh hưởng tới anh……..”
Đông Phương Tín lập tức cắt ngang cô, lạnh lùng nói: “Cô là người đại diện của Lam Thiên Nhiên, nếu cố gây ra điều gì không tốt, Lam Thiên Nhiên nhất định cũng sẽ bị liên lụy, cô ấy không kiếm được tiền công ty đương nhiên sẽ bị tổn thất!”
“Sao có thể như vậy được? Mọi người thích Thiên Nhiên chứ đâu phải tôi!”
“Làm sao lại không thể?Người ta hay nói thấy gió chắc sẽ có mưa, nếu cô có chuyện gì, cô có chắc rằng Lam Thiên Nhiên sẽ không bị dính liếu sao? Thậm chí truyền thông còn có thể nói hai người bọn cô là một dạng rắn chuột như nhau………”
“Bọn tôi không phải là rắn với chuột!”
“Bây giờ đám nhà báo chỉ cần có đọc giả, có chuyện gì mà không thể bịa ra? Thấy xì căng đan của các cô lần trước rồi đấy, không phải là từ chỗ cô liên lụy sang Lam Thiên Nhiên chứ gì nữa?”
Thích Nghi suy nghĩ một lát, điều này cũng đúng, vì thế giọng điệu nhẹ nhàng hẳn: “Được rồi, tôi và Dịch Nhiên thực sự cần bàn chuyện nghiêm túc. Với lại, bọn họ thích viết cái gì thì viết đi, cái này vừa hay cho Thiên Nhiên lên được trang đầu nhiều hơn không phải sao?”
“Lên trang đầu kiểu như vậy không cần cũng được!”
Nghe giọng nói của anh không tốt, Thích Nghi cũng không muốn nói thêm, chỉ nói: “Vậy chúng ta nói tới phương hướng phát triển sự nghiệp của Thiên Nhiên sắp tới đi! Còn nữa, lần này xì căng đan của cô ấy ồn ào như vậy, anh giúp cô ấy mở họp báo giải thích, để cô ấy và Trình Kiêu cùng đến giải thích cho rõ ràng…….”
“Tạm thời không cần.” Đông Phương Tín khoát tay một cái nói: “Chuyện này hiện tại rất nóng, để cho nó tự lắng xuống là được!”
“Tại sao?” Sau khi nói ra nghi vấn, Thích Nghi mới nghĩ đến chuyện gì đó, vì vậy cau chân mày nói: “Chẳng lẽ anh muốn mượn xì căng đan lần này để tuyên truyền quảng bá quảng cáo du lịch của anh đấy chứ?”
Đông Phương Tín chỉ nhàn nhạt nhìn cô, không nói tiếng nào.
Thích Nghi liền nổi giận: “Đông Phương Tín, sao anh có thể làm loại chuyện như vậy? Anh biết tôi và Thiên Nhiên tình cảm như thế nào mà……….”
“Cô đã hỏi Lam Thiên Nhiên chưa, cô ấy có nói là phản đối chuyện này hay không?”
Chợt nghe giọng nói của anh, làm Thích Nghi hơi sững sờ: “Anh có ý gì?”
“Tôi thấy Lam Thiên Nhiên dường như cũng không hề phản đối.” Đông Phương Tín nhún nhún vai, trong mắt đều là ánh sáng: “Trần Thích Nghi, khi một người bị ép đến bước đường cùng, cho dù người đó có gặp phải chuyện gì đây nữa, thì chỉ cần giữ được mình, cũng sẽ không từ chối.”
“Tôi và Thiên Nhiên vẫn chưa đến đường cùng.”
“Với cô mà nói có lẽ là không phải, nhưng với Lam Thiên Nhiên thì đúng chứ?”
Thích Nghi không thể phủ nhận.
Cho dù cô và Thiên Nhiên là bạn bè nhiều năm, nhưng trong đáy lòng mỗi người vẫn luôn có một góc nhỏ mà người khác không vào được, cho dù tình cảm có thân thiết đến mức nào đi chăng nữa…….Vì vậy, có lẽ sâu trong lòng Thiên Nhiên, cũng có lúc cô không hiểu được!
Nhưng mà, Đông Phương Tín hiểu được không?
“Tôi không biết thái độ của Thiên Nhiên như thế nào, nhưng tôi nhất định phản đối làm như vậy.”
Đông Phương Tín xua xua tay: “Chỉ cần Lam Thiên Nhiên không vui, tôi sẽ làm theo ý các cô.”
“Được!” Thích Nghi gật đầu: “Vậy để tôi trở về hỏi thăm ý cô ấy ra sao, nếu cô ấy không muốn, cho dù anh có bắt buộc làm như vậy, tôi cũng sẽ chống lại tới cùng!”
“Tôi có nói là sẽ ép buộc các cô hay sao? Tại sao cô lại không tin tưởng tôi như vậy?”
“Đối với tôi mà nói, sự đáng tin của anh là bằng không!”
Thấy Thích Nghi không hề do dự mà nói như vậy, trên trán Đông Phương Tín gân xanh nổi hết lên.
Thích Nghi lại làm như không thấy: “Bây giờ anh muốn đưa tôi đi đâu?”
“Không phải cô và Dịch Nhiên hẹn gặp nhau hay sao? Hiện tại tôi đưa cô đến Đông Phương Châu, cô có thể thương lượng công việc với anh ta ở đó.” Nói đến chuyện này, khóe miệng Đông Phương Tín hơi nhếch lên: “Dù sao, hôm nay tôi và Dịch Nhiên cũng có hẹn.”
“Trùng hợp vậy à?”
“Nếu không tin, cô có thể hỏi Lý Tốc!”
“Cái gì?” Thích Nghi sững sờ, sau đó nhìn sang ghế tài xế.
Lý Tốc rất thính tai, nghe tổng giám đốc nhắc đến mình, thì gấp gáp gật đầu.
Thích Nghi trừng mắt với Đông Phương Tín: “Anh ta nhất định sợ sự uy hiếp của anh nên mới có phản ứng như vậy.”
“Tùy cô muốn nói sao thì nói.” Khóe miệng Đông Phương Tín nở nụ cười nhàn nhạt, có thể thấy tâm trạng hiện tại đã trở nên vui vẻ.
“Thật sự không hiểu nổi anh!” Thích Nghi tức tối thở ra một hơi, đột nhiên nhớ tới mình còn chuyện muốn nói với Đông Phương Tín: “Đúng rồi, Đông Phương Tín, tôi muốn nói với anh về chuyện của Lăng Tố Dung.”
“Chuyện này……….” Thích Nghi luôn biết nhìn sắc mặt người khác, cô thấy được anh không thích thảo luận về vấn đề này, nhưng chuyện này mai mốt có liên hệ với công việc cũng như cuộc sống của cô, đành nhắm mắt nói đại: “Anh có thể để ý quan tâm đến Lăng Tố Dung một chút không?”
Nghe cô nói một câu kì lạ như vậy, mày rậm của Đông Phương Tín nhăn lại.
Thích Nghi lập tức xua tay: “Anh đừng hiểu lầm, tôi biết dựa vào sự thông minh của anh, nhất định biết cô ta thích anh, nhưng rốt cuộc anh suy nghĩ thế nào? Nếu đã không có tình cảm, chi bằng nói cho cô ta biết sớm một chút, để cô ta bỏ cái ý nghĩ đó đi! Còn không, sẽ càng làm cô ta lún sâu hơn. Để thích một người, cần rất nhiều sự dũng cảm, để quên một người, lại càng khó hơn. Cho dù anh không thích, cũng nên thương tiếc cho phần tình cảm này chứ?”
Đông Phương Tín cũng không trả lời thái độ của anh với Lăng Tố Dung là như thế nào, ngược lại sâu kín nhìn Thích Nghi, âm thanh lạnh lùng: “Có thể phân tích được đạo lý rõ ràng như vậy, nghe có vẻ như, cô đã từng thích ai rồi à?”