Không ngờ Đông Phương Tín lại mua biệt thự từ công ty địa ốc của nhà họ Trình cho cô và Thiên Nhiên ở, đối với sự sắp xếp này Thích Nghi vô cùng bất mãn. Cô chau mày, lạnh lùng nói với Đông Phương Tín: “Đông Phương Tín, anh không cần thiết phải sắp xếp cho chúng tôi kiểu đó. Chưa nói tới việc Trình Kiêu không thích chúng tôi ở đây, cho dù anh ta có vui lòng, cũng chưa chắc chúng tôi muốn ở. Biệt thự của công ty địa ốc Trình Thị, chúng tôi đều không thèm!”
Cô nói xong, lôi kéo Thiên Nhiên rời đi.
“Thích Nghi.” Thiên Nhiên trở tay cầm lại tay cô, gật đầu nhẹ với cô một cái: “Hiếm khi chúng ta được Đông Phương tiên sinh sắp xếp tốt như vậy, chúng ta không có lý do gì để từ chối.”
“Thiên Nhiên…….” Thích Nghi đau lòng kêu lên.
“Yên tâm, tớ không sao.” Khóe miệng Thiên Nhiên nhẹ nhếch lên, trong mắt hiện lên vẻ bi thương: “Huống chi, không phải chỉ có đối diện mới có thể giải quyết vấn đề sao?”
Cô tình nguyện giải quyết dứt khoát còn tốt hơn dây dưa không dứt, để ý lại càng thêm rối bời!
“Tớ không ngốc.” Thiên Nhiên nắm chặt tay của cô, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười bình thản: “Những chuyện trước kia đều đã qua, chúng ta nếu muốn sống tốt, thì phải luôn hướng về phía trước. Thích Nghi, tin tưởng tớ, tớ có thể bỏ qua mà không quan tâm.”
“Được, nếu đây là mong muốn của cậu, vậy tớ không có lý do gì để phản đối.” Thích Nghi biết mặc dù bên ngoài nhìn Thiên Nhiên rất yếu đuối, nhưng trong lòng lại vô cùng kiên cường.
Cô thở ra một tiếng, bàn tay nắm chặt lấy tay Thiên Nhiên, cười ủng hộ: “Cho dù có xảy ra chuyện gì, ít ra chúng ta vẫn còn có thể ở chung một chỗ.”
Thiên Nhiên cười nhẹ nhàng, ánh mắt hiện lên ánh sáng chói mắt.
Trong lòng Thiên Nhiên đau xót, hiện tại cảm thấy sức lực toàn thân cũng mất hết. Nhưng mà, cô ấy tự nhắc nhở mình: mặc kệ anh ấy đi, dù thế nào đây nữa thì giữa hai người bọn họ cũng đã đi theo hai thái cực, sẽ không có bất kì quan hệ gì nữa!
“Việc chuyển nhà, tôi sẽ nói Lạc Ưu giúp các cô sắp xếp.” Đông Phương Tín nhìn thấy các cô đã thảo luận xong, lạnh nhạt nói: “Vấn đề an ninh ở đây vô cùng tốt, các cô sẽ không phải thất vọng.”
“Thiên Nhiên, tớ có chút chuyện muốn nói với anh ta, cậu ra ngoài trước đợi tớ một chút nhé.” Thích Nghi vỗ vỗ bả vai Thiên Nhiên.
“Được.” Thiên Nhiên gật đầu, chào Đông Phương Tín một tiếng rồi đi ra ngoài.
Nhìn cô ấy rời đi, ánh mắt Đông Phương Tín nhìn Thiên Nhiên: “Hình như cô không hài lòng lắm với sắp xếp của tôi.”
Thích Nghi hất cằm một cái, nhìn về hướng ghế salon ý bảo, ngồi xuống trước đã.
Đông Phương Tín cũng tự nhiên ngồi xuống theo cô, con mắt của anh như biển, sắc bén nhìn Thích Nghi: “Tôi có thể dễ dàng tha thứ cho sự tức giận của cô.”
“Căn nhà này có phải do anh cố ý sắp xếp cho chúng tôi ở hay không?” Thích Nghi lạnh lùng nhìn anh, lời nói ra mang theo sự tức giận.
“Nhà là do các cô tự chọn.”
“Chúng là do chúng tôi chọn không sai, nhưng ban đầu lại không hề biết người quản lý bán căn biệt thự này lại thuộc công ty địa ốc nhà họ Trình. Thêm nữa anh và Trình Kiều đến đây là có ý gì? Tuyên bố hai người mới là chủ nhân của chỗ này hay sao?” Thích Nghi khoanh hai tay trước ngực, nhìn chằm chằm anh: “Đông Phương Tín, anh không cảm thấy ức hiếp một cô gái như vậy chẳng có gì hay ho cả sao?”
Lông mày như núi của Đông Phương Tín hơi nhíu lại, nhàn nhạt ngạo nghễ nhìn cô, không nói gì.
Mặt Thích Nghi cũng lạnh lùng: “Không sai, chuyện Trình Kiêu và Thiên Nhiên đã là quá khứ, hiện tại Sở Niệm cùng Trình Kiêu sắp đính hôn rồi, nhưng anh có biết Thiên Nhiên cũng vô tội hay không? Cô ấy có từng đi quấy rầy Trình Kiêu hay sao? Cô ấy đã làm bất cứ chuyện gì có lỗi với Sở Niệm sao? Tại sao các người lại có thể đối xử với cô ấy như vậy?”
Để cô ấy ở đây, có khác gì giám sát?
Thấy cảm xúc của cô hơi kích động, Đông Phương Tín đột nhiên cười nhạt một tiếng: “Cô cảm thấy tôi sắp xếp các cô ở đây là vì để thay Sở Niệm giám sát Lam Thiên Nhiên hay sao?”
“Không phải như vậy?” Thích Nghi hừ lạnh: “Anh đừng nói với tôi, anh là vì tốt cho chúng tôi!”
“Nếu tôi nói đúng là vậy?”
Một câu nói bất ngờ như vậy, làm trái tim Thích Nghi chấn động. Cô sửng sốt mất mấy giây, mới trầm giọng nói: “Anh có ý gì?”
“Tôi có ý gì hẳn là trong lòng cô hiểu rõ!” Đông Phương Tín bỗng đứng dậy: “Trần Thích Nghi, cô đúng là không phân biệt tốt xấu.”
“Anh như vậy thì có!” Thích Nghi nói nhỏ: “Anh sẽ tốt bụng mà suy nghĩ cho chúng tôi ư, tôi cười chết mất!”
“Cô-------“ Đông Phương Tín nhìn cô, sắc mặt anh xám ngắt.
Thích Nghi hất cằm lên, mắt lạnh đối diện với anh.
Bốn mắt nhìn nhau, nhìn thấy trong mắt cô hiện lên sự quật cường cố chấp nhất thời làm Đông Phương Tín tức giận đến cực điểm. Anh giận quá hóa cười, trong mắt như mây đen đầy trời: “Trần Thích Nghi, sau này đừng mơ tôi lại đi quan tâm chuyện của các cô!”
Nói xong, phất tay áo bỏ đi.
So với dáng vẻ bỏ đi của Trình Kiêu ban nãy có vẻ còn tức giận hơn.
Nhìn bóng dáng anh đi xa, Thích Nghi cắn nhẹ môi, lẩm bẩm: “Anh luôn luôn cảnh cáo tôi không được nhúng tay vào chuyện của Thiên Nhiên với Trình Kiêu, anh chính là nghiêng về phía Sở Niệm, còn trách tôi sẽ suy nghĩ như vậy à?”
--- ------ ------ ------ -------
“Cô cố ý đúng không?”
Nghe câu nói lạnh lùng từ sau lưng truyền tới, bàn tay đã đặt lên cửa xe của Thiên Nhiên cứng đờ, cô từ từ xoay người lại, nhìn bóng dáng của người đàn ông trước mặt, khóe miệng hơi mím một cái. Ban nãy cô biết anh đứng ở cửa nghe cô và Thích Nghi nói chuyện, sau đó lạo không nhìn thấy anh, cô tưởng anh đã đi rồi, không ngờ bây giờ anh lại xuất hiện trước mắt. Trong lòng cô hơi quặn đau, bên ngoài vẫn cố gắng duy trì sắc mặt bình tĩnh: “Tôi không biết anh muốn nói cái gì hết.”
“Không biết tôi nói cái gì?” Anh cười lạnh một cái: “Lam Thiên Nhiên, mấy năm không gặp, khả năng nói dối của cô cũng tăng lên rồi.”
Lời châm chọc của anh làm miệng Thiên Nhiên trở nên khô khốc, có thể biết được anh đang hiểu lầm những chuyện gì, nhưng Thiên Nhiên vẫn nhẹ nhàng dễ chịu nói: “Trình Kiêu, có một số việc có lẽ anh đã hiểu lầm rồi….”
“Lam Thiên Nhiên, tôi có hiểu lầm hay không trong lòng tôi và cô biết rõ!” Trình Kiếu cắt đứt lời cô: “Tôi không cần biết rốt cuộc mục đích cô trở lại Ôn Thành là gì, nếu cô dám làm bất cứ chuyện gì tổn thương đối với Tiểu Niệm, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô. Không cần cậy vào việc bây giờ cô là ngôi sao của Đông Phương Tín, liếc mắt đưa tình với Long Vu Hành, thì mong Đông Phương Tín sẽ giúp cô, loại đàn bà có lòng tham như cô, sẽ không có kết quả tốt đẹp. Cho dù cô có thể nổi tiếng nhưng đến một lúc Long Vu Hành chán cô rồi, cô chẳng phải là gì cả!”
Làm sao anh lại kéo chuyện đến chỗ Long Vu Hành rồi?
Thiên Nhiên mơ hồ, cái trán cũng nhăn lại thành hình chữ xuyên: “Trình Kiêu, tôi thật sự không hiểu anh đang nói cái gì……”
“Ôn Thành lớn như vậy, cô không nên chọn Phượng Hoàng Sơn Trang.” Trình Kiêu lạnh lùng nói: “Nhưng mà cho dù cô có ở đây cũng chẳng sao cả, tôi sẽ cho cô thấy tình cảm của tôi và Tiểu Niềm vững chắc như thế nào, giữa chúng tôi nhất định không vì có sự xuất hiện của cô mà bị ảnh hưởng gì-----“
Lời của anh, sắc bén như một con dao, hung hăng đâm vào trong tim Thiên Nhiên. Cô cảm thấy gần như mình không thể hít thở được, liền giơ tay lên, khó thấy được cô cắt đứt lời anh: “Tốt lắm, Trình Kiêu. Tôi mặc kệ anh muốn hiểu lầm chuyện gì, nói tóm lại, trước khi đến đây, tôi không hề biết Phượng Hoàng Sơn Trang lại là nơi nhà họ Trình mở. Căn bản tôi cũng không muốn thấy anh và Sở….Không nói nữa, nếu anh thật sự không muốn tôi ở nơi này, chúng tôi không ở là được.”
Nếu anh đã muốn chấm dứt tất cả mọi quan hệ với cô, như vậy cô cũng chẳng cần thiết xem anh có ý gì để làm gì? Sự lựa chọn của anh là Sở Niệm, cô cũng không có quyền can thiệp….Nhưng mà, anh cũng không cần từng giờ từng phút nhắc nhở cô, tình cảm của anh với Tiểu Niệm tình sâu đậm tới mức nào……Cô không cần nghe cũng chẳng muốn nghe!
Cô tưởng mình đã nói đến như vậy, Trình Kiêu sẽ không để ý nữa, nhưng không ngờ anh chỉ nhẹ “Xì” một tiếng: “Đông Phương Tín đã mua đứt chỗ này cho các cô rồi, bây giờ cô mới nói những lời đó không cảm thấy quá dối trá à?”
Đông Phương Tín mua căn biệt thự này là vì anh có tiền, anh tự nguyện cho cô và Thích Nghi ở, là vì anh sợ môi trường của khu dân cư bên ngoài không thích hợp cho cô ở, ban đầu đó không phải là mong muốn của cô lại càng không phải là chuyện mà cô có thể không chế được!
Thiên Nhiên đang định phản bác lại, một giọng nam đã nhàn nhạt xen vào: “Trình Kiêu, cậu chỉ cần toàn tâm toàn ý đối tốt với Tiểu Niệm là được, những chuyện khác cậu không cần quan tâm nhiều. Cô ấy ở đây là sắp xếp của tôi, cô ấy chẳng có quan hệ gì.”
Trình Kiêu liếc mắt, lạnh lùng nhìn Đông Phương Tín một cái, môi mỏng nhếch lên, mắt lại liếc nhìn Thiên Nhiên một cái, bước đến xe chạy đi.
Thiên Nhiên nhìn Đông Phương Tín: “Đông Phương tiên sinh, cảm ơn anh.”
“Không cần khách sáo, tôi chỉ nói sự thật mà thôi.” Ánh mắt Đông Phương Tín nhìn theo bóng dnasg chiếc xe của Trình Kiêu chạy đi, từ từ nói: “Chẳng qua có một chuyện, tôi thật sự hy vọng Nara cô chuẩn bị tâm lý.”
“Là chuyện gì?”
“Nhà tân hôn của Tình Kiêu và Sở Niệm cũng ở đây.”
Thiên Nhiên nghe vậy, chỉ thấy trước mắt biến thành màu đen. Nếu không phải tay cô đang vịn lên cửa xe, sợ là cô đã xụi lơ té xuống đất.
Đông Phương Tín làm như không thấy, cánh tay vòng trước ngực, âm thanh lạnh nhạt như nước: “Không phải là người trong cùng một thế giới, mãi mãi cũng không thể nào có kỳ tích có thể ở cùng nhau cả.”
Nói xong, không cần Thiên Nhiên trả lời lập tức đi.
Thiên Nhiên đứng một chỗ, một lúc lâu cũng không phản ứng được.
Cô đã sớm biết lời của Đông Phương Tín là đúng! Bởi vì những lời đó năm năm trước Sài Phượng đã từng nói với cô, hơn nữa chính cô cũng thấy được. Nhưng mà, cho dù hiểu được đạo lý này, cô cũng vẫn từng chờ mong. Sau đó lại xảy ra một số chuyện làm cô thấy tuyệt vọng, vì vậy cuối cùng cô mới lựa chọn đi xa.
Hôm nay, lại lần lần nữa nghe mấy câu này, nghĩ tới những chuyện mà cô đã trải qua, trong long vẫn có cảm giác đau âm ỉ như bị kim châm.
--- ------ ------ ------ ------ -------
Người đàn ông vừa bước vào quán cà phê, lập tức thấy cô gái ngồi gần cửa sổ ngoắc tay với mình. Môi mỏng của anh ta hơi cong lên, bước nhanh tới đó.
Nhìn người đàn ông ngồi xuống phía đối diện, Lâm Chiếu nhoẽn miệng cười: “Đột nhiên hẹn anh ra ngoài, hy vọng anh không phiền.”
“Làm sao như vậy được.” Minh Thiếu Viễn không cầm lấy thực đơn phục vụ đưa, chỉ nhàn nhạt dặn dò: “Cho tôi một ly cà phê đen.”
“Anh vẫn rất thích uống cà phê đen!” Nhìn phục vụ rời đi, hai cùi chõ của Lâm Chiếu để trên mặt bàn, mu bàn tay chống cằm: “Không ngờ mười năm anh vẫn yêu thích như một.”
“Em thì sao?” Minh Thiếu Viễn nhìn gương mặt cô rồi nhìn đến cái tách: “Vẫn chung thủy với Moka sao?”
Lâm Chiếu uyển chuyển cười một tiếng: “Bị anh nói trúng rồi.”
Minh Thiếu Viễn mỉm cười, trong mắt hiện lên vẻ dịu dàng.
Cô cầm chiếc thìa nhỏ lên nhẹ nhàng khuấy chất lỏng trong tách, cắn cắn môi, cầm lên đưa vào miệng nhấp một hớp.
Ánh mắt cô hiện vẻ thẫn thờ không rõ ràng, điều này làm anh nhíu chân mày lại: “Tiểu Chiếu, bây giờ em đang trong thời gian nghỉ phép, hẹn anh ra ngoài chắc chắn không phải là vì công việc đúng không?”
“Vâng.” Lâm Chiếu để lại tách cà phê lên mặt bàn, thở ra một tiếng, ánh mắt lấp lánh nhìn người đàn ông ngồi trước mặt: “Lúc trước em nghi ngờ Đông Phương Tín và Trần Thích Nghi có quan hệ quá thân mật, cho nên mới nhờ anh điều tra xem ở La Sơn rốt cuộc bọn họ xảy ra chuyện gì. Rất cảm ơn anh đã giúp một tay, những tin tức kia của anh rất có ích. Sau đó em đã trực tiếp hỏi anh ấy, anh ấy trả lời em rằng anh ấy với Trần Thích Nghi chỉ đơn giản là quan hệ đối tượng hợp tác bình thường. Nhưng mà, em vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng……”
“Cho nên, em muốn anh đi điều tra bọn họ?” Ánh mắt Minh Thiếu Viễn thâm trầm, nhỏ tiếng hỏi: “Em vẫn không an tâm sao?”
Bị anh nhìn rõ ý định, mặt Lâm Chiếu đỏ lên. Cô cắn cắn môi dưới, gật đầu một cái: “Mấy ngày gần đây trong lòng em cảm thấy hơi lo lắng…..”
“Tiểu Chiếu, em nên tự tin một chút.” Minh Thiếu Viễn cắt đứt lời cô: “Trước đây em không có như vậy.”
Lâm Chiếu nghe vậy sửng sốt.
Minh Thiếu Viễn hơi lắc đầu: “Anh hy vọng thấy được một Lâm Chiếu dám yêu dám hận trước kia.”
“Ý của anh là…….anh sẽ không giúp em sao?” Trong mắt Lâm Chiếu hiện lên vẻ thất vọng.
“Nếu em đã muốn như vậy, anh đương nhiên sẽ giúp em.”
“Thiếu Viễn, cám ơn anh, anh thật tốt.” Lâm Chiếu lập tức cười rạng rỡ: “Thật ra lần này em chỉ muốn biết anh ấy mua căn biệt thự ở Phượng Hoàng Sơn Trang để làm gì?”
“Sao?” Chân mày Minh Thiếu Viễn nhướng lên: “Anh ta mua biệt thự ở Phượng Hoàng Sơn Trang?”
“Vâng.”
“Làm sao em biết?”
Nghe câu hỏi của Minh Thiếu Viễn, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Chiếu đỏ lên, ngượng ngùng nói: “Em…..hôm qua em theo dõi anh ấy.”
Minh Thiếu Viễn nheo mắt lại, trong mắt hiện lên ánh sáng không thể nắm bắt.
Lâm Chiếu cảm thấy mình như người hẹp hòi, không khỏi tự giễu cười một tiếng: “Có phải anh cảm thấy em làm như vậy rất không quan minh chính đại? Thật ra em cũng rất ghét mình như vậy…..”
“Tiểu Chiếu.” Minh Thiếu Viễn nhẹ nhàng ngắt lời cô…, ôn hòa nói: “Lấy tình cảm của em đối với Đông Phương Tín, làm như vậy cũng có thể bỏ qua. Nhưng mà, vì anh ra mà trở nên mê muội như vậy, em thấy có đáng không?”
“Sao chứ?”
“Vì sao em và anh ta không thể thẳng thắn với nhau một chút?” Minh Thiếu Viễn nhẹ nhàng giang tay ra, nghiêng người về phía trước, đôi mắt sắt sâu sắc nhìn chằm chằm khuôn mặt đẹp đẽ nhỏ nhắn: “Trước đây em là một người tự tin như vậy, không nên chỉ vì một Trần Thích Nghi mà cảm thấy bị uy hiếp đến như vậy. Hơn nữa cho dù em nghi ngờ Đông Phương Tín và Trần Thích Nghi có vấn đề, tại sao lại không dám trực tiếp đi hỏi Đông Phương Tín? Hai người ở chung, nên thẳng thắng với nhau không đúng sao? Nếu như ai cũng sống trong tâm trạng người này đoán suy nghĩ của người kia, có thể vui vẻ được không?”
Nghe Minh Thiếu Viễn nói, trong lòng Lâm Chiếu nhó đau: “Em không muốn mất anh ấy.”
“Nếu như sau lưng em mà Đông Phương Tín thực sự ở chung với người phụ nữ khác, em còn cho rằng anh ta là người đáng để giao phó cả đời hay sao?”
“Trước đây anh ấy tạo ra xì căng đan với những người phụ nữ khác, chỉ là để cho ba em không nghi ngờ việc em và anh ấy yêu nhau.” Lâm Chiếu dừng một chút, lại nói: “Thật ra mỗi lần anh ấy đi với phụ nữ, trước đó đều sẽ nói cho em biết, để em chuẩn bị tâm lý. Mặc dù thỉnh thoảng em cũng sẽ ghen, nhưng nghĩ tới đối với mấy người đo chỉ là vui đùa mà thôi, tất cả là vì tương lai của hai đứa, thì em có thể chịu được. Dù sao, em cũng không thể lập tức làm cho ba chấp nhận chuyện em và anh ấy ở cùng nhau…..Dù thế nào, những người phụ nữ đó đối với em mà nói cũng không thể tạo ra sự uy hiếp gì, từ trước tới nay em không cảm thấy họ có thể thắng được mình. Nhưng, lần này Trần Thích Nghi lại không giống như thế…..”
Nghe được trong lời nói của cô mang theo cảm giác lo sợ cực kỳ, Minh Thiếu Viễn nhẹ nhàng cắt đứt lời cô: “Tiểu Chiếu, anh ta không tự động nói với em, có thể Trần Thích Nghi cũng không giống như em tưởng tượng. Có lẽ cô ta đối với Đông Phương Tín, chỉ giống như những phụ nữ khác thôi thì sao?”
“Em cũng từng nghĩ như vậy.” Mặt Lâm Chiếu khổ não: “Nhưng em cảm thấy có gì đó không đúng, không thể nào thuyết phục mình được.”
“Vậy thì đi trực tiếp hỏi anh ta chứ không phải là để anh âm thầm đi điều tra.” Minh Thiếu Viễn nhẹ nhàng vỗ vỗ lên mu bàn tay của Lâm Chiếu: “Tiểu Chiếu, không nên tự làm khổ mình như vậy.”
Nhìn ánh sáng khích lệ trong mắt anh, Lâm Chiếu cảm thấy ấm áp: “Có thể trực tiếp hỏi anh ấy sao?”
“Đương nhiên!” Minh Thiếu Viễn nhạt nhẽo cười một tiếng, nhẹ nhàng vuốt ve tay của cô: “Em có thể làm được, Tiểu Chiếu, tin tưởng chính mình!”
Lâm Chiếu chần chừ một lát, sau đó mỉm cười gật đầu: “Được, để em hỏi anh ấy.”
Giúp cô giải quyết được vấn đề, đáng lẽ nên vui vẻ, nhưng trong lòng anh ta chỉ cảm thấy buồn phiền.
Nhưng chỉ cần cô hạnh phúc vui vẻ, cũng được!
--- ------ ------ ------ ------ ------ ----
“Anh trai thật là quá đáng, em đi hỏi anh ấy.” Nhìn cảnh tượng trong quán cà phê, Minh Hi Nhi cắn răng một cái, lập tức muốn đi vào đó.
“Hi Nhi.” Sài Vi Vi vội vàng kéo lại: “Em đừng đi.”
“Chị Vi Vi, như vậy mà chị cũng chịu được à?” Minh Hi Nhi dậm chân một cái, dùng ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn Sài Vi Vi.
Rõ ràng nhìn dáng vẻ của anh trai với Lâm Chiếu thân mật như thế, chị ấy làm sao chịu được vậy? Yêu một người, là có thể trở nên khoan dung với người đó như vậy ư?
Trong lòng Sài Vi Vi cảm thấy khổ sở, nhưng lại không dám thể hiện ra trước mặt Minh Hi Nhi, sợ cô ấy vì mình mà làm gì. Cô cố nén đau lòng, nhẹ nhàng nói: “Chị Lâm Chiếu đã sớm công bố, giai đoạn này sẽ không nói chuyện yêu đương. Chị ấy cùng với anh Thiếu Viễn là bạn từ nhỏ, có thể do tâm trạng lúc này tâm trạng của chị ấy không tốt, anh Thiếu Viễn mới an ủi mà thôi, bọn họ không có gì đâu.”
“Thiệt thòi cho chị lại có thể nghĩ như vậy!” Minh Hi Nhi bĩu môi: “Em nhìn còn không chịu được.”
“Chúng ta đi thôi.” Sài Vi Vi bắt mình dời ánh mắt ra khỏi quán cà phê, dắt Minh Hi Nhi đi về phía trước: “Chuyện này, chị sẽ hỏi rõ ràng với anh của em.”
Minh Hi Nhi bất đắc dĩ bĩu môi, nhưng nghĩ lại chuyện tình cảm là của hai người họ, chỉ đành đi theo cô.
--- ------ ------ ------ ------ ---------
Sau khi tiễn Lâm Chiếu đi, Minh Thiếu Viễn xoay người, đi về hướng xe của mình.
“Anh!” Một bóng dáng nho nhỏ bước anh về phía anh ta, nhìn anh ta chằm chằm nói: “Người vừa rồi có phải chị Lâm Chiếu không?”
Nhìn Minh Hi Nghi dáo dác nhìn theo chiếc xe của Lâm Chiếu đã chạy đi, Minh Thiếu Viễn nhướng chân mày, kéo bả vai của Minh Hi Nhi, cản tầm mắt của cô ta: “Hi Nhi, sao em lại ở đây?”
Minh Hi Nhi hừ nhẹ một tiếng: “Em với chị Vi Vi mới mua sắm ở đây.”
Nghe được Minh Thiếu Viễn không chút cảm xúc nào nói ra một chữ, Minh Hi Nhi nổi giận. Cô ta phồng má, không vui nhìn Minh Thiếu Viễn chằm chằm: “Anh, sao anh lại có thể có thái độ như vậy? Chẳng lẽ lúc anh ở chung một chỗ với chị Lâm Chiếu, không cảm thấy có lỗi với chị Vi Vi hay sao?”
“Nói nhảm nhí gì đó?” Minh Thiếu Viễn nhỏ tiếng trách mắng, lời nói nghiêm nghị: “Anh với Tiểu Chiếu trước giờ vẫn luôn là bạn tốt.”
“Vậy làm gì anh phải đối xử với chị ấy dịu dàng như vậy? Anh đối với chị Vi Vi cũng không tốt được như thế. Giống như chị Lâm Chiếu mới đúng là người trong lòng anh vậy……”
“Em đừng nói bậy, cũng đừng suy nghĩ lung tung.” Minh Thiếu Viễn đưa tay xoa đầu cô ta, bất đắc dĩ thở dài một tiếng: “Đi thôi, anh đưa em về!”
“Anh, anh nói cho em biết, anh và chị Lâm Chiếu không có quan hệ gì đặc biệt cả, đúng không?” Minh Hi Nhi vẫn tiếp tục tra hỏi: “Trong lòng em chỉ thích chị Vi Vi thôi, đúng không?”
Minh Thiếu Viễn còn lâu mới trả lời, nhét cô ta vào trong xe, sau khi đóng cửa cũng nhanh chóng leo lên xe, khởi động chạy đi.
Đợi sau khi xe chạy đi, một bóng người từ góc chỗ rẽ đi ra.
Ánh mắt cô gái nhìn theo hướng chiếc xe đi mất, trong mắt hiện lên đầy vẻ bi thương.
“Cảm thấy không cam lòng hay sao?”
Giọng nói bình tĩnh của phụ nữ từ sau lưng truyền tới, làm người Sài Vi Vi cứng đờ. Cô từ từ xoay người, thấy người phụ nữ xinh đẹp trước mặt nhìn mình chằm chằm, chân mày không khỏi chau lại.
Khóe miệng người phụ nữ kia hiện lên nụ cười lạnh: “Đàn ông nhà họ Minh, đều là người vô tình vô nghĩa. Cho dù đối với hắn tốt bao nhiu, cuối cùng hắn cũng sẽ phụ cô!”
Bà sao lại nói những lời như vậy?
“Phu nhân, lời này của bà có ý gì?” Sài Vi Vi hơi cau mày.
“Nếu cô muốn nắm lấy Minh Thiếu Viễn, thì hãy gọi cho tôi.” Một cánh tay của bà ta duỗi ra, đưa tới trước mặt cô: “Tôi có thể giúp cô.”
Giữa hai tay kẹp một tờ giấy.
Trong lòng Sài Vi Vi nghi ngờ, người phụ nữ kia đã nắm chặt tay cô, đem tờ giấy nhét vào trong lòng bàn tay cô: “Nếu muốn buông tha cho hắn ta, thì coi như chưa từng gặp tôi. Nghĩ cho kĩ, rồi liên lạc với tôi.”
Bà ta nói xong, xoay người đi mất.
Đợi Sài Vi Vi phục hồi lại tinh thần, đã không còn thấy bóng dáng người phụ nữ đó đâu nữa. Cô mở tờ giấy ra, nhìn dãy số trên đó, hoàn toàn ngây người.
--- ------ ------ ------ ------ ----
Xì căng đan chuyện tình tay ba của Thiên Nhiên đang xôn xao, vì vậy quảng cáo du lịch của cô ấy bị lùi lại mấy ngày mới quay. Hôm nay, Thích Nghi nhận được điện thoại của phụ ta Dịch Nhiên gọi tới, bảo Thiên Nhiên tiếp tục quay quảng cáo du lịch. Cô đồng ý, nhân tiện mang Thiên Nhiên đến phim trường.
Vừa tới phim trường thì chung quanh bị một đám phóng viên chặn lại. Họ liếc mắt nhìn nhau, đi tới mới biết, phát hiện thì ra có khách không mời mà đến đang cùng đám phóng viên chờ đợi bọn cô xuất hiện.
Thấy người kia đi tới, sắc mặt Thích Nghi rất khó coi. Cảm giác đầu tiên của cô là: phóng viên báo giải trí ở Ôn Thành lại sắp có chuyện để viết rồi!