Dưới bóng đêm, quảng trường khách sạn D&N được đèn bao phủ yên tĩnh khác thường, rất có cảm giác bí hiểm.
Đi ở trên con đường nhỏ ở hai bên có cây và đá, gió mát phất phơ, Thiên Nhiên chỉ cảm thấy có chút thổn thức.
Sẽ kiên trì ở quãng thời gian này đi ra ngoài, chỉ vì người cho cô tin tức, chính là một trong những nguyên nhân thúc đẩy cô trở về Ôn Thành.
“Thiên Nhiên.” Đột nhiên có một giọng nữ truyền đến.
Thiên Nhiên dừng bước chân lại, ánh mắt khẽ nhìn người phụ nữ trung niên đang đi về phía cô, mi tâm khẽ cau lại.
Quần áo của người phụ nữ rất tùy tiện, đã là cuối thu mà còn mặc một bộ quần áo đơn bạc, chiếc áo thì tùy tiện cuốn lên, nhìn như không sợ lạnh. Tóc của bà ta dùng một cây trâm cuộn lên, có vài sợi tóc tán loạn rũ xuống bả vai, trên mặt thì lại đầy nếp nhăn không hợp với tuổi tác, chẳng qua là trung niên nhưng lại có vẻ ~TìnhTìnhl;e.q’uyd=on~giống như đã già rồi. Lúc này tay phải bà ta cầm một điếu thuốc chưa hút xong, dưới bóng đêm, ánh lửa trên điếu thuốc giống như ánh mắt của quỷ hút máu.
“Con – cái con bé kia, tại sao trở về cũng không nói cho dì một tiếng? Dì vào ngục giam thời gian dài như vậy, con đến thăm dì hai lần liền biến mất không thấy bóng dáng. Bây giờ con thành công, có cánh liền bay đi sao? Biết rõ dì ra ngục, cũng không gửi cho dì một chút tiền bạc, để cho dì có thể tiếp tục sống? Chẳng lẽ ba con không có, thì con có thể mặc kệ dì?” Người phụ nữ rất nhanh đi đến trước mặt Thiên Nhiên, vươn tay dùng sức đâm vào trán cô một cái: “Con với ba con thật giống nhau, chính là đồ không có lương tâm. . . . . .”
“Dì.” Thiên Nhiên có thể dễ dàng tha thứ cho Ân Lộ thất lễ với cô, nhưng lúc bà ta đề cập đến ba của cô thì nhẹ giọng cắt đứt: “Là dì nói không muốn gặp lại con, nên con mới không đến gặp dì. Hơn nữa, sau đó con cũng xuất ngoại rồi. . . . .”
“Con bỏ lại dì để xuất ngoại trải qua những ngày tháng tươi đẹp, bây giờ lăn lộn được thuận buồm xuôi gió, trở về cũng không muốn nhận thức đúng không?” Ân Lộ hung hăng hít một hơi thuốc, sau đó thổi khói vào mặt Thiên Nhiên.
“Con không có ý đó.” Bị sặc khói, Thiên Nhiên ho một trận, thật may là trong đêm có gió, rất nhanh làm cho mùi thuốc lá nồng nặc hòa tan. Lông mày cô không tự chủ được mà cau lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm Ân Lộ nói: “Lúc ấy dì ở ngục giam, con không thể nào dẫn dì cùng nhau đi ra ngoài. Hơn nữa, chẳng phải mấy năm nay con đều gửi tiền cho dì sao?”
“Con thành công như thế, khẳng định kiếm được không ít, vì sao lại chỉ cho dì một chút số lẻ?”
“Mỗi tháng con gửi cho dì hơn 10 vạn. . . . .”
“So với những thứ mà con kiếm được, đây chỉ tính là chín trâu mất sợi lông – không đáng kể!”
Thiên Nhiên cảm thấy có chút im lặng.
Ân Lộ ngậm điếu thuốc vào trong miệng, cắn đầu lọc thuốc, bàn tay mở ra khoa tay múa chân với Thiên Nhiên một cái: “Về sau mỗi tháng con phải cho dì số này.”
Thiên Nhiên cau mày: “Sao con có thể có nhiều tiền như thế?”
“Ít lừa dì, nhìn con bây giờ toàn thân đều là hàng hiệu, cũng biết con có nhiều tiền.” Ân Lộ níu lấy cánh tay Thiên Nhiên, để cho cô xoay một vòng: “Chậc chậc, đối với con mà nói 50 vạn chỉ là một con số nhỏ.”
“Dì, dì ít hút thuốc, ít uống rượu, không nên chạy đến sòng bạc Macao, mỗi tháng một trăm vạn đủ để cho dì hưởng thụ cuộc sống giàu có rồi.” Thiên Nhiên rút cánh tay về, cắn răng nói: “Dì có thể ăn ngon ở tốt, mỗi ngày đánh mạt chược, ~TìnhTìnhl;e.q’uyd=on~ mua sắm. . . . .”
“Cô đừng có lôi thôi dài dòng!” Ân Lộ hừ lạnh một tiếng: “Lam Thiên Nhiên, đừng tưởng rằng bây giờ cô thành công thì có thể giáo huấn tôi. Cô tốt nhất đưa tiền cho tôi như tôi nói, nếu không tôi sẽ đem một phần sinh hoạt trước kia của cô bán cho chó săn, bọn hắn có thể sẽ cho tôi tiền. . . . . .”
“Dì, tại sao dì lại muốn uy hiếp con như vậy?” Thiên Nhiên nắm tay lại: “Chuyện này đối với dì hoàn toàn không có lợi.”
“Tôi chỉ biết, cô là cây rụng tiền của tôi.”
Thiên Nhiên cắn răng: “Dì rung quá nhanh, con sẽ ngã xuống.”
“Tôi mặc kệ những thứ này.”
“Dì!” Từ trước đến giờ tính khí của Thiên Nhiên rất tốt, nhưng lúc này cũng không nhịn được mà có chút tức giận: “Dì không thể quá phận.”
“Lam Thiên Nhiên, đây là cô và Lam Tử Diệu thiếu nợ tôi.”
Thiên Nhiên nghe vậy, trong lòng trầm xuống. Móng tay của cô dùng sức bấm chặt vào lòng bàn tay, nói: “Nhiều nhất mỗi tháng con chỉ có thể đưa cho dì thêm 10 vạn.”
“Quá ít.”
“Dì không thỏa mãn con cũng không có biện pháp, con chỉ có thể cho dì những thứ này.” Giọng nói của Thiên Nhiên khẽ lạnh, thái độ cũng cứng rắn: “Tốt nhất dì nên hiểu rõ, lúc dì có tin tức cho bọn hắn thì bọn hắn sẽ cho dì tiền, nhưng nếu như mà con bị dì hủy rồi, bọn hắn còn có thể tìm dì để lấy tin tức không?”
Ân Lộ là người thông minh, tất nhiên sẽ hiểu lời nói của Thiên Nhiên, bà ta khẽ hừ một tiếng: “Không thể nhiều hơn nữa?”
“Không thể!” Giọng nói của Thiên Nhiên bắt đầu chuyển sang lạnh lẽo.
“Được, trước hết đưa 20 vạn.” Ân Lộ ném điếu thuốc đi, lòng bàn tay chuyển tới trước mặt cô gái: “Tôi nói chuyện với cô xong muốn đi đến quán bar chơi, trên người cô có mang tiền không?”
“Dì lại muốn đi bài bạc?”
“Bây giờ tôi đi uống rượu với bạn bè cũng phạm pháp sao?” Ân Lộ không trả lời mà hỏi ngược lại, trong mắt mang theo ánh sáng hung ác.
Thiên Nhiên nhắm mắt lại, khẽ cắn răng, móc ra ~TìnhTìnhl;e.q’uyd=on~toàn bộ tiền trong túi đưa cho bà ta: “Chỉ có những thứ này.”
Ân Lộ vểnh môi một cái: “Nhớ gửi tiền cho tôi, tôi đi trước, có chuyện sẽ tìm cô nữa.”
Thiên Nhiên không lên tiếng, nhìn bà ta vội vàng bỏ đi, cô đưa tay khẽ vỗ vào trán, đầu đau muốn nứt.
Một trận gió lạnh thổi qua, làm cho tóc của cô bay hỗn độn trong gió, giống như tâm trạng giờ phút này của cô.
——————
Nhìn người phụ nữ trung niên đi đến cửa chính khách sạn, George đứng ở phía sau cây đại thụ nhìn Thiên Nhiên một cái, mắt thấy cô xoay người đi trở về quảng trường khách sạn, cậu liền xoay người đi đến cửa.
Lúc này, Ân Lộ đã ở trước cửa khách sạn đón một chiếc xe taxi, đang khom người chui vào trong.
Khóe miệng George nhếch lên, nhanh chóng đi tới, đưa tay đẩy bà ta ngã vào ở phía sau xe, bản thân mình cũng chui vào. Lúc Ân Lộ kinh ngạc muốn kêu lên thì cánh tay dài của cậu đã đỡ lấy bả vai của bà ta, đồng thời lòng bàn tay cũng che miệng của bà ta lại, sau đó phân phó với tài xế ngồi ở phía trước: “Lái xe!”
“Cậu là ai?” Tài xế có nhìn đến giữa động tác của bọn họ, chau mày lại quát: “Buông bà ấy ra!”
“Tôi theo bà ta có chuyện thương lượng.” George buông lỏng Ân Lộ ra, nháy mắt với bà ta một cái: “Phu nhân, tôi muốn nói chuyện Nara với bà.”
Vốn là lúc Ân Lộ thấy George liền bị dung mạo tuyệt sắc kia của cậu làm cho rung động, giờ phút này nghe vậy, lại không để ý đến việc mình không biết cậu, cũng khẽ gật đầu.
Tài xế thấy thế, cho là vừa rồi bọn họ chỉ là đùa giỡn, thuận lợi lái xe đi.
Ân Lộ trở lại bình thường, quan sát George nói: “Cậu biết Thiên Nhiên?”
“Rất quen.” George cười nhạt: “Hôm này bà tìm cô ấy vì chuyện gì?”
“Mắc mớ gì tới cậu?”
Khóe miệng George nhếch lên, đưa tay vào túi quần âu phục, móc ra một xấp giấy tiền rồi đưa tới trước mặt bà ta đong đưa vài cái: “Cái này đủ chưa?”
Lập tức hai mắt Ân Lộ sáng lên, vươn tay đoạt lấy tiền, cười nói: “Tôi là mẹ kế của Lam Thiên Nhiên, hôm nay chỉ tìm con bé ôn chuyện. Tại sao cậu muốn biết chuyện của con bé?”
Mặc dù bà yêu tiền, nhưng là người thông minh, cũng không dễ dàng thả tin tức cho George.
“Tôi là người ái mộ cô ấy, rất ưa thích cô ấy, muốn biết nhiều hơn một chút những chuyện liên quan đến cô ấy. Bà đều biết mọi thứ của cô ấy sao?” ~TìnhTìnhl;e.q’uyd=on~ Đầu ngón tay George sờ cằm, nở nụ cười nhàn nhạt: “Giá tiền chúng ta có thể nói chuyện một chút. Về phần bà theo tôi nói những bí mật liên quan đến cô ấy, tôi bảo đảm sẽ không nói cho người thứ ba biết.”
“Tôi làm sao có thể tin tưởng cậu?”
“Tôi rất thích cô ấy,muốn theo đuổi cô ấy lâu rồi, Thiên Nhiên hẳn sẽ không để cho chuyện gì không tốt xảy ra với mình.”
Mặc dù nghe George nói xong, nhưng Ân Lộ cũng chưa hoàn toàn tin tưởng cậu. Bà cầm xấp giấy tiền vỗ nhẹ vào bàn tay mấy cái, giống như đang cân nhắc một chút ích lợi. Cuối cùng, bà vểnh miệng, nhìn George nói: “Chúng ta có thể tạm thời hợp tác một chút.”
George biết bà ta đang cùng cậu chơi đùa cuộc chiến quanh co, nhưng mà không vội, chỉ nhàn nhạt cười một tiếng: “Được!”
——————
Sau khi cùng Ân Lộ gặp mặt, Thiên Nhiên chỉ cảm thấy tâm phiền ý loạn. Cô lắc lắc đầu, bước chân đi về phía cửa kiến trúc của khách sạn cũng không tự chủ được mà thả chậm tốc độ.
Đột nhiên, eo bị một sức lực cường đại nào đó kéo mạnh, cả người cô liền mất cân bằng. Trong lòng cô kinh hãi, đang muốn mở miệng la lên thì cái miệng nhỏ nhắn lại bị bàn tay người nọ dùng sức che lại. Sau đó, trước mắt là một màu đen, người nọ cũng đã dùng tay che mắt cô lại.
Cảm giác được có một trận choáng váng xâm nhập, cô gần như là té xỉu xuống. Lại tại lúc này, nghe được một tiếng hơi quát khẽ truyền đến.
“Có người, mau!” Bên tai vang lên giọng nói khẩn trương của người đàn ông.
“Nâng cô ta lên.” Người còn lại nói.
Rất nhanh, vốn là người nọ che miệng và che mắt cô liền buông cô ra, người ngồi xổm xuống cố gắng bắt lấy chân của cô.
Thiên Nhiên cũng chưa mất ý thức hoàn toàn, trong cơn hôn mê, cô liều mạng dùng sức đá chân. Người đàn ông kia hình như bị cô đá trúng, buồn bực nguyền rủa một tiếng. Rồi sau đó người đàn ông siết chặc eo cô cũng cả giận nói: “Tôi tới kéo cô ta lên xe.” ~TìnhTìnhl;e.q’uyd=on~
Ngay sau đó, Thiên Nhiên lại cảm thấy mình bị ném vào thùng xe. Cả người của cô trước bị ép vào, sau đó có người nâng hai chân của cô.
Cô vốn tưởng rằng mình khó thoát khỏi một kiếp, nhưng đột nhiên bàn tay cầm hai chân cô buông lỏng, cả người cô nửa nằm ở trên cửa xe, mà bên tai có mấy tiếng rên thống khổ truyền đến. Cô dùng sức khẽ cắn môi dưới, để cho cơn đau kích thích ý thức của mình tỉnh táo một chút, xoay người vịn thân xe cất bước mà đi.
Cả người nhũn ra, cô hầu như không dùng được sức, rất nhanh ngã xuống mặt đất.
Ngay tại lúc này, một hơi thở ôn nhạt đột nhiên bao quanh cô, cánh tay của người đó nâng cái eo mảnh khảnh của cô lên, để cho mặt cô dán lên cánh tay của người đó. Một dòng nước ấm thấm vào nội tâm cô, làm cho cả người của cô cũng cảm thấy an toàn.
“Lam tiểu thư.” Người đàn ông nhỏ giọng kêu lên, cánh tay dài vòng qua bả vai cô, lòng bàn tay nắm lấy cánh tay cô: “Cô tỉnh, tỉnh.”
“Cái gì?” Thiên Nhiên ngẩng đầu, cố gắng mở to mắt ra, cố gắng để cho mình tỉnh táo một chút. Chỉ là, mặt của người kia ở trước mắt rất mơ hồ, cô chỉ láng máng nhìn thấy lông mày của anh ta nhíu chặt như ngọn núi, dáng vẻ hình như rất là lo lắng. Cô đưa tay đến giữa tóc dùng sức kéo một cái, mặc cho cơn đau đớn kia đánh úp vào dây thần kinh mẫn cảm của cơ thể.
Một cơn gió lạnh thổi qua, làm cho cô cảm thấy ca người lạnh lẽo, ý thức cũng dần dần quay trở lại. Gương mặt mơ hồ trước mắt cũng trở nên rõ ràng, là gương mặt lạnh lùng mà kiên nghị tới hoàn mỹ của người đàn ông!
Nhìn cô gái nháy mắt, không nhúc nhích nhìn anh, khóe miệng người đàn ông hơi hơi bĩu một cái, trong nháy mắt chỗ cứng ngắc trên mặt anh ta cũng thả lỏng ra không ít: “Lam tiểu thư, cô nghe được tôi nói chuyện chứ?”
“Ngài Long.” Thiên Nhiên níu lấy cổ tay anh ta, dùng sức đứng vững, ánh mắt lướt nhìn bốn phía, chỉ cảm thấy đầu vẫn còn choáng váng. Cô đưa tay vuốt vuốt trán, nhíu mày lại hỏi: “Tôi làm sao vậy?”
“Có người muốn bắt cô đi.” Ánh mắt Long Vu Hành thâm trầm, ánh mắt nhìn về phía hai người vừa rồi mới bị anh đánh: “Tôi đúng lúc thấy bọn họ đi tới.”
Nghĩ đến mới vừa nghe được tiếng đánh nhau, Thiên Nhiên lấy lại bình tĩnh: “Cám ơn anh đã cứu tôi!”
Giọng nói Long Vu Hành nhàn nhạt: “Một cái nhấc tay, không đáng nhắc đến.”
Trong mắt lại có vẻ tàn khốc xẹt qua.
Chuyện được xảy ra quá mức bất ngờ, Thiên Nhiên vẫn còn trong mê mang. Lúc này nghe được lời nói của người đàn ông, nhịn không được mà cười khổ: “Đối với tôi mà nói cũng không phải chuyện đơn giản. Ngài Long, anh là ân nhân của tôi.”
“Chúng ta là bạn bè.” Bàn tay Long Vu Hành vẫn đỡ lấy bả vai cô: “Cô cảm thấy như thế nào?”
“Còn có chút choáng váng đầu.” Thiên Nhiên vuốt đầu lông mày: “Tại sao lại có người muốn bắt tôi?”
“Gần đây cô có đắc tội người nào không?”
Thiên Nhiên động não suy nghĩ một chút, cũng không nhớ mình từng có quan hệ với ai. Cô lắc đầu một cái, có chút nhức đầu nói: “Tôi nghĩ không ra.”
“Vậy thì tạm thời không cần nghĩ.” Bàn tay của người đàn ông xoa đầu của cô: “Yên tâm, tôi sẽ cho người điều tra chuyện này rõ ràng.”
Người đàn ông gần trong gang tấc, hơi thở của anh ta theo gió phất qua, vương vấn ở chung quanh, rất dễ chịu. Ánh mắt của anh ta thâm thúy khó hiểu, lẳng lặng nhìn cô, cảm giác giống như đang nhìn bảo bối với tình cảm chân thành, điều này làm cho tim của Thiên Nhiên run một trận. Cô co rúc bả vai, lui về phía sau nửa bước, mới khẽ mấp máy môi với người đàn ông một cái: “Ngài Long, cảm ơn anh”
“Giữa bạn bè không nên thường xuyên đem hai chữ này giắt ở khóe miệng.” Long Vu Hành nhíu mày, trong mắt có chút không vui xẹt qua.
“Ừ.” Thiên Nhiên cảm giác mình có phần giống tiểu bạch thỏ, sợ anh ta tức giận.
Vừa lúc có một cơn gió lạnh thổi qua, cô rùng mình.
Long Vu Hành nhanh chóng cởi áo khoác, phủ thêm cho cô: “Gió lớn rôi, tôi đưa cô đi về.”
“Được.” Lúc này, Thiên Nhiên cũng không bất chấp gì khác. Sau khi tỉnh táo, chuyện vừa xảy ra làm cho cô rất sợ, hơn nữa cô cũng không có lý do gì để cự tuyệt ý tốt của Long Vu Hành.
Long Vu Hành lui nửa bước, nhường đường cho cô.
Thiên Nhiên cảm kích cười với anh ta một cái, cất bước đi, lại phát hiện mắt cá chân của mình đau nhói, lông mày cau chặt lại.
Mới vừa rồi quá khẩn trương cũng không có phát hiện chân của cô bị đã bị trật, một trận đau đớn.
“Tôi đỡ cô.” Long Vu Hành nhìn thấy được, liền đưa tay đỡ bả vai của cô: “Mạo phạm rồi.”
“Không.” Thiên Nhiên lắc đầu: “Anh là người tốt.”
Long Vu Hành từ chối cho ý kiến, đỡ cô đi tới cửa chính khách sạn.
Lúc này, đột nhiên nghe thấy tiếng nói kinh ngạc của cô gái truyền đến: “Ah, anh hai, anh. . . . . Nara, tại sao các người lại ở chỗ này? Nara, cô làm sao vậy?”
Thiên Nhiên nhìn theo giọng nói kia, nhìn thấy hai người đang cùng nhau đi lên bậc thang cùng với bọn họ, là Sở Niệm và Trình Kiêu. Bọn họ nắm tay nhau, mười ngón tay bắt chéo, trong tay Sở Niệm còn cầm một bó hoa tươi, ~TìnhTìnhl;e.q’uyd=on~ ở dưới ánh sáng, gương mặt kia còn đẹp hơn so với hoa. Cùng cô tiếp xúc ánh mắt, trong con ngươi Sở Niệm đều là ý quan tâm. Nhưng, người đàn ông kia thấy cô, là vẻ mặt trầm xuống.
“Cô ấy gặp chút chuyện, chúng tôi đi lên trước!” Long Vu Hành nhàn nhạt nhìn bọn họ một cái, tay đỡ Thiên Nhiên khẽ siết chặc: “Đi thôi!”
Thiên Nhiên gật đầu với bọn họ một cái, được Long Vu Hành dìu đi.
Sở Niệm khẽ chau mày lại: “Nara xem ra có chút chật vật. . . . .”
“Việc không liên quan đến chúng ta.” Trình Kiêu lạnh nhạt cắt đứt lời của cô ta.
“. . . . .” Sở Niệm liếc anh ta một cái, nhưng thấy mặt mũi của anh lạnh lẽo, trong lòng hơi kinh hãi.
Mỗi lần nhìn thấy Lam Thiên Nhiên, tâm tình của anh ta đều sẽ bị ảnh hưởng.
Mà Thiên Nhiên đi ở phía trước, sau khi loáng thoáng nghe được lời nói của người đàn ông ở phía sau, cả người cương cứng một chút.
Anh ấy càng ngày càng tuyệt tình rồi!
Nhìn lông mi của cô run run, đuôi mắt tản ra ưu sầu, vẻ mặt Long Vu Hành hơi trầm xuống, đáy mắt thoáng qua một tia gì đó.
——————
“Thiên Nhiên, cậu làm sao vậy?” Thấy Thiên Nhiên được Long Vu Hành dìu vào phòng khách, Thích Nghi chau mày.
“Có người muốn xuống tay với cô ấy.” Long Vu Hành lạnh nhạt nói: “Tôi vừa vặn gặp phải.”
“Thấy rõ ràng là ai không?” Thích Nghi tiếp nhậnThiên Nhiên từ trong tay Long Vu Hành, dìu cô ngồi xuống ghế salon.
Thiên Nhiên lắc đầu.
Thích Nghi nhìn về phía Long Vu Hành, con ngươi của người đàn ông kia u ám, lắc đầu với cô một cái. Sau đó, ánh mắt của anh ta lướt qua mắt cá chân của Thiên Nhiên: “Giúp cô ấy xoa chút thuốc.”
“Tôi đi lấy rượu thuốc!” Thích Nghi vội vã đi tìm rượu thuốc.
Thiên Nhiên nhìn bóng lưng của Thích Nghi, khẽ nhỏ giọng nói: “Ngài Long, không nên nói quá nhiều với Thích Nghi, tôi sợ cô ấy lo lắng tôi.”
Ánh mắt Long Vu Hành lóe lên rồi hạ xuống, gật đầu một cái.
Thiên Nhiên cảm kích cười cười với anh ta.
“Mình giúp cậu xoa.” Thích Nghi lấy rượu thuốc tới, ngồi xổm người xuống vén ống quần của Thiên Nhiên lên, đổ rượu thuốc ra lòng bàn tay, giúp cô ấy xoa.
Phát hiện ánh mắt nhàn nhạt của Long Vu Hành cũng nhìn vào chân mình, gương mặt của Thiên Nhiên hơi đỏ lên.
Hình như người đàn ông phát hiện điều đó, rất nhanh dời ánh mắt đi.
——————
Nhìn Thiên Nhiên đi vào giấc ngủ, Thích Nghi ra khỏi phòng của cô ấy.
Long Vu Hành vẫn còn ngồi ở trên ghế salon đợi cô, đợi cô đi tới ngồi xuống bên cạnh anh ta, không đợi cô mở miệng, anh ta liền nói: “Người hạ thủ chỉ là tiểu lâu la, phía sau màn hẳn còn có bàn tay đen.”
“Có thể là người xuống tay với cô ấy lần trước ở núi La Sơn hay không?” Thích Nghi cau chặt mày: “Chuyện lần trước có manh mối rồi sao?”
“Ngày đó ở hiện trường quá nhiều người, rất khó tìm ra hung thủ.” Ánh mắt Long Vu Hành ngưng lại: “Nhưng có một chút khẳng định có thể.”
Anh ta dừng một chút, sâu xa nói: “Rút ra hung thủ có thể là hai người.”
Thích Nghi nghe vậy, trong nội tâm chấn động.
Lại nghe được Long Vu Hành nói: “Cũng chưa chắc hoàn toàn nhằm vào cô ấy, có thể cũng nhằm vô cô.”
“Dĩ nhiên, đây chỉ là phỏng đoán, chân tướng vẫn còn trong điều tra.”
“Cảm ơn anh làm những thứ này cho chúng tôi.” Thích Nghi đột nhiên nghĩ đến cái gì, đôi con ngươi nhìn người đàn ông chăm chú: “Không đúng, anh và chúng tôi không quen, sao phải một mực giúp chúng tôi? Tôi tuyệt đối sẽ không tin tưởng anh chỉ là rãnh rỗi tới không có chuyện gì làm. Tôi vẫn là một câu kia, muốn tôi lấy Thiên Nhiên đổi Nhã Xá, tôi không đồng ý.”
“Bây giờ cô muốn nói chuyện Nhã Xá với tôi?” Mày rậm của Long Vu Hành nhíu lại, nhìn cô chằm chằm.
“Mục đích hôm nay anh tới không phải cái này?”
“Là cái này cũng không phải cái này.”
“Hả?”
“Đông Phương cố ý thu mua truyền thông Trung Thiên.”
Nghe được lời nói của Long Vu Hành, trong lòng Thích Nghi cả kinh: “Anh ta nói với anh?”
Long Vu Hành là người có nhãn lực thế nào, nghe được lời nói của Thích Nghi, nhìn vẻ mặt cô, lạnh nhạt nói: “Xem ra cậu ta nói với cô.”
“Anh ta vừa mới đi, đã nói chuyện này với tôi.” ~TìnhTìnhl;e.q’uyd=on~
“Cô có ý kiến gì?”
“Phải là tôi hỏi.” Khóe miệng Thích Nghi nhếch lên cười một tiếng, ánh mắt sâu kín: “Ngài Long, anh muốn làm cái gì?”
——————
Bên trong phòng được bao, hai người nhà Trình – Sở đang trò chuyện vui vẻ.
Thật ra thì, là trưởng bối khách sáo nói chuyện với nhau, lời nói của Trình Kiêu và Sở Niệm thì nhỏ hơn, Sở Niệm đang cầm điện thoại di dộng nhìn cái gì đó, chân mày của Trình Kiêu thì có chút khép lại, giống như đang suy nghĩ gì đó.
Đột nhiên có chuông điện thoại di động vang lên, Sài Phượng lấy điện thoại di động của mình ra liếc mắt nhìn: “Tôi đi nhận điện thoại.”
Vỗ vỗ mu bàn tay của Trình Kiêu, sau đó đứng dậy đi tới ban công.
Trình Kiêu thu tâm trạng lại, đứng dậy rót rượu cho Sở Dũng.
Sài Phượng đứng ở bên cửa sổ nghe điện thoại, nhìn thấy cử chỉ của anh ta thì ở trong lòng vui mừng. Chỉ là, sau khi bên trong điện thoại truyền tới lời nói, sắc mặt của bà ta ngưng lại, nhanh chóng xoay người sang chỗ khác, nhỏ giọng nói: “Đã xảy ra chuyện?”
“Ừ, nửa đường Long Vu Hành nhảy ra làm Trình Giảo Kim, chuyện không thành công.”
“Tại sao có thể như vậy!”
“Chuyện này chỉ sợ sẽ có phiền toái, tôi sẽ sớm xử lý. Trước hết chúng ta bình tĩnh nhìn tình hình một chút, cần phải động thủ lần nữa.”
“Tôi biết rõ.”
——————
“Mẹ.”
Nghe được giọng nói oang oang của cô gái, Sài Hồng xoay người, nhìn cô gái đang cầm sách đứng ở trước mắt, không khỏi nhướng mày: “Tại sao con vào phòng không gõ cửa?”
“Con không biết mẹ ở chỗ này.” Sài Vi Vi khẽ chau mày, “Mới vừa rồi hình như con nghe mẹ nói đến Long Vu Hành. . . . . Anh ta làm sao vậy? Mẹ gọi điện thoại với ai thế?”
“Không có gì.” Sài Hồng liếc mắt nhìn sách trong tay của cô ta: “Con để sách xuống, đi ra ngoài đi, mẹ còn có chuyện phải làm.”
Sài Vi Vi đang tính nói tiếp, nhưng thấy ánh mắt bén nhọn của Sài Hồng quét tới, cái miệng nhỏ nhắn chi có thể nhấp nhẹ vài cái, để ~TìnhTìnhl;e.q’uyd=on~quyển sách xuống, sau đó đi ra khỏi phòng.
Sài Hồng vứt điện thoại di động xuống mặt bàn, đặt mông ngồi vào ghế xoay, đầu ngón tay khẽ sờ vào trán, chân mày nhíu chặt.
Tại sao Long Vu Hành có thể trùng hợp cứu được Lam Thiên Nhiên như thế? Nếu như chuyện của Lam Thiên Nhiên được cậu ta quản, như vậy sẽ phiền toái.
——————
“Tổng giám đốc, đến.” Lý Tốc mở cửa xe cho người đàn ông.
Đông Phương Tín giẫm chân xuống xe, đang muốn đi tới thang máy, đột nhiên bị một cô gái ngăn cản đường đi.
Nhìn cô gái đứng ở trước mắt, cằm khẽ nâng lên, nhìn dung mạo xinh đẹp tựa như hoa kia, khóe miệng anh nhếch lên: “Sáng sớm tinh mơ chạy đến thăm tôi, là vội vã muốn gặp tôi sao?”