Ngài Chủ Tịch Ác Liệt

Chương 6



Mười hai giờ trưa, tiếng chuông vừa vang lên, Từ Đông Thanh lập tức lao ra khỏi phòng làm việc, chuẩn bị đến phòng ăn lấp đầy cái bụng đang đói, đột nhiên đầu đụng vào một bức tường thịt.

Cô lảo đảo ngẩng đầu, nhìn chằm chằm gương mặt khôi ngô tuấn tú trước mắt.

“Cô giáo Từ.”

Chỉ nhìn ánh mắt của hắn cũng biết hắn không có ý tốt, nhất là trong trong từ điển của hắn không có hai từ “Lễ phép”, lại vẫn nhận thức được gọi cô là cô giáo Từ, nghĩ cũng biết hắn đang âm mưu tính toán.

“Làm gì?” cô không khách khí nhìn hắn chằm chằm.

“Tâm trạng cô giáo Từ hôm nay hình như không được tốt lắm.”

Bụng cô đã đói đến mức ngực dán cả vào lưng, nhìn thấy kẻ thù không đội trời chung, tâm trạng mà tốt thì đúng là bị người đời chê cười! Nhưng cô rất thức thời lựa chọn ngậm chặt miệng.

Không có cách nào khác, Đồ Phu là người nắm giữ quyền sinh quyền sát học kì sau của cô, mặc dù không có ý định nịnh bợ hắn, nhưng cô cũng không ngốc đến nỗi đắc tội với hắn, để hắn có cơ hội đánh giá thành tích rồi đuổi cô ra khỏi cửa phòng họp.

“Trường học chính là một gia đình, có việc gì cần hỏi thì cứ hỏi, tôi sẽ giúp cô giải quyết ổn thỏa.”

Đúng lúc có hai giáo viên đi qua, những lời này căn bản nói cho bọn họ nghe.

Nhìn chằm chằm Đồ Tỉ Phu có thể diễn trò như thần tượng Oscar (diễn viên nổi tiếng hay sao ý, trong secret garden có nhân vật này ), Từ Đông Thanh phát hiện hắn đạt tiêu chuẩn của một tên nguy quân tử, ở trước mặt người khác luôn là dáng vẻ tao nhã khiêm nhường nhưng đằng sau sẽ lộ ra bản chất yêu ma.

“Tôi ổn, Chủ tịch.” Cô cắn răng nghiến lợi nói.

“Cùng nhau ăn bữa cơm đi!”

Ăn cơm? Từ Đông Thanh đề phòng quan sát hắn.

Chồn đến chúc tết gà, hắn sẽ không có ý định bỏ thuốc tiêu chảy vào thức ăn của cô chứ, chính là nhân tiện đối phó cô, cô không ngốc đến nỗi để gian kế của hắn được như ý đâu.

“Không rảnh!” Cô hất đầu.

“Tôi cũng muốn thảo luận với cô vấn đề liên quan đến những hoạt động tự mình cố gắng tháng sau.”

“Hoạt động tự mình cố gắng không liên quan đến tôi, đi tìm nhóm hoạt động ngoại khóa ấy.”

“Cô quên rồi sao? Cô là người chuẩn bị cho nhóm hoạt động ngoại khóa.”

Nói đến cái này, Từ Đông Thanh trong bụng nổi giận.

Mấy ngày trước trong cuộc họp nghiệp vụ, cô bị tiểu nhân bụng dạ hẹp hòi lập kế, cố ý ném cho cô chức vụ chuẩn bị cho nhóm hoạt động ngoại khóa, hai người thù mới hận cũ càng chồng chất.

Từ Đông Thanh không phải là loại người thích nghe người khác định đoạt, nhưng địch ở trong tối, cô ở ngoài sáng, cô bị khuất phục bởi chính sách tàn bạo và năm đấu thóc, không thể bị mắng chửi, đến tiền trợ cấp cũng không có mà sống.

Hiện tại thì tốt rồi, cô cũng biết tai họa về sau, âm mưu sau này khẳng định còn đặc sắc hơn.

Từ Đông Thanh rất muốn trốn chạy, không thể không nói: “Anh rõ ràng lấy việc công trả thù riêng, lấy cớ để tôi không cách nào cự tuyệt được.” Cô quay đầu, nhìn chằm chằm hắn với vẻ không vui.

“Tôi hoàn toàn là vì thảo luận việc công mà đến, cô đừng có suy nghĩ nhiều quá.” Hắn vui vẻ, giống như gian kế đã được như ý.

Hắn sử dụng quyền lực để uy hiếp cô, cô không thể làm gì khác hơn là cam tâm tình nguyện bị hắn bắt cóc đến phòng ăn.

Tâm tình tồi tệ đến cực điểm, nhưng Từ Đông Thanh cũng sẽ không ngược đãi cái bụng của mình, động tác gọn gàng chồng chất tất cả các đĩa thức ăn. Đồ Tỉ Phu nghẹn họng nhìn trân trối, không thể tin cô như thế nào có thể nhồi nhét nhiều thức ăn như vậy vào thân hình mảnh mai đó.

Cô quyết định coi hắn như người tàng hình, phối hợp bưng đĩa, chọn chỗ ngồi, lập tức cầm đũa ăn ngấu nghiến, quả thật coi như ở trước mặt cô là một con vật khổng lồ không tồn tại.

“Tôi muốn cô bắt đầu chuẩn bị cho hoạt động tự mình cố gắng lần này.”

Trên đầu vang lên giọng nói khiến cả khuôn mặt sắp vùi vào trong đĩa của Từ Đông Thanh gần như úp vào thức ăn.

Nuốt thức ăn trong miệng xuống. cô dùng tinh thần của Holmes (Sherlock Holmes ) liếc nhìn hắn một cái. Hắn chỉ ăn có một miếng sandwich, một ly cà phê, khẳng định là đang giảm cân.

Ánh mắt cô bay tới người Đồ Phu, cay nghiệt nghĩ sẽ khám phá ra khát vọng thoát khỏi thịt béo từ trên người hắn.

Hôm nay cả người hắn là bộ tây trang màu đen, phối hợp áo sơ mi màu xanh dương và cà vạt kẻ ô, xem ra đã bớt đi một ít phóng khoáng, thêm phần trầm ổn. Vải vóc được cắt may hoàn hảo như theo tỉ lệ của cơ thể hắn, cơ thể hoàn mỹ làm cho người ta không thể tìm được một mẩu thịt dư nào.

Hắn căn bản không cần giảm cân – sự thật này khiến một người mới tăng 2kg như cô muốn cắn tay cho hả giận.

“Tôi rất vội, làm ơn cử người khác chuẩn bị đi.” Cô không suy tính gì, lập tức cự tuyệt. Hoạt động tự mình cố gắng? Cô cũng không phải là đứa ngốc, không có việc gì mình lại tìm chuyện để làm –cô trong lòng cười lạnh.

“Đây là mệnh lệnh, không phải là thỉnh cầu.” hắn tươi cười nhắc nhở cô.

“Anh đừng có gây khó cho người khác.” Cô dùng ánh mắt chống cự hắn.

“Đây là chức trách của cô, đừng quên, hằng năm đánh giá thành tích sẽ bình chọn ra giáo viên chủ nhiệm khó chịu….” hắn căn bản là đang trở mặt uy hiếp.

“Chủ tịch nói rất đúng. Tôi là giáo viên. Tại sao lại phải chuẩn bị cho nhóm hoạt động ngoại khóa?” đối mặt với thực lực hùng hậu của đối thủ, cô cũng không phải là không tỉnh ngộ.

“Người tài là người vất vả, huống chi, cô là giáo viên mới, học nhiều một chút về kinh nghiệm chuẩn bị cho các hoạt động cũng là cần thiết.”

Một đống lí do dở ẹc, Chủ tịch đường đường chính chính chỉ tay lấn áp giáo viên lơ mơ.

Người này rõ ràng là cố ý lựa chọn địa điểm trước mặt mọi người khiến cô mất khống chế. Cô không dễ dàng bị lừa thế đâu!

Đột nhiên một giáo viên âm nhạc xinh đẹp trẻ tuổi đi đến cạnh bàn, vừa nhìn thấy Đồ Tỉ Phu khôi ngô tuấn tú, vẻ mặt vốn đoan trang lịch sự lại trở nên yêu kiều ma mị.

“Chào Chủ tịch ạ.” Giáo viên âm nhạc hướng Đồ Tỉ Phu chào hỏi lễ độ mười phần, thoạt nhìn một cái nhấc chân nhấc tay đều ưu nhã.

“Chào cô, cô giáo Ngải.” Đồ Tỉ Phu dùng chiêu bài mỉm cười mê người, cô giáo dạy nhạc lập tức choáng váng đầu óc, thiếu chút nữa quên là mình tới đây ăn cơm.

“Nghỉ trưa gần kết thúc rồi, nhanh đi dùng cơm đi!” Hắn dịu dàng thúc giục một lát giáo viên âm nhạc mới từ trong trạng thái mê hồn lấy lại tinh thần, lưu luyến không rời đi lấy thức ăn.

Từ Đông Thanh hận hận cắn một cái đùi gà, khóe mắt liếc qua liếc lại thấy hắn dùng ánh mắt dịu dàng nhìn bóng dáng xinh đẹp rời đi.

“Cô giáo Ngải mặc váy thật đẹp.”

Miệng chó quả đúng là không thể nhả ra ngà voi – cô dùng ánh mắt như giết người của mình hung hăng nhìn hắn.

“Phụ nữ mặc váy quả nhiên mới đúng là phụ nữ!” Hắn tự tin mỉm cười thở dài.

Từ Đông Thanh giân nghiến răng cắn lợi, người này rõ ràng đang nhằm vào cô khiêu chiến, biết rõ cô ngày ngày mặc T-shirt, quần jean còn cố ý trước mặt cô nói như thế.

Nhưng Đồ Tỉ Phu hình như đang rắp tâm cố ý chọc tức cô. Một bữa cơm, cô không biết hắn vô tình hay cố ý khen ngợi nữ giáo viên này xinh đẹp trẻ tuổi, giáo viên kia biết cách trang điểm, nữ giáo viên khác thì như một ngôi sao lớn… trước mặt cô.

Từ Đông Thanh cô có một ưu điểm, chính là ý chí chiến đấu rất cao, chịu không nổi bị người khác hạ thấp, nhất là những người kia với cô tương đối giống nhau. Căn bản có chút nhiều chuyện, đặc biệt là ba hoa sau lưng người khác nói xấu.

Nhưng điều này cũng không thể trách họ, đầu lưỡi không dài thì làm sao làm được giáo viên?

Chỉ là, miệng tuy đầy ác ý cũng không nên sợ thiên hạ không loạn. Làm giáo viên tối thiều phải có đạo đức và tu dưỡng mới đúng. Giống như cô hận không thể đổ bát canh lên đầu hắn nhưng vẫn phải quan tâm đến thân phận và thể diện của hắn, cố nhịn xuống.

Chẳng qua là phải có thái độ đúng mực, ngàn vạn lần không thể vứt bỏ thể diện,. Từ Đông Thanh cô tuyệt đối phải gọi là mắt chó nhìn kẻ vô lại rơi mắt kính – ây, nếu như hắn có đeo mắt kính như cô nói.(chị Đông thanh nhà ta tưởng tượng a Đồ Phu sẽ rơi mắt kính vì nhìn gái )

Tạm thời dẹp bỏ danh dự sang một bên, nhân dịp chủ nhật, cô chạy tới công ty bách hóa mua sắm. Chịu đựng tốn hai tháng tiền lương, cô vác về vài túi lớn trang phục công sở, tất cả đều là kiểu váy xinh đẹp kiều mị.

Hôm sau cô liều lĩnh mặc một bộ váy dài đến đầu gối, có thể tôn lên dáng vóc thon dài, chỗ lồi chỗ lõm của mình. Phong cách đơn giản nhẹ nhàng, hoa nhỏ trên nền trắng tràn ngập màu sắc mùa xuân. Mặc dù hắt hơi liên tục, nhưng tinh thần cô vô cùng phấn chấn lau khô nước mũi đến trường ứng chiến.

Lớp học đầu tiên mỗi sáng bình thường là thời điểm Từ Đông Thanh thiếu ngủ, lười nhác, nhưng hôm nay cô mặc cái váy xinh đẹp, lại nghĩ tới cảnh Đồ Phu rớt mắt kính, tâm trạng cực kỳ tốt.

“Cô giáo, cô hôm nay mặc váy rất xinh đẹp nha.”

“Đúng vậy, chân cô giáo thật dài, vóc người cũng đẹp nữa.”

Vừa vào phòng học là một hồi ca ngợi vô tận.

Bọn tiểu quỷ này rất nhanh trí, mấy tháng giao đấu với cô đều thua trận, bắt đầu chuyển hướng sang nịnh bợ cô, không có việc gì thì chuyển qua nịnh hót một phen.

“Coi như các ngươi biết phân biệt tốt xấu.” Trên đời không có phụ nữ nào lại không thích được khen cả. Từ Đông Thanh lộ vẻ vui mừng, giọng nói thêm phần kiêu ngạo.

“Cô giáo, cô nên đi làm ngôi sao, vùi mình trong trường học thật sự rất phí của trời.” Một nam sinh hôm qua vừa bị cô gọi đi chạy ở ngoài sân tập còn tâng bốc hơn nữa.

“Cô giáo, cô nên gọi là Great Teacher Onizuka.” Một tên khác hôm qua vừa mới bị phạt chép 1000 lần “Cô giáo rất đẹp” cũng lập tức xuôi theo nịnh bợ.

Note: Great Teacher Onizuka là bộ truyện tranh nói về một anh chàng tên là Onizuka. Muốn biết thì m.n chịu khó tra gúc-gồ dùm sóc nhé . Chủ yếu, thứ yếu thì hình như khen chị Thanh nhà ta là một giáo viên xinh đẹp. hình ảnh đây:

“Các em thật biết nghe lời, cô mời các em ăn kẹo.”

Từ Đông Thanh mở cờ trong bụng, lấy 100 NDT trong ví ra, cô gọi lớp trưởng đi mua bốn mươi cái kẹo thất thất nhũ socola, trừ đi 34 học sinh, cô có thể giữ 6 cái rồi.

Note: sóc đã tìm kiếm rất vứt vả mới mò được cái này. Đây hình như là kẹo mút bọc socola. Thành phần gồm: mạch nha, đậu phộng, sữa bột, đường cát, dầu thực vật, bơ, lòng trắng trứng….

“100 NDT làm sao đủ?” lớp trưởng sắc mặt rất khó nhìn.

“Không đủ thì thu tiền của mọi người a!” thật ngốc quá đi. Từ Đông Thanh lắc đầu một cái, toán học của chúng giờ cũng thật tệ.

Nhất thời trên mặt mỗi đứa đều xuất hiện ba vạch đen, lần nữa biết được cô không buông tha người khác, vui buồn bất thường, bản lĩnh giết chết kẻ yếu, không có chuyện tự động tạo cơ hội cho người khác ăn kẹo được.

“Các em thật khách khí, cô rất cảm động.” Từ Đông Thanh không khách khí cất 100 NDT vào túi áo, nụ cười lúm đồng tiền vô cùng rạng rỡ.

Vui vẻ dạy hết hai lớp, Từ Đông Thanh giống như con bướm vui vẻ bay ra khỏi phòng học, vừa ngâm nga ca hát vừa nghĩ kế hoạch làm thế nào để khoe khoang trang phục và phụ kiện mới.

Thượng đế quả là quan tâm đến cô, vừa mới đi xuống cầu thang để về phòng làm việc, cô bắt gặp bóng dáng cao lớn quen thuộc nên cứ đâm đầu đi tới.

Vuốt vuốt lại tóc, kéo thẳng váy, tư thế y hệt công chúa, nhẹ nhàng chậm rãi đi xuống cầu thang.

“Chào Chủ tịch.” Cô ngọt ngào chào hỏi, giọng điệu thanh thanh vì dạy hai lớp mà giờ khô khốc cả cổ.

Vừa nhìn thấy Từ Đông Thanh từ trên cầu thang đi xuống, cổ họng Đồ Tỉ Phu trong nháy mắt duy trì đóng chặt.

Mắt hắn không nhìn thấy gì ngoài cặp đùi thon dài trắng như tuyết liên tục di chuyển, còn có bước chân nhẹ nhàng lay động, dáng vẻ yểu điệu.

Hung hăng nuốt ngụm nước miếng, lúc này hắn đang để lộ nhược điểm dùng nửa thân dưới để suy nghĩ của đàn ông.

Bình thường cô bọc mình trong bộ t-shirt, quần jean giống cái bánh tét, không ngờ y phục này nhìn thôi cũng cảm thấy vóc người hoàn mỹ thật đáng ghen tị.

Dục vọng làm cho lí trí hắn mơ màng, không đếm xỉa đến nơi này là cung điện linh thiêng, khắc chế không kích động mà bổ nhào đến cô, muốn hưởng thụ hương thơm thục nữ đang ngập tràn trong mũi.

“Chủ tịch? Đồ Phu?”

Đột nhiên có giọng nói phát ra, thức tỉnh hắn khỏi cơn ý loạn tình mê. Hắn giờ mới phát hiện ra mình ấy thế mà có thể ban ngày ban mặt có mộng xuân.

Hắn không dám tin mình có cảm giác với nữ hung thần. Đồ Tỉ Phu hung hăng bấm đùi mình khiến mình tỉnh táo khỏi mộng xuân đó.

“Hôm nay mặc rất đẹp.” giọng hắn khàn khàn nhưng vẻ mặt trấn định.

“Cảm ơn Chủ tịch khích lệ.” cô yêu kiều cười một tiếng, say mê trong thắng lợi, không chú ý tới vẻ mặt khổ sở chịu đựng với dáng đứng thiếu tự nhiên của hắn.

Nhìn thấy mục đích đã đạt được, Từ Đông Thanh dương dương tự đắc lắc lắc cái mông mĩ lệ chuẩn bị rời đi, bất ngờ nghe được giọng nói phía sau.

“Ah, tại sao lại có con thỏ ở đây?”

Thỏ? Từ Đông Thanh hồ nghi quay đầu, lập tức nhìn vào ánh mắt kiêu ngạo Đồ Phu đang nhìn dưới chân mình, ánh mắt vui mừng, trào phúng.

“Anh……” Từ Đông Thanh giận nói không nên lời, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn đắc chí rời đi.

Cuộc sống của Từ Đông Thanh bị Đồ Tỉ Phu làm cho ngột ngạt, bị học sinh chọc giận, nhưng cuối cùng ông trời vì chiếu cố cô đã đưa tới một ánh sáng mới.

Học kì vừa rồi, một cô giáo lấy chồng ở Mĩ nên phải nghỉ việc, chỗ trống đó của cô ấy lần lượt bổ sung một thầy giáo.

Từ Đông Thanh lần đầu nhìn thấy thầy giáo này, hai mắt lập tức sáng lên. Cô lớn như vậy cuối cùng cũng biết cái gì là cảm giác yêu từ cái nhìn đầu tiên.

Dáng dấp hắn không tồi, không giống hình tượng Đồ Tỉ Phu là mầm họa hại nước hại dân, mà là hình tượng thư sinh nho nhã lịch sự, nhìn cũng biết là người đàn ông có học thức, biết kiềm chế.

Từ Đông Thanh bị mắt kính viền bạc dịu dàng nhìn đến, cả người giống như điện giật, tinh thần rối loạn.

Bắt đầu từ ngày đó, Từ Đông Thanh mỗi ngày đều mong đợi có thể nhìn thấy thầy giáo đó, thậm chí ngay cả cuộc họp cô cũng không buông tha cơ hội được nhìn “Người ấy”.

“Cô giáo Từ, cô giáo Từ?” có người ở bên tai gọi cô.

“Á?” Từ Đông Thanh cả người nhảy dựng lên, cô ý đổ chén nước trên bàn, nước lập tức lan đến chồng tài liệu đối diện, sau đó tạo thành một cái thác nhỏ rơi vào đôi giày da thượng hạng của người kia.

Từ Đông Thanh giương mắt, ánh mắt nhìn lên đôi chân mày khép chặt của Đồ Phu.

“Chủ tịch… Thật xin lỗi.” ngại ngùng vì có nhiều đôi mắt đang nhìn mình, cô chỉ có thể gắng gượng xin lỗi, nhưng kì thật trong lòng hận cái chén đó sao không chứa đầy axit sunfuric.

Cô quay đầu nhìn thầy giáo mới e thẹn mỉm cười, đưa tay chộp một xấp khăn giấy dầy ra sức lau mặt bàn thấm nước, không cẩn thận làm tóe nước khắp nơi, lần này không chỉ là tài liệu, giầy của Đồ Phu mà cả tây trang cũng gặp nạn.

Việc này khiến cho cuộc họp không thể không chấm dứt, mấy bà tám kéo cao giọng điệu con gà khoa trương hét lên:

“Ai da, tệ thật! Y phục và giầy của Chủ tịch đều ướt!” vài đôi tay đói khát của An Lộc Sơn dính lấy cơ thể rắn chắc của Đồ Phu, đa số là nhân cơ hội ăn “đậu hũ” của hắn.

“Không sao, tôi không sao.” Đồ Phu nở nụ cười ưu nhã không kẽ hở, không để lộ dấu vết kéo một bộ móng vuốt khỏi mông mình. (ôi mấy bà này háo sắc thật, như là vỗ mông trẻ con không bằng  )

“Cơ thể Chủ tịch cường tráng, những thứ nước này cũng không thể làm ngài ấy bị viêm phổi đâu.” Từ Đông Thanh chẳng hề để ý nói, ánh mắt nhìn chằm chằm mấy đôi tay vẫn như cũ sờ loạn trên người hắn.

“Chủ tịch, ngài có muốn về túc xá thay y phục không?” một đám giáo viên nữ quả thật quên thân phận giáo viên mẫu mực của mình, tranh nhau gây sự chú ý của hắn.

“Cũng được.” hắn gật đầu, ra vẻ biết nghe lời. “Vậy thì hôm nay tan họp, mọi người mau trở về đi.”

Từng tiếng thất vọng than thở vang lên trong lòng, chỉ có Từ Đông Thanh âm thầm cười trộm, hả hê những bà cô đồng xuất chiêu thất bại, tả tơi mà về.

Điều duy nhất khiến Từ Đông Thanh ảo não đôi chút là cơ hội ngắm thật kĩ thầy giáo mới lại bị một chén nước phá hỏng. Chỉ là cô cũng thành công đuổi một đám ruồi nhặng, phá hủy một bộ tây trang giá vài chục vạn của Đồ Phu, coi như tan họp cũng có giá trị.

Từ Đông Thanh cuồng nhiệt dọn đồ xong, nắm chặt cơ hội đẩy những giáo viên khác ra,tìm cách chạy trốn, bày ra dáng vẻ ưu nhã tới bên cạnh thầy giáo mới.

“Cô giáo Từ chờ một chút, tôi có chuyện muốn nói với cô.” Đột nhiên giọng nói của ác ma phía sau truyền đến.

Từ Đông Thanh ỉu xìu mặt mày, chỉ có thể đau lòng nhìn niềm hạnh phúc của mình đang từ từ đi xa.

“Anh muốn làm gì?” Cô chợt quay đầu giương nanh múa vuốt với Đồ Phu.

“Tôi còn chưa hỏi cô đang làm gì, sáng sớm đã phát xuân rồi.” (cười anh này quá. Dám nói chị ý phát xuân cơ chứ. Phát xuân = phát tình nhé cả nhà  ) Đồ Tỉ Phu dù bận vẫn thong thả đứng dậy, mặc dù cả người ướt hết nhưng vẫn khôi ngô tuấn tú như cũ, không tổn hại gì đến vẻ đẹp hoàn mỹ của hắn.

“Có ai đã từng nói cho anh biết là miệng anh rất thối không?” lời nói thô tục của Đồ Phu hoàn toàn phá hỏng hình ảnh tốt đẹp trong lòng Từ Đông Thanh.

“Tôi nhìn thấy ánh mắt cô từ đầu đến cuối đều dính trên người hắn.” hắn châm chọc cô, vẻ mặt rất muốn đánh đòn.

“Người nào?” cô nhíu mày hồ nghi.

“Nhan Như Ngọc.”

Lần đầu tiên nghe được cái tên này, Đồ Tỉ Phu trong lòng chê cười. đường đường là một người đàn ông trưởng thành lại có tên như thế. Cuối cùng hắn cũng tự mình thấy, người cũng như tên, là một Bạch Diện Thư Sinh trói gà không chặt.

“Ai cần anh lo.” Cô tức giận ném cho hắn một ánh mắt xem thường. “Tôi chính là yêu thích da thịt mềm mềm của hắn, yêu thích vẻ hào hoa phong nhã của hắn. yêu thích trên người hắn không có những bắp thịt cứng rắn ghê tởm như anh.”

“Đúng vậy. Hắn tuy hào hoa phong nhã nhưng khi gặp kẻ phiền phức hắn sẽ bảo vệ cô sao?” yếu kém như thế so với Rocky thế nào cũng không bằng.

Note: Rocky là Rocky Balboa, một võ sĩ quyền anh huyền thoại. gúc-gồ nhé các bạn

“ Có cảnh sát là được rồi, bọn họ sẽ giúp tôi.” Thật đúng là tư tưởng cổ hủ! Hắn cho là mọi người nộp tiền thuế nhiều như vậy rồi coi cảnh sát như đồ trang sức sao.

“Cô cho là cảnh sát là người chuyên dụng của cô sao? Nói đến là đến?” Nghĩ đến cảnh cô sát khí bừng bừng đứng cạnh Nhan Như Ngọc, Đồ Phu không nhịn được cười.

“Cuối cùng thì anh muốn gì? Nói xấu thầy Nhan đối với anh có ích lợi gì?” Cô cắn răng nghiến lợi, nhìn chằm chằm thái độ hoàn toàn không đúng mực của hắn.

Đối với hắn có ích lợi gì? Những lời kết luận này khiến hắn có chút sửng sốt.

Nói xấu nhân viên của mình đối với hắn dĩ nhiên không có ích lợi gì cả, nhưng cái chính là hắn ghét Từ Đông Thanh hai mắt đăm đăm như con đỉa dính lấy dáng vẻ của người đàn ông khác.

“Tôi chỉ muốn nhắc nhở cô, con mắt của cô rất kém cỏi.” vẻ mặt hắn nhìn cô như không có thuốc chữa, lắc đầu.

“Có kém cỏi cũng hiểu được là phải nhanh chóng cách xa anh một chút.” Nói đến độc mồm độc miệng, cô sẽ không thua hắn đâu.

“Cô nói gì?” trên đời này không có một người đàn ông nào có thể chịu được bị một phụ nữ sỉ nhục tôn nghiêm đàn ông của mình.

Từng có một lần bị dạy dỗ thê thảm, Đồ Tỉ Phu sẽ không cho cô thêm cơ hội thứ hai.

“Tôi có mắt nhìn kém cỏi, nhưng còn anh, tôi nhìn còn không thuận mắt hơn.” Cô kiêu ngạo nâng cằm, nhưng ngay sau đó, một luông khí nguy hiểm trực tiếp bức cô. “Anh, anh làm gì đấy?”

Nhìn chằm chằm con vật khổng lồ bỗng nhiên tiến tới, cô phát hiện người đàn ông này còn có tính uy hiếp hơn so với suy nghĩ của cô.

“Cô nói sao?” tôn nghiêm phái mạnh bị bôi nhọ triệt để, hắn làm thế nào để giáo huấn được nữ hung thần này?

Đồ Phu không có ý tốt nhìn từ trên xuống dưới đánh giá cô, giống như cọp bắt được mồi, lo lắng có nên bỏ vào miệng.

Từ Đông Thanh liên tiếp lui người, bị khuôn mặt như cọp muốn ăn thịt người dồn vào góc nhỏ. Nếu như lúc bình thường cô to gan lớn mật, miệng lưỡi như dao, nhưng trong lúc mấu chốt này, cô hoàn toàn không phát huy được sự dũng cảm của mình.

“Mặc váy dài ngực trễ là để cho người khác mộng tưởng sao, đặc biệt là để cho Nhan Như Ngọc nhìn?” Hắn hướng ánh mắt đảo qua bộ ngực trắng như tuyết của cô, cảm giác khó nói.

“Đúng, tôi muốn cho hắn mở to con mắt hạnh phúc.” Từ Đông Thanh cố ý chọc giận Đồ Phu.

“Loại mọt sách như hắn, sẽ không hiểu được cách thưởng thức cái đẹp, chung quy chỉ dám lén nhìn PLAYBOY.”

Đồ Phu ghê tởm! đường đường là một người đàn ông tốt, lại bị hắn nói như một tên hạ lưu không chịu nổi. Từ Đông Thanh tức giận đến xanh mặt, tựa hồ như máu chảy lên não.

“Tại sao không nói gì?”

Hơi thở Đồ Tỉ Phu giống như cơn gió phơn mạnh làm nóng da cô.

Khoảng cách của hai người rất gần, thậm chí so với năm đó cô cạo râu hắn còn gần hơn. Điều khác biệt duy nhất chính là lúc ấy hắn hôn mê bất tỉnh, còn giờ phút này tinh thần hắn phấn chấn, khí thế lay động lòng người, đôi mắt sáng nhìn cô chằm chằm.

“Anh….anh đứng gần như vậy, tôi nói thế nào được?”cô bắt đầu trở nên vô dụng, nói cà lăm.

Phát hiện ra cô căn bản không dám nhìn vào mắt hắn, Đồ Tỉ Phu cảm thấy hài lòng ngoài ý muốn, hắn còn tưởng rằng Từ Đông Thanh là nữ hung thần không sợ trời không sợ đất, căn bản không hiều được sợ là cái gì.

“Tôi còn có thể đứng gần hơn nữa.” hắn cố ý thổi khí nóng mập mờ, thì thầm vào tai cô.

“Anh….anh….” khuôn mặt bắt đầu đỏ bừng, Từ Đông Thanh càng muốn trấn định càng run sợ, lời nói chưa ra khỏi miệng đã biến đi đâu hết.

Suy nghĩ vốn rõ ràng giờ bỗng như không tìm được đường lối, đầu óc lộn xộn, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa.

“Không tin tôi có thể thử cho cô biết!”

Từ Đông Thanh còn chưa nghĩ ra đối sách ứng phó hắn, đột nhiên một luồng khí nóng ùa tới, hai làn môi nóng bỏng ươn ướt vững vàng ngăn cô lại.

Từ Đông Thanh trợn to mắt, cả người giống như đột nhiên bị đứng hình. Ngoại trừ cánh môi đó đang lớn mật xâm lấn thăm dò thì cô không còn có cảm giác gì nữa.

Hắn, hắn, hắn - ấy thế nhưng lại hôn cô?

Từ Đông Thanh đột nhiên cảm thấy đầu óc quay cuồng.

Cô ngay lập tức có thể nhảy dựng lên, dùng lòng dũng cảm như lúc bình thường của mình, không cho phép khí thế phụ nữ bị đàn áp. Xuất hết tất cả các chiêu đối phó với thủ đoạn của sắc lang, để cho hắn hối hận vì đã dám cợt nhã lòng can đảm của cô.

Nhưng tay chân Từ Đông Thanh như nhũn ra, thở hổn hển, đầu óc đặc quánh, hoàn toàn không nghĩ đến có thể dùng chân để đối phó hắn, muốn cho hắn biết cô có thể đạt được bao nhiêu sức lực.

Hai chân vào thời khắc này đáng nhẽ nên bắt đầu phát huy tác dụng bảo vệ an toàn và tôn nghiêm cho chủ nhân lại bắt đầu nhũn ra khiến Từ Đông Thanh lảo đảo muốn ngã. Đáng sợ nhất là cảm giác tê liệt còn có thể lây bệnh, trong nháy mắt lan khắp cơ thể cô. Cô giống như một loại bơ dần được hòa tan bởi sự nóng bỏng của hắn, bất cứ khi nào cũng có thể té xuống đất.

Cô không thể tin được, những trạng thái mà mấy bà cô đồng nói đều xuất hiện trên người cô, để cho cô tự khinh bỉ mình thật thảm thương, đáng xấu hổ.

Mặc dù biết hắn cố ý trêu cô nhưng tim cô không khỏi đập loạn, nhịp tim đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, chống đỡ duy nhất bây giờ là cơ thể cường tráng của hắn.

Cô hỗn loạn không thể tin nụ hôn đầu của mình lại bị một người thủ đoạn, mặt người dạ thú cướp đi. Hắn thậm chí còn không hỏi cô một tiếng, ngay cả chào hỏi lễ phép cũng không có.

Từ Đông Thanh đang cố gắng tìm lại lí trí, Đồ Phu cuối cùng cũng tách thân mình ra, trên mặt mang vẻ mặt hài lòng rất đáng đánh.

Nhưng cô không có hơi sức đánh người, cả người cô xụi lơ một đống vì vừa phải trải qua một luồng tê dại, thở hổn hển như ho lao.

Đồ Tỉ Phu thong thả thưởng thức gương mặt đỏ lựng của cô, ánh mắt ngập đầy sóng nước gợi cảm. Hắn đè nén cảm xúc muốn được ôm cô vào ngực một lần nữa, rồi kích động hôn cô. Nhưng phía dưới bó buộc nhắc nhở hắn kích động sẽ không dừng lại ở đó.

Mặc dù nụ hôn này khiến tinh thần tỉnh táo của hắn có chút mất không chế, nhưng nhìn vẻ mặt hoảng hốt của cô, hắn có loại cảm giác sảng khoái, rốt cuộc thù cạo râu tám năm trước cũng được báo.

Dựa vào trực giác của hắn, hắn khẳng định nụ hôn cứng nhắc lại ngọt ngào của cô vẫn chưa từng được ai khám phá – là nụ hôn đầu của cô.

Đồ Tỉ Phu nghĩ đến cánh môi vô cùng mềm mại, ngọt ngào như mật ong tinh khiết trên thế giới, hắn là người đầu tiên khám phá nên rất hài lòng và thỏa mãn.

“Như thế nào? Nụ hôn đầu mùi vị thế nào?”

Bị một câu nói toạc ra bí mật ẩn sâu trong lòng, cô lập tức tỉnh lại khỏi cơn hoảng loạn, nhìn thấy tên lưu manh đang đứng trước mặt cười vô cùng mờ ám.

“Anh thật tồi tệ.” cô vừa thẹn vừa cáu giận mắng, lặng lẽ thương tiếc nụ hôn đầu được giữ gìn cẩn thận hai mươi tư năm.

Lần đầu tiên tốt đẹp như vậy lại nằm trên tay người này, Từ Đông Thanh càng nghĩ càng oán giận, từ này về sau quyết định thay hắn đổi tên gọi: sát thủ nụ hôn đầu.

“Giống nhau, giống nhau.”

Đồ Tỉ Phu nhếch môi mỉm cười mê người như ma quỷ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.