Quân Hoằng đương nhiên không phải kẻ ngốc, nhất là việc của Diệp Tri, hắn đều mẫn cảm hơn người bình thường. Thái độ của Diệp Tri đối với Phong Phi Tự, đều không giống bình thường.
Màn đưa tiễn ở cửa thành kia vẫn luôn lượn lờ trong đầu hắn.
Nếu trước kia hắn chỉ cho rằng Diệp Tri và Phong Phi Tự có duyên gặp mặt mấy lần, thì qua hôm nay, hắn nghĩ có lẽ hai người này không chỉ là quen biết, mà là bạn cũ, hơn nữa nhất định là thân thiết.
Trên mặt Diệp Tri luôn giữ nguyên nụ cười, nhưng có thể nhìn ra, rất ít người có thể phá hủy nụ cười của hắn, khiến cảm xúc của hắn dao động.
Nhưng Phong Phi Tự lại bất đồng. Diệp Tri làm người cực kì quật cường kiêu ngạo, nhưng ở trước mặt bao người, lại có thể ngồi xuống đất, đánh đàn hát vì hắn. Phong Phi Tự để lại cầm mà rời đi, trên đường về Diệp Tri ôm cầm, mấy lần rơi lệ.
Diệp Tri, đối với Phong Phi Tự……
Nằm tới nửa đêm, thật sự ngủ không được, Quân Hoằng đứng dậy, khoác thêm áo choàng.
“Hoàng Thượng, ngài làm gì vậy” Chiêm Xuân nhận được tin vội vàng chạy tới, đuổi theo Quân Hoằng.
Quân Hoằng cũng không quay đầu lại: “Vi Kỳ đi theo ta là được, ngươi về đi.”
“Nhưng ngài muốn đi đâu, hơn nửa đêm rồi.“ Mắt thấy Quân Hoằng đã đi xa, Chiêm Xuân gấp đến mức giơ chân, chỉ vào cấm vệ quân: “Các ngươi nhanh đuổi theo, Hoàng Thượng mà có gì sơ xuất, đầu đám người các ngươi đều rơi xuống đất.”
Đáng thương cho một đám cấm vệ quân, hơn nửa đêm bị vị Hoàng Đế bốc đồng ép buộc đến mức gà bay chó sủa.
Đương nhiên, đáng thương không kém là thị vệ Diệp phủ. Hơn nửa đêm Hoàng Thượng đến, có thể là việc nhỏ sao?
Cố tình Diệp Lạc lại ngủ rất ngon, bình thường không ai có thể gọi nàng dậy được, huống chi đang ở nhà, Diệp Lạc ngủ rất say.
Tang Du gõ cửa một lát, quay đầu lại bất đắc dĩ nhìn Quân Hoằng: “Hoàng Thượng, không thì ngài nghỉ tạm ở phòng khách một đêm?”
Vi Kỳ nhìn sang, không thấy thần tử nào như vậy, dám để Hoàng Đế chờ. Vì thế hắn nâng chân lên “Phanh” một tiếng đá văng cửa.
“Làm càn!” Cửa vừa bị đá văng, tình huống bên trong còn chưa thấy rõ, đã có hai người mặc thanh sam nhảy xuống, chắn trước cửa, rút kiếm ra, đồng loạt chỉ vào Vi Kỳ.
Mũi kiếm chỉ vào mặt, Vi Kỳ vội vàng nhảy về phía sau, Tang Du vội vàng quát: “Dừng tay!” Dù như vậy, lúc Vi Kỳ rơi xuống đất, hai thanh kiếm làm rách y phục của hắn.
“Thập Tam, Thập Tứ, lui ra.” Tang Du tiến lên đây: “Đây là thị vệ nhất phẩm bên cạnh Hoàng Thượng.”
Thập Tam và Thập Tứ nhìn hắn một cái, lui ra sau hai bước, vẫn chắn ở trước cửa, không nói lời nào, nhưng cũng không lùi lại.
Tang Du trên trán có mồ hôi lạnh nhỏ xuống, mấy người này giống như Tinh Dương vậy, không khác bao nhiêu.
Cũng may sau đó, cánh cửa rơi xuống đất đánh thức Diệp Lạc: “Thập Tứ?”
Lúc này Thập Tứ mới quay đầu đi: “Có người đá cửa.”
Có người đá cửa?
“Đá ra cho ta!”
“Được!”
“Khoan đã.“ Tang Du vội vàng giữ tay Diệp Thập Tứ: “Công tử, là Hoàng Thượng tới.”
Hoàng Thượng? Diệp Lạc im lặng nửa ngày, mới ho một tiếng: “Mời Hoàng Thượng ngồi đi, ta lập tức tới.”
“Không cần, ta đang ở ngoài cửa.” Quân Hoằng nói một câu.
Diệp Lạc cúi đầu nhìn bản thân, may mắn tối qua hồ đồ cứ thế ngủ, chưa kịp cởi nhuyễn giáp trong y phục, lúc này bớt chút việc. Nàng thò đầu ra, thấy Thập Tam Thập Tứ đứng hai bên, chắn cửa lại.
Nàng chầm chập xuống giường mặc thêm đồ, rồi mới nói: “Thập Tứ, các ngươi trở về đi, để Hoàng Thượng vào.”
Thập Tứ nhìn qua, thấy nàng mặc xong y phục, mới gật gật đầu: “Được.”
Lại quay đầu nhìn Vi Kỳ: “Ngươi đá hỏng cửa, ngày mai bồi thường.”
“Thập Tứ!” Tang Du khiển trách một tiếng, Thập Tứ nhìn hắn: “Vừa nãy chúng ta không chú ý để hắn đá hỏng cửa, là lỗi của chúng ta, không bắt hắn đền thì ngày mai công tử sẽ bắt chúng ta đền.”
Thập Tam kéo y phục: “Chúng ta muốn để dành tiền đi ăn với công tử, không thể tiêu loạn.”
“Công tử nhà các ngươi thật nhỏ mọn. Được, ta đền!” Vi Kỳ một bụng tức giận, không phải là một cái cửa sao!
Thập Tứ gật đầu, vẻ mặt lạnh nhạt, giống như đó là chuyện đương nhiên: “Đó là điều đương nhiên.” Giải quyết xong việc này, mấy người đi rất nhanh.
Tang Du nhìn Quân Hoằng, không có biểu tình gì, hơi xoay người: “Mời Hoàng Thượng.”
Quân Hoằng vào phòng, bỏ lại một câu: “Các ngươi không được vào!”, rồi đóng cửa lại. Để lại mấy người ở ngoài không hiểu, hai mặt nhìn nhau.
Hai tay Diệp Lạc đặt lên bàn, chống đầu, cố gắng trợn tròn mắt.
Quân Hoằng đứng trước mặt nàng: “Ngươi đánh đàn cho hắn.“
Diệp Lạc trừng mắt nhìn.
“Ngươi hát cho hắn.“ Quân Hoằng tiếp tục lên án.
“…….” Diệp Lạc có chút hiểu ra.
“Diệp Tri, ngươi thích Phong Phi Tự.” Câu cuối cùng này, là kết luận của hắn.
Diệp Lạc hoàn toàn thanh tỉnh.
“Diệp Tri, ngươi thích Phong Phi Tự.” Quân Hoằng nhắc lại một câu, sau đó, im lặng nhìn nàng.
Ánh mắt của hắn, trong suốt thấy đáy, ngữ khí của hắn bình thản, nghe vào tai, lại trở thành bi thương.
Diệp Lạc dời ánh mắt, hơn nửa ngày, mới nói: “Ta có thích hay không, không liên quan tới ngươi, Quân Hoằng.”
Tay Quân Hoằng dần dần nắm chặt, người trong lòng đang ở trước mặt hắn, nói là việc tình cảm của hắn (DL) không liên quan tới hắn, còn có gì có thể đả thương người ta hơn nữa?
“Diệp Tri, Phong Phi Tự cũng là nam nhân.”
“Quân Hoằng, đối với ta, ngươi chỉ là Quân Vương ta muốn phụ tá, ngoài ra, ngươi không phải cái gì cả. Ta dâng cho ngươi lòng trung thành của ta, ta cũng hứa hẹn tuyệt đối không làm việc bất lợi cho Sùng Hưng vương triều, ngươi chỉ cần biết điều này là được rồi.”
“Nhưng…….”
“Không có nhưng gì cả, Quân Hoằng, ta và ngươi, ngoài quân thần ra, những thứ khác tuyệt đối không có khả năng. Ta mặc kệ ngươi có tâm tư gì với ta. Chính ngươi cũng đã nói, đó là việc của ngươi. Việc riêng tư của ta, ta không cần nói với ngươi, ngươi cũng không có lập trường hỏi ta.”
Trầm mặc hồi lâu, Quân Hoằng bỗng nở nụ cười: “Diệp Tri, ngươi thực sự vẫn coi ta là Quân Vương sao? Nếu đối với ngươi ta chỉ là Hoàng Thượng, thì lúc này, ngươi sẽ dùng phương thức này nói chuyện với ta sao?”
Diệp Lạc hơi sửng sốt, Quân Hoằng bỗng nhiên dán sát vào nàng: “Chúng ta cùng ra sống vào chết, ta đã nói, ta yêu ngươi. Diệp Tri, ngươi còn có thể coi ta chỉ là Hoàng Thượng sao?”
Diệp Lạc dời tầm mắt ra nơi khác, không dám nhìn ánh mắt của hắn, Quân Hoằng lui lại, đứng thẳng người: “Nếu ngươi có thể thích Phong Phi Tự, thì Diệp Tri, vì sao ngươi không chịu thích ta?”
Diệp Lạc hơi nhếch môi, cái này bảo nàng trả lời kiểu gì, thời gian mười năm, tình cảm mười năm, lại bảo nàng muốn thích thì thích, không muốn thích thì không thích sao.
“Diệp Tri, ngươi thích Phong Phi Tự vì cái gì? Dung mạo khuynh thế, danh chấn thiên hạ, hay là mưu kế hơn người?” Quân Hoằng đợi một lát, bỗng nhiên thở dài: “Diệp Tri, ta không vĩ đại bằng Phong Phi Tự, nhưng đối với ngươi, ta sẽ làm tốt hơn hắn.”
Diệp Lạc vẫn không nói gì, cho đến khi Quân Hoằng trầm mặc rời đi.
Rời khỏi Diệp phủ, Quân Hoằng đi rất chậm.
“Hoàng Thượng, ngài sao vậy?” Dù Vi Kỳ cẩu thả, cũng phát hiện ra cảm xúc của hắn không vui, cẩn thận hỏi.
Quân Hoằng chắp tay sau lưng, trong bóng đêm, không nhìn rõ biểu tình: “Vi Kỳ, ngươi nói xem ta và Phong Phi Tự thế nào?”
Vi Kỳ suy nghĩ một lát, trả lời: “Hoàng Thượng là Hoàng Thượng, Phong Phi Tự chỉ là một Vương gia.”
“Ngoài cái này ra?”
“Hoàng Thượng, vài năm nữa, ngài nhất định sẽ lợi hại hơn hắn.”
Quân Hoằng miễn cưỡng kéo khóe miệng.
Trở lại hoàng cung, Quân Hoằng không thấy buồn ngủ, lại đến ngự thư phòng, xem xét việc của Hộ Bộ, có lẽ là quá mức nhập tâm, lúc hắn ngẩng đầu lên, mặt trời đã lấp ló đằng Đông.
Diệp Lạc cũng không ngủ, nhưng nàng không chăm chỉ như Quân Hoằng, lúc nàng không ngủ sẽ không muốn làm việc gì, nàng chỉ ngồi ngẩn người thôi. Sau đó, bắt đầu tỉnh lại, nàng có thật sự coi Quân Hoằng là Hoàng Thượng không?
Nàng tranh luận với hắn, ở trước mặt hắn nàng không kiêng nể gì, có phải Quân Hoằng trong lòng nàng, thực sự đã vượt quá giới hạn quân thần?
“Lạc Lạc!” Diệp Tri sáng sớm đã tới đây, hắn đương nhiên cũng đã nghe nói chuyện hôm qua, lo lắng nhìn muội muội.
Diệp Lạc ngẩng đầu thấy là hắn, thì vội vàng đứng dậy, kéo hắn ngồi xuống, rót chén trà cho hắn.
“Lạc Lạc, tối qua muội không ngủ?” Diệp Tri hơi nhíu mày.
Diệp Lạc cầm lấy tay huynh trưởng, nhìn kuôn mặt ngày càng gầy của hắn, có chút kinh hãi: “Đừng nói tới muội, ca, gần đây huynh đều không ăn cơm sao?”
Diệp Tri mỉm cười: “Huynh ăn ngon ngủ ngon, không giống muội, ngủ cũng không yên.”
Diệp Lạc xoay người: “Thập Tứ, gọi Giản Phàm tới đây.”
“Không cần.“ Diệp Tri ngăn nàng: “Huynh muội chúng ta nói chuyện muội gọi Giản Phàm tới làm gì?”
“Ca, huynh thế này không giống như không có việc gì, muội gọi Giản Phàm tới hỏi một chút.”
Diệp Lạc có chút áy náy, mấy ngày nay nàng luôn làm việc, không chú ý tới ca ca.
“Không cần hỏi.” Diệp Tri nhìn nàng, trong mắt, có vẻ xin lỗi: “Lạc Lạc, muội không cần lo lắng.”
Thân thể hắn, hắn rõ ràng nhất. Hắn biết, có lẽ mình không qua được mùa thu này. Nhất là mấy ngày gần đây, ngực thường xuyên đau, đi vài bước cũng thấy mệt, mỗi ngày đi ngủ, hắn đều lo lắng sẽ vĩnh viễn ngủ mất, không tỉnh lại nữa.
“Ca ca!” Diệp Lạc nhận ra, mạnh mẽ ôm lấy Diệp Tri, ôm thật chặt, lại không biết nên nói gì. Nàng luyến tiếc thế nào, sợ hãi ra sao, nhưng những lời này, lại không thể nói ra. Nàng biết việc sống chết không phải do người, nàng nói ra, cũng chỉ tăng thêm áy náy và thống khổ cho ca ca.
“Lạc Lạc, chúng ta dùng thời gian mười mấy năm để chuẩn bị lần ly biệt này, huynh nghĩ, Lạc Lạc nhà chúng ta có đủ năng lực để chấp nhận, đúng không?” Diệp Tri ngẩng đầu lên, nhẹ giọng hỏi.
Diệp Lạc ở trong lòng hắn, gật đầu.
Diệp Tri cong khóe miệng: “Lạc Lạc, hiện tại việc duy nhất huynh không bỏ xuống được, đó là hôn sự của muội. Phong Phi Tự cũng được, Quân Hoằng cũng thế, Lạc Lạc, huynh không hy vọng muội làm một nữ nhân sau lưng anh hùng. Huynh hy vọng, người có thể dắt tay muội, sẽ không vì bất luận việc gì, người nào mà hy sinh muội.”
Diệp Lạc ôm thắt lưng hắn, không nói gì.
Diệp Tri xoa tóc nàng, dời đề tài: “Lạc Lạc, muội muốn quà sinh nhật gì?”
Diệp Lạc hít hít mũi, ngẩng đầu lên: “Bánh nướng của Trương sư phụ.”
“Xì!” Diệp Tri bật cười: “Được, ngày sinh nhật điểm tâm của chúng ta là cái này.”
“Dạ, ca ca, còn huynh, huynh muốn quà sinh nhật gì?”
“Huynh à, huynh muốn xem một tuồng kịch.”
“Kịch gì?”
“Luận võ kén rể.”
Diệp Lạc bỗng có dự cảm không tốt: “Ca, huynh kén rể cho ai thế?”
“Muội muội của huynh, Diệp Lạc.”
“Ca!” Diệp Lạc nhảy dựng lên, có chút không thể tin, chỉ tay vào chính mình: “Muội hả?”
“Đúng vậy!” Diệp Tri cười tủm tỉm: “Kịch gì huynh cũng đã xem rồi, chỉ còn thiếu tiết mục luận võ kén rể thôi, dù sao vừa hay muội muội của huynh vẫn chưa gả, không bằng để huynh chơi một chút đi.”
Chuyện này có thể chơi sao? Diệp Lạc hoài nghi: “Ca, vậy nếu có người thắng, huynh làm thế nào biến ra một muội muội? Huynh sẽ không chơi đến mức thực sự gả muội cho một người qua đường Giáp chứ?”
Diệp Tri nhìn nàng: “Có thể chứ, dù sao cuối cũng là do muội quyết định mà. Nếu muội cảm thấy vừa lòng thì việc này cứ quyết định như vậy, nếu muội thật sự không thích, muội có thể cho Tang Du hoặc Phong Gian Ảnh lên lôi đài, Giản Phàm cũng được.”
Diệp Lạc nhìn hắn nửa ngày, gian nan hỏi: “Thế sau đó thì sao? Cho dù là Giản Phàm hoặc Tang Du thắng.”
“Ngươi bảo không lấy chồng, bọn họ dám ép gả sao?” Diệp Đại công tử nói rất đúng lý hợp tình, Diệp Lạc nghe mà mồ hôi lạnh chảy ròng: “Ca, kịch này không hay đâu.”
“Không sao cả, Lạc Lạc, coi như để ca ca xem kịch đi.“ Diệp Tri bỗng nhiên thở dài một hơi: “Cho dù là giả, cũng để huynh cho rằng muội muội của huynh đã có hôn sự, huynh cũng an tâm.”
Vừa thấy Diệp Tri lộ ra vẻ mặt như vậy, Diệp Lạc nuốt lời muốn nói xuống, nàng đành mếu máo nói: “Thế muội muốn giả làm huynh, sau đó nhìn chính mình bị luận võ kén rể.”
“Không, nếu là kịch, đương nhiên huynh phải ngồi ở chỗ xem.“ Diệp Tri cười ý vị thâm trường.
“Ca ca, chúng ta cho dù giống, cũng không phải giống nhau như đúc, huynh ngồi đó, người khác sẽ thấy lạ sao Diệp Tri hôm nay khác Diệp Tri hôm qua thế.” Diệp Lạc vô cùng bất đắc dĩ.
“Muội yên tâm, huynh đều có an bài rồi. Tốt lắm, muội ngủ tiếp một chút đi.”
“Ca, muội không muốn ngủ.”
Diệp Tri ấn nàng lên giường: “Huynh đã bảo Phong Gian Ảnh xin nghỉ cho muội, muội không ngủ đến trưa thì không được đứng lên.” Đắp chăn lên cho nàng: “Không được đứng lên.” Hắn lại dặn dò một lần nữa.
“Ca ca: “ Vẻ mặt Diệp Lạc ủy khuất cầu xin: “Muội đói rồi, muội muốn ăn cơm cơ!”