Ngại Gì Huýt Sáo Mà Từ Từ Đi

Chương 61: Mưu định



Edit: Lam Sắc.

Trên triều, Quân Hoằng thu hồi chức Lễ Bộ Thị Lang và Đại Lý Tự Khanh của Diệp Lạc, chuyển chức sang Hộ Bộ.

Diệp Lạc oán hận nhìn Quân Hoằng. Tên nhóc thối này, dám đoạt quyền của nàng. Quân Hoằng ngồi trên cao, hai mắt nhìn thẳng về phía trước, coi như không nhìn thấy ánh mắt như dao của người nào đó.

Lúc trên triều đương nhiên Diệp Lạc không dám làm khó dễ, nhưng bãi triều, Quân Hoằng nghe thấy Diệp Lạc cầu kiến, là biết trốn cũng vô dụng.

Vì thế bảo Chiêm Xuân: “Ngươi đi gọi Dịch Kinh Hồng tới.”

Chiêm Xuân một bụng khó hiểu: “Diệp Tri cầu kiến, Hoàng Thượng gọi Dịch Kinh Hồng tới có chút không ổn?”

“Không sao, ngươi cứ làm theo là được.”

Lúc Diệp Lạc đi vào, mí mắt Quân Hoằng nhảy dữ dội, bộ dáng kia của nàng mang theo sát khí.

“Quân Hoằng, tại sao ngươi hủy chức của ta? Ta còn chưa làm tới Thừa tướng đâu, ngươi lại mang thứ ta sắp tới tay đi.”

Quân Hoằng âm thầm đổ mồ hôi, may mà hắn có dự kiến trước bảo tất cả nô tài đi xuống, nếu không với thái độ này của Diệp Tri, có mấy cái đầu cũng không đủ chặt.

“Diệp Tri, ta đã nói rồi, một mình ngươi kiêm nhiều chức như vậy không tốt cho thân thể, trước mắt việc quốc khố quan trọng hơn, cho nên ngươi tạm thời giữ chức Hộ Bộ Thượng Thư đi. Chờ ngươi làm xong việc này, nếu ngươi vẫn thích chức Đại Lý Tự Khanh, thì ngươi lại làm sau được không? Về phần Lễ Bộ thì ngươi không cần về nữa, dù sao cũng không có việc gì to lớn.”

“Sao có thể không có việc gì chứ, ngươi còn chưa cưới…….”

“Diệp Tri.“ Quân Hoằng sắc mặt xanh mét, lớn tiếng ngắt lời nàng.

Diệp Lạc nhìn vẻ mặt Quân Hoằng, trong lòng có chút không thoải mái. Có lẽ nàng thực sự không nên đề cập tới việc hôn sự của Quân Hoằng. Dù nàng không thể nhận tình cảm của hắn, nàng cũng không thể lạnh lùng đi an bài cho hắn một mối hôn sự. Như vậy đối với Quân Hoằng, thật sự là rất tàn nhẫn.

Quân Hoằng ngừng một chút, giọng nói nhẹ nhàng hơn: “Ngươi đã đồng ý với ta, cái gì cũng đều nghe theo ta. Bây giờ việc điều dưỡng thân thể là quan trọng nhất, chờ ngươi không có việc gì nữa thì ngươi muốn làm gì cũng được.”

Diệp Lạc mở to hai mắt nhìn: “Ta bảo cái gì cũng nghe lời ngươi lúc nào, nhỡ ngươi bảo ta đi giết người phóng hỏa thì sao?”

Quân Hoằng nhịn rồi lại nhịn: “Ngươi rõ ràng có nói như vậy, bây giờ ngươi lại muốn chối.”

Diệp Lạc bĩu môi: “Ai ngu mà đồng ý chuyện gì cũng nghe lời ngươi chứ.” Huống chi người thông minh như nàng, làm sao có thể làm ra loại hứa hẹn không công bằng rõ ràng như vậy chứ.

Đúng lúc này, thái giám bên ngoài thông báo Dịch Kinh Hồng đến.

Quân Hoằng một bên cho thái giám mau tuyên Dịch Kinh Hồng vào, một bên đắc ý nói với Diệp Lạc: “Ta có nhân chứng nhé.”

Dịch Kinh Hồng đi vào cửa, liền bị tiểu thư nhà mình trừng mắt nhìn, bỗng dưng đầu đầy mờ mịt.

“Kinh Hồng, ngươi nói xem.” Quân Hoằng lấy từ trong lòng ra một tờ giấy: “Ngươi xem, đây là Diệp Tri đồng ý rồi ngươi làm chứng, đúng không?”

Dịch Kinh Hồng nhận lấy xem, là lúc trước Quân Hoằng đồng ý cho Diệp Lạc hai chén máu, nàng hứa là chuyện gì cũng nghe theo Quân Hoằng. Nhưng dưới tầm mắt lạnh lẽo của tiểu thư, hắn ho một tiếng, không dám nói gì.

“Dịch Kinh Hồng?” Quân Hoằng lại giục một tiếng.

Dịch Kinh Hồng quả thực khóc không ra nước mắt, hắn chỉ đành kiên trì nhìn về phía tiểu thư nhà mình: “Diệp đại nhân, là lúc ngài thỉnh cầu Hoàng Thượng cho máu cứu người, ngài đã đồng ý.”

Diệp Lạc nhớ ra, không thể tin được nhìn Quân Hoằng: “Ngươi còn giữ hả?”

Quân Hoằng gật đầu, cẩn thận gấp lại cất đi: “Đương nhiên rồi, ta biết trước là ngươi lại định chối mà.”

Quân Hoằng, ngươi là trẻ con hả? Diệp Lạc xoa xoa trán, thở dài một hơi rồi nói: “Hoàng Thượng, hiện tại mấy chức vụ đó ta đều không thể giao ra được, Hộ Bộ cần kiếm tiền, đồng thời làm rõ vụ án này, cần thân phận Đại Lý Tự Khanh này, mới có thể làm được. Quốc khố một khi đã tương đối, thì khoa cử cũng phải mở. Chuyện lần này vốn là do ta phụ trách, bây giờ giao cho người khác, sẽ có khả năng bỏ dở nửa chừng. Hơn nữa ngài mới đang cơ, rất cần bồi dưỡng thế lực của mình, việc mở khoa cử chọn lựa nhân tài nhất định phải làm. Bởi vậy chức Lễ Bộ Thị Lang ta cũng không thể trả.”

“Không được, thân thể của ngươi làm sao chịu được nhiều việc như vậy?” Quân Hoằng quả quyết cự tuyệt: “Ta đã hỏi thái y rồi, hắn bảo ngươi cần tĩnh dưỡng nhiều năm.”

Dịch Kinh Hồng cuối cùng đã hiểu, âm thầm thở dài, người ốm đau cần tĩnh dưỡng nhiều năm là công tử ở Diệp phủ, chứ không phải tiểu thư trước mắt đang vui vẻ cãi nhau với Hoàng Thượng.

Chỉ tiếc là, không biết bao giờ Hoàng Đế Bệ Hạ mới biết rõ chân tướng.

“Dịch Kinh Hồng, ngươi nói đi, bây giờ có phải lúc cần ta xuất lực không?” Diệp Lạc không thể khai thông cho Quân Hoằng, lập tức chuyển sang Dịch Kinh Hồng.

Đáng thương cho Dịch Kinh Hồng, trước mặt đều là chủ tử, nói thế nào cũng là sai.

Cẩn thận suy nghĩ một phen, hắn nói với Quân Hoằng: “Hoàng Thượng, không bằng để Diệp đại nhân tạm thời đảm nhiệm, chờ xong việc khoa cử thì bàn lại sau?”

“Không được, ý Trẫm đã quyết.”

“Quân Hoằng, ta đã nói với ngươi là không sao mà.”

“Thái y bảo có thì là có, ngươi cũng không phải thái y.”

Diệp Lạc thở hổn hển, xoay người đi: “Không cho ta quản thì ta không quản nữa, ta đi về nhà đi ăn rồi chờ chết.” Nàng có thể làm gì được, có việc mà không nói nên lời, cảm giác này thực sự rất nghẹn khuất.

Quân Hoằng cũng tức giận, nhìn bóng dáng Diệp Lạc hôuf lâu không nói gì.

Chờ Diệp Lạc đi rồi, Dịch Kinh Hồng mới nhẹ giọng nói: “Hoàng Thượng, sinh mệnh đều có hạn, cho nên trong thời gian có hạn này, mọi người mới phải cố gắng sống cho phong phú có giá trị. Có lẽ đối với Diệp đại nhân mà nói, tĩnh dưỡng không làm gì mà kéo dài mạng sống thì cũng không bằng oanh oanh liệt liệt mấy năm. Hắn cũng có mục tiêu và lý tưởng của hắn, không thể chỉ vì thân thể của hắn, liền tước đoạt quyền theo đuổi giấc mơ của hắn được.”

Quân Hoằng nắm chặt tay, sao hắn có thể không biết, hắn tận mắt chứng kiến nghị lực phi thường của Diệp Tri khi cùng hắn lâm vào khốn cảnh, và những lần hắn tính kế. Nhưng hắn vẫn luyến tiếc.

Mỗi lần nghĩ đến Diệp Tri có khả năng sẽ rời đi, hắn đã cảm thấy không rét mà run. Thân là Quân Vương, hoặc lúc còn là Thái Tử, hắn đã biết ở chỗ cao thì nhất định sẽ cô độc, nhưng là nếu có Diệp Tri ở đây, hắn sẽ cảm thấy, cô độc như vậy cũng không sao.

“Kinh Hồng, ngươi đi xuống đi, Trẫm còn muốn suy nghĩ.”

Dịch Kinh Hồng đi một đoạn quay đầu lại, thấy Quân Hoằng đang cúi đầu trầm ngâm, bỗng có chút suy nghĩ phức tạp.

Ban đêm khi Phong Gian Ảnh đang ngủ ngon thì bị người ta đấm cho một phát mà tỉnh.

“Này, Nhiều Não Quái, ngươi bị sao đấy?” Hắn xoa trán quát lên.

“Uống rượu với ta.”

Theo ánh trăng, Phong Gian Ảnh thấy rõ ràng, Dịch Kinh Hồng đang xách hai bình rượu đứng trước giường.

“Nhiều Não Quái, ngươi thất tinh à?” Phong Gian Ảnh nghi hoặc hỏi.

“Có dậy không?” Dịch Kinh Hồng mặc kệ hắn, ném bình rượu về phía trước.

Phong Gian Ảnh ngồi dậy, ôm bình rượu, ngửi ngửi: “Ừm, rượu ngon.”

Hai người không thắp nến, ngồi bên cửa sổ, ở dưới ánh trăng bắt đầu thi nhau uống.

“Tâm trạng công tử hôm nay không tốt, lúc về chạy sang chỗ Đại công tử làm nũng.” Phong Gian Ảnh nói.

“Ừ, ta biết, công tử và Hoàng Thượng cãi nhau trong cung. Hoàng Thượng lo cho thân thể công tử, bãi chức Đại Lý Tự Khanh và Lễ Bộ Thị Lang của nàng, công tử có nỗi khổ mà không nói nên lời, nổi giận chạy đi.”

Phong Gian Ảnh im lặng một lát, giọng nói tăng cao: “Tiểu Diệp Diệp nhà chúng ta lại cãi nhau với Hoàng Thượng?”

“Ừ!”

Phong Gian Ảnh uống vài hớp rượu: “Ta đã thấy rất nhiều người không cãi thắng được công tử, vị Hoàng Thượng này thật là lợi hại.”

“Phong Gian, Hoàng Thượng là thật sự yêu công tử.”

Lúc này, Phong Gian Ảnh cũng im lặng.

Dịch Kinh Hồng thở dài một hơi: “Ta cảm thấy hắn tốt hơn Phong Phi Tự.”

“Ta cũng không thích Phong Phi Tự, vấn đề là công tử thích kìa.”

“Phong Gian, chúng ta giúp Hoàng Thượng đi?”

“Giúp kiểu gì?” Phong Gian Ảnh cảnh giác nhìn hắn: “Ngươi mà nói cho Hoàng Thượng biết thân phận của công tử, ngươi nhất định sẽ chết, chắc chắn luôn. Hơn nữa, ta còn nghi ngờ một vấn đề, nếu vị Hoàng Thượng kia yêu công tử, chứng tỏ hắn thích nam nhân, vậy thì sao được?”

Dịch Kinh Hồng nghĩ một chút, cũng nhớ ra việc này, một lúc lâu hắn mới mở miệng: “Tìm người thử xem.”

“Thử kiểu gì?”

Dịch Kinh Hồng vẫy tay, Phong Gian Ảnh đưa tai lại gần, hai người ở trong bóng tối mưu đồ bí mật rất lâu. Thật đáng thương cho vị Hoàng Đế đang bị tính kế vẫn còn vì việc ban ngày làm loạn mà trằn trọc, giãy dụa xem có nên gọi Dịch Kinh Hồng tới tham khảo ý kiến không.

Ngày hôm sau, Diệp Lạc cáo bệnh không lên triều;

Ngày hôm sau nữa, Diệp Lạc tiếp tục mượn cớ bị ốm không lên triều;

Ngày hôm sau nữa nữa, Quân Hoằng mất kiên nhẫn đi tới Diệp phủ.

Lúc hắn đến, Diệp Lạc đang nằm trên ghế phơi nắng, còn dùng một tấm vải che trên mặt mà ngủ.

Quân Hoằng không để người hầu đánh thức nàng, tự mình ngồi xuống ghế bên cạnh.

Không biết có phải do ánh mặt trời nhè nhẹ khiến người ta muốn ngủ không, nhưng dù sao lúc Diệp Lạc tỉnh lại, thì Quân Hoằng đã nằm ghé vào bàn ngủ mất.

Dưới ánh mặt trời, vẻ mặt khi ngủ của hắn trông rất đơn thuần và yên tĩnh, chỉ là phía dưới mắt có quầng thâm.

Diệp Lạc thở dài, nàng không nên dỗi với hắn như vậy, lần này là nàng tùy hứng.

Giống như nàng với ca ca, lúc nào cũng cẩn thận, lo được lo mất, không nói đến việc cho huynh ấy ra ngoài làm quan, mà chỉ cần ra cửa đi một vòng, nàng cũng sẽ lo sợ bệnh của huynh ấy bộc phát. Suy bụng ta ra bụng người, Quân Hoằng quan tâm nàng như thế, nàng thật sự không nên tức giận.

Dù sao, hắn không biết gì cả.

Quân Hoằng cảm thấy rất thoải mái, giấc ngủ cũng ngon hơn, ngay cả lúc tỉnh lại, còn tưởng đang nằm mơ.

Hắn mở mắt ra, thì thấy khuôn mặt tươi cười của Diệp Lạc: “Ngươi tỉnh rồi à?”

Hắn dùng sức xoa mắt: “Ta tỉnh rồi à?” Có chút ngu ngơ.

Diệp Lạc nín cười: “Đúng vậy, ngươi tỉnh rồi. Đói bụng chưa? Chúng ta đi ăn cơm.”

Hắn đi được vài bước, mới xác nhận là mình đã tỉnh, hắn đi nhanh hơn, đuổi theo Diệp Lạc, nhìn vẻ mặt của nàng: “Ngươi không tức giận à?”

“Ừ.”

Quân Hoằng nhìn vẻ mặt bình thường của nàng, có chút hoảng hốt: “Ta chỉ là lo lắng cho thân thể của ngươi, ngươi đừng tức giận. Chờ ngươi khỏe lên, ngươi muốn làm gì cũng được, được không?”

“Được.”

“Diệp Tri, ngươi đừng tức giận, nếu ngươi vẫn thích thì ngươi cứ làm Đại Lý Tự Khanh và Lễ Bộ Thị Lang đi, nhưng để cho người khác giúp ngươi, không cần phải khiến mình mệt mỏi.” Diệp Lạc đáp ứng rất nhanh chóng, khiến Quân Hoằng càng ngày càng bất an.

Diệp Lạc dừng cước bộ, cười cười nhìn hắn: “Không cần. Quân Hoằng, ngươi làm rất đúng. Ta nếu thực sự kiêm nhiều chức, khó tránh khỏi lạm dyngj quyền lực, đối với việc ngươi mới đăng cơ thì vô cùng bất lợi. Đầu tiên ta sẽ xử lý chuyện của Hộ Bộ trước, chỉ có đủ tài lực, thì chúng ta mới có thể làm việc khác được.”

“Ngươi thực sự không tức giận à.”

“Ừ.“ Diệp Lạc gật đầu.

Quân Hoằng lúc này mới dám cười: “Diệp Tri, sau này chúng ta bất đồng ý kiến, thì phải cố gắng hòa giải, không thể dỗi không gặp hoặc bỏ đi như vậy, được không?”

“Được!” Diệp Lạc đồng ý.

Quân Hoằng lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: “Vậy chúng ta đi ăn cơm đi, ta đói rồi.”

Cơm nước xong, hai người đến thư phòng, Diệp Lạc đưa một số giấy tờ hai ngày nay chuẩn bị cho Quân Hoằng: “Đây là tin tức của các châu huyện báo mất mùa mà ta tra, mấy năm nay, có mấy nơi đúng là có thiên tai, nhưng không đến mức phải miễn thuế hoàn toàn. Ta đã sai người ngầm tra hỏi, tranh thủ tìm căn cứ chính xác. Không có để nộp hay không nộp đủ, có thể bù bao nhiêu thì được bấy nhiêu. Với cả ngươi phải đăng Hoàng bảng, khuyến khích nông dân, thương nhân, và các nhành nghề khác có năng lực, bây giờ nộp tiền thuế của hai năm thì sau này có thể cứ ba năm thì miễn thuế một năm. Hy vọng việc này có thể giảm nguy cơ quốc khố trống không. Còn việc thuế ba năm kia, không phải lo, hàng năm buôn bán cạnh tranh đều là khôn thì sống ngu thì chết, sẽ có những thương nhân mới bổ sung khoản thuế thiếu này. Bây giờ chúng ta rất cần tiền, không còn biện pháp khác.”

“Ừ, mang tiền quốc khố đi kiếm tiền, nếu có lợi nhuận, thì lại có nhiều tiền hơn.”

Diệp Lạc kinh ngạc nhìn hắn: “Dùng tiền quốc khố để kiếm tiền?”

Quân Hoằng gật đầu: “Đúng vậy, tiền quốc khố để đó thì cũng chỉ là vật chết, không bằng mang ra lưu thông, tiền sinh tiền, cũng có giá trị. Một khi quốc khố đầy đủ, nhỡ may có thiên tai nhân họa, thì cũng dễ dàng mang ra giúp đỡ dân chúng. Hơn nữa nếu quốc gia có nguồn thu ổn định thì lúc cấp bách còn có thể giảm miễn thuế má, để dân chúng sống tốt hơn. Dân chúng sống tốt, quốc gia cũng sẽ phồn vinh.”

Diệp Lạc bình tĩnh nhìn hắn một lát, ý này rất mới mẻ, trước kia nàng chưa hề nghĩ tới. Lúc này nghe Quân Hoằng nói đi, bỗng có cảm giác bừng tỉnh.

“Diệp Tri, chúng ta cần tìm người đáng tin cậy làm việc này, ngươi có đề cử ai không?” Quân Hoằng còn đang hỏi nàng: “Hơn nữa phải có một chức vụ chính thức, vậy xếp vào Hộ Bộ của ngươi đi, để hắn phụ trách kinh doanh, Hộ Bộ chưởng quản sổ sách, được không?”

Diệp Lạc suy nghĩ một lát: “Lục hoàng tử Quân Hối.”

“Lục hoàng đệ?” Quân Hoằng sửng sốt.

“Đúng.” Diệp Lạc gật đầu.

“Vì sao?”

“Lúc ta còn hành tẩu giang hồ, từng có duyên gặp gỡ hắn, tuy hắn là Hoàng Tử, nhưng mẫu phi chết sớm, không được sủng ái, sau khi trưởng thành thì ra khỏi Hoàng cung, trà trộn vào thương trường. Hắn và Tào bang Diêm bang không có giao tình mấy, tự mình kinh doanh tơ lụa, mở ở khắp các thị trấn, việc này, không giống bình thường.”

Quân Hoằng nhíu mày, đối với Lục hoàng đệ này, trên cơ bản là bọn họ không có quan hệ, càng không nói tới việc hiểu biết, hắn nhìn Diệp Lạc: “Ngươi biết rõ hắn à?”

Diệp Lạc hiểu rõ sự băn khoăn của hắn: “Quân Hối hào sảng nghĩa khí, rất có thiên phú về buôn bán, ngươi không ngại thì suy nghĩ một chút.”

“Được!” Quân Hoằng cũng đồng ý rất nhanh: “Đây là giang sơn của Quân gia, hắn vốn cũng có trách nhiệm bảo vệ cùng ta.”

Diệp Lạc cười cười: “Đúng vậy, huynh đệ đồng tâm, thì lợi nhuận cũng đồng tâm.”

Chỉ tiếc là huynh đệ trong cung, đều phòng bị, tàn sát lẫn nhau. Quân Hoằng lắc đầu: “Để ta lập tức tin tưởng Quân Hối thì rất khó, nhưng mà Diệp Tri, ta tin ngươi, nếu ngươi tin hắn, ta cũng sẽ tin hắn một lần.”

“Ngươi yên tâm, hắn chỉ thích kinh doanh, một khi gia nhập sau, về sau các việc khác ta sẽ tự mình theo dõi. Còn nữa, Quân Hoằng, về việc bọn Trần Thiết chuyển bạc đi, ngươi nghĩ thế nào?”

Quân Hoằng cau mày, việc này hắn cũng đã suy nghĩ mấy ngày nay: “Số bạc kia, cũng đủ cho cả đội quân năm mươi vạn người, dùng trang bị tốt nhất, chiến đấu trong ba năm. Chúng ta tra trong ba ngày, mới tra được đệ đệ của thê tử Trần Thiết lúc trước từng mở một ngân hàng tư nhân, mỗi ngày đều một món tiền lớn ra ra vào vào. Nhưng khi Trần Phủ bị diệt thì ngân hàng đó cũng đóng cửa, vào đó điều tra thì tất cả các tiểu nhị đã từng làm việc ở đó đều chết trong tầng hầm ngầm, không có chút dấu vết nào.”

Tâm trạng của Diệp Lạc cũng chìm xuống, đây không phải một tin tức tốt.

“Kế sách duy nhất bây giờ, chỉ có dẫn xà xuất động.” Ánh mắt Quân Hoằng sáng lên: “Chúng ta không thể chờ bọn họ thực sự dùng số tiền này đi lập một quân đội được. Nếu thật sự có một quân đội như vậy tồn tại thì chúng ta phải dụ bọn họ đi ra càng sớm càng tốt. Hơn nữa ta đã nghĩ tới một người đi làm việc này.”

“Ai?”

“Diệp Tinh Dương, lúc trước hắn gửi thư cho ta, báo là hắn đã tiêu diệt một đội quân lai lịch không rõ. Hơn nữa còn bắt hai vạn tù binh, ta nghĩ hắn đang lấy cớ, đề xuất lên triều đình việc Sùng Hưng có thế lực không rõ ràng. Như vậy, sẽ khiến cho một số người bị khủng hoảng, chỉ cần bọn họ động, chúng ta sẽ dễ dàng bắt được nhược điểm.”

Diệp Lạc nhìn Quân Hoằng nửa ngày, khen ngợi: “Quân Hoằng, ngươi thật lợi hại.”

“Đó là đương nhiên.” Quân Hoằng được khích lệ, rất kiêu ngạo nói.

Lúc Quân Hoằng gần đi bỗng nhiên nhớ tới một việc: “Diệp Tri, tháng sau muội muội ngươi tỏi chức luận võ kén rể, ngươi không có việc gì nhỉ, ta mời ngươi đến Phượng Hoàng Lâu ăn cơm, để mừng sinh nhật ngươi?” Hắn gãi gãi đầu: “Ta không biết nên đưa ngươi cái gì, nhưng ta biết ngươi thích ăn đồ ở Phượng Hoàng Lâu.”

Diệp Lạc không nói gì nhìn trời, nghĩ tới việc luận võ kén rể này nàng lại cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ: “Ta đương nhiên là có việc rồi, ta phải tự mình ngôuf chọn muội phu chứ.”

“Thế ta cũng tới.”

“Ngươi tới làm gì?”

“Ta và ngươi cùng chọn muội phu, nói không chừng ta cũng có thể giúp đỡ.” Quân Hoằng nói.

Vẻ mặt Diệp Lạc rất là kỳ quái: “Ngươi muốn giúp ta chọn vị hôn phu cho Diệp Lạc hả?”

“Đúng vậy, nhiều người thì sẽ nhiều ý kiến hơn.”

Diệp Lạc ngẩng đầu nhìn trời: “Được. Nhưng ngươi ngồi xa một chút, đừng dọa người lên đài chạy mất. Chỉ mong có ngươi ở đó, có thể giúp Diệp Lạc chọn được một lang quân như ý. Đến lúc đó, hai phu thê các nàng còn có thể cho bà mối ngươi một hồng bao lớn.”

“Được!” Quân Hoằng vui vẻ ra về.

Diệp Lạc ở phía sau, im lặng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.