Có vô số lần từ trong mộng tỉnh lại, nàng ngẩn người nhìn nóc nhà tối như mực.
Nàng thực sự chán ghét những ngày không có việc gì làm như vậy. Không có việc gì làm sẽ khiến nàng suy nghĩ miên man, sẽ khiến nàng ngày càng trầm mê trong giấc mộng.
Ngồi dậy mặc y phục, nàng đốt đèn.
Cây đàn của ca ca lẳng lặng nằm ở góc, nàng đi qua, ngón tay nhẹ nhàng xoa.
Tiếng đàn là tiếng lòng, bây giờ ngay cả đánh đàn nàng cũng không dám.
Thời gian ngày ba đảo mắt trôi qua, lúc Diệp Tri trở về bị đôi mắt gấu mèo của Diệp Lạc làm cho giật mình.
“Lạc Lạc, muội xác định người đi thi là ta, không phải là muội chứ?” Tại sao còn tiều tụy hơn cả hắn.
Diệp Lạc tiến lên, sờ trên sờ dưới, “Ca, huynh không sao chứ?”
Diệp Tri tóm tay nàng đang sờ loạn xung quanh, “Có thể có chuyện gì được, thái y đều canh giữ ở đó. Lạc Lạc, có phải Hoàng Thượng quá sủng ái muội không?”
Hắn hàng năm ở nhà nghỉ dưỡng cũng không có nghĩa là hắn không biết nhìn đời. Một Thiên Tử đối với một tiểu tử không lập công lao gì lại dùng lễ ngộ đến vậy, quả thực có thể nói là dung túng.
Hiển nhiên, huynh trưởng chỉ có chút mệt mỏi chứ không quá nghiêm trọng, Diệp Lạc mới yên lòng, tiện thể tựa vào trên vai hắn, “Ca ca, tốt xấu gì gia gia cũng là lão sư của Hoàng Thượng, chiếu cố một chút cũng là chuyện thường tình. Ô! Huynh không biết lúc huynh đi thi, muội rất lo lắng, rốt cục huynh đã trở về, muội có thể an tâm ngủ.”
Vừa nói xong, Diệp Tri liền cảm thấy bả vai hơi nặng, hắn hô một tiếng, “Tang Du.”
Một thân ảnh màu xanh xuất hiện trong nháy mắt, lập tức ôm lấy Diệp Lạc.
“Đưa muội ấy lên trên giường nằm đi,” Diệp Tri hơi hơi thở dài.
Đau lòng nhìn vết đen tím dưới đáy mắt muội muội, Diệp Tri ngồi xuống bên giường, “Lạc Lạc, nếu muội có một huynh trưởng khỏe mạnh thì tốt biết bao nhiêu!”
“Đại công tử, ngài không cần lo lắng cho tiểu thư, tiểu thư nhà chúng ta khiến cho rất nhiều nam tử đều mặc cảm, nàng sẽ tự chăm sóc chính mình.” Tang Du an ủi hắn.
Diệp Tri lắc đầu, “Muội ấy sẽ chăm sóc mình rất khá, nhưng sẽ rất vất vả. Lạc Lạc nhà chúng ta nên được hưởng phúc từ nhỏ.” Hắn ngẩng đầu lên, “Tang Du, ngươi nói về sau vị hôn phu của muội ấy sẽ là kiểu người gì?”
“Nhất định phải là nhân trung long phượng, mới đủ xứng đôi với tiểu thư.”
“Thật muốn nhìn một cái nha!” Trong thanh âm có vô hạn mất mát.
“Đại công tử, ngài cũng đi trước rửa mặt chải đầu rồi nghỉ ngơi một chút đi, bằng không tiểu thư tỉnh lại đau lòng.”
Diệp Tri vốn không muốn đi, nhưng ba ngày này quả thật là hơi mệt, không muốn lại làm cho muội muội lo lắng, hắn đành phải nhờ Tang Du đỡ tay rời đi.
Người vừa đi, Diệp Lạc liền mở mắt, nào có chút buồn ngủ nào.
Ca ca thật sự rất thông minh, nàng chỉ sợ huynh ấy truy hỏi, mới giả bộ ngủ, cũng không ngờ lại nghe được những lời này.
“Ca ca, chỉ cần huynh tốt chính là hạnh phúc của muội và gia gia.” Nàng nhẹ giọng nói.
“Phong Gian,” Nàng đi ra cửa phòng.
“Tiểu Diệp Diệp, kỳ hạn ngồi tù của ngươi hết rồi sao?” Lời của nàng vừa mới dứt, Phong Gian Ảnh liền xuất hiện.
Diệp Lạc nghiêng người liếc nhìn hắn, “Về sau bên trong phủ cấm ngồi nóc nhà.”
“Được!” Phong Gian Ảnh đáp trôi chảy, sau đó giả vờ ngửa mặt lên trời thở dài, “Đáng tiếc, tiểu Diệp Diệp, sở thích nho nhỏ ngồi nóc nhà của ngươi, xem ra cũng bị tước đoạt.”
Chân Diệp Lạc bước dừng một chút, “Ta vừa rồi là nói giỡn.”
“Ừ, ta cũng không coi là thật.” Phong Gian Ảnh chắp tay sau lưng, đi theo sau nàng.
Lần này đấu võ mồm, Phong Gian Ảnh thắng.
“Tinh Dương bên kia thế nào?”
“Võ Trạng Nguyên là vật trong bàn tay hắn, công tử, ngài không nên hỏi vấn đề này, đây hiển nhiên là vũ nhục năng lực Tinh Dương, hắn mà biết sẽ khóc đó.”
Diệp Lạc gật đầu, “Ừ, vậy đừng để hắn biết.”
“Tiểu Diệp Diệp, về sau ngươi đối tốt với ta chút, ta sẽ xem xét.”
Hồi hai, Phong Gian Ảnh lại thắng. Trong khoảng thời gian ngắn, cảm thấy tâm tình vô cùng tốt đẹp.
Một ngày này, có người đưa tới bái thiếp, còn có một phần lễ vật.
Diệp Lạc cầm thiệp nhìn, tầm mắt liền chuyển đến lễ vật, “Cái gì?”
Phong Gian Ảnh nhấc hai tay, “Danh cầm.”
“Được! Vật đáng giá, ta thích.” Diệp Lạc hai mắt sáng ngời, tươi cười vui vẻ, “Vậy gặp mặt đi, đem đàn đến tiểu viện đi.”
Quả nhiên, hắn biết mà! Phong Gian Ảnh tận tình khuyên bảo, “Công tử, tiền tài chỉ là vật ngoài thân, ngài đừng thấy tiền sáng mắt được không, ngài cũng chẳng nghèo túng gì.”
“Chả lẽ còn có người ngại nhiều tiền?” Diệp Lạc rất đồng tình nhìn hắn, “Phong Gian, có lẽ ngươi cần đi gặp đại phu, có cần chúng ta đi tìm thái y đến không!”
Phong Gian Ảnh lau mồ hôi cũng không tồn tại trên trán, “Công tử, ngài tiếp tục yêu tiền đi. Tiền là thứ tốt, tiếp tục yêu cũng không sao cả.”
Phượng Hoàng lâu nằm bên bờ sông là tửu lâu phồn hoa nhất kinh thành, người đến người đi đều không phú cũng quý.
Trước khi vào, Diệp Lạc đẩy đẩy bả vai Phong Gian Ảnh, thấp giọng nói, “Một lát nữa nhớ nhắc rõ với đối phương ta thích ăn nhất là bàn chân gấu và vi cá nướng.”
Phong Gian Ảnh lại có xúc động lau mồ hôi, “Công tử, thứ ngài muốn ăn lúc nào chúng ta cũng có thể mua được.”
“Sẽ mất nhiều tiền nha!” Vẻ mặt Diệp Lạc đau lòng, “Huống chi, người khác trả tiền ta ăn sẽ có vẻ ngon hơn. Tự mình mua sao?” Nhanh chóng lắc đầu, “Sẽ khiến ta đau lòng.”
Phong Gian Ảnh lui ra phía sau hai bước, thực sự không muốn thừa nhận vị này là công tử nhà hắn.
Đẩy cửa phòng, Phong Gian Ảnh ngây ngẩn cả người, thì ra là thất hoàng tử Quân Nặc.
Đương kim thái tử là do hoàng hậu quá cố sinh ra, từ khi hoàng hậu mất Hoàng Thượng lại chưa lập hậu, là Huệ Phi Trương thị giữ phượng ấn, thống lĩnh hậu cung.
Mà thất hoàng tử này, là con trai Huệ phi, sau lưng còn có chỗ dựa là người cậu Trương Đài Minh đang làm binh bộ thượng thư, ở trong triều cũng có nhiều danh tiếng địa vị.
“Diệp huynh!” Quân Nặc đứng lên đón tiếp, “Không ngờ được Diệp huynh lại đồng ý gặp mặt, Nặc không khỏi kinh hãi.”
Ngươi là một hoàng tử quốc gia, cư nhiên cúi mặt bái trước mặt thần dân như thế, cũng không tránh khỏi rất giả tạo đi, Phong Gian Ảnh dưới đáy lòng âm thầm nói. Giương mắt nhìn về phía công tử nhà mình, phát hiện nàng cũng mang trạng thái mới hoàn hồn. Nhất thời trong lòng còn suy đoán không hay, không phải là lúc ấy công tử chỉ nhìn lễ vật, nhìn thấy bên chữ bờ sông Phượng Hoàng lâu, ngay cả người đưa thiếp cũng chưa thấy đã chạy ù đến đây đi?
Liên tưởng đến bộ dạng thấy tiền sáng mắt của công tử nhà mình, tính tình gặp mỹ thực là nảy lòng tham, hắn lập tức cảm thấy mình suy đoán rất có đạo lý.
Quả thực Phong Gian Ảnh đoán đúng rồi, Diệp Lạc nhìn thấy Quân Nặc kinh ngạc lớn một hồi, nàng vừa rồi thầm nghĩ tới Phượng Hoàng lâu ăn được gì là ăn, căn bản đã quên mất để ý xem ai đã mời nàng.
Hoàn hảo, nàng mau miệng, “Diệp Tri tham kiến thất hoàng tử.”
Quân Nặc vội vàng giơ tay nâng đỡ, “Diệp huynh không cần đa lễ, đến đây, mau ngồi.”
Hai người ngồi xuống, Quân Nặc mới cười nói, “Trước kia Diệp huynh đã gặp qua bản…… gặp qua ta chưa?”
Diệp Lạc cười cười, “Diệp Tri từng theo tổ phụ tham gia cung yến, phong thái thất hoàng tử chỉ thấy qua từ rất nhiều năm trước.”
“Ha ha, Diệp huynh quả nhiên trí nhớ tốt, tại ta có vẻ hỏi đột ngột. Người tới, mang đồ ăn lên.”
“Chậm đã!” Phong Gian Ảnh vẫy tay ngăn cản hắn, “Công tử nhà ta thích ăn nhất là bàn chân gấu, vi cá nướng, cá chua Tây Hồ. Thất hoàng tử đừng quên.”
Quân Nặc hơi hơi sững người, Diệp Lạc đã lộ ra vẻ xấu hổ cười cười, “Ha ha, ngại quá, thất hoàng tử, thật sự là thất lễ rồi. Hạ nhân nhà ta chưa từng gặp trường hợp trang trọng, còn xin thất hoàng tử đại nhân đại lượng, đừng chấp nhặt với hắn.”
“Không sao không sao, hạ nhân của Diệp huynh cũng lây phong thái thẳng thắn thành khẩn của huynh, tốt lắm tốt lắm, ha ha. Người tới, mang thêm những đồ ăn đó.”
Tiểu nhị lên tiếng trả lời, Phong Gian Ảnh liếc mắt nhìn Diệp Lạc.
Diệp Lạc lập tức hiểu ý, là tiểu tử này muốn ăn cả, đành phải nháy mắt mấy coi như đã biết.
“Nghe nói Diệp huynh muốn tham gia thi hội, không biết muốn nhận chức vụ gì, chờ Diệp huynh thi xong, ta có thể ở trước mặt phụ hoàng nói vài câu, tìm chỗ thoải mái cho Diệp huynh.” Quân Nặc cười dài, hỏi.
Diệp Lạc chống mặt, bộ dáng không hề ngại ngần, “Aiz! Không có biện pháp, tổ phụ không nên ép ta đi thi lấy chức danh, ta đành phải tùy tiện đi thi một chút.”
“Diệp huynh cứ nói đùa, ai chẳng biết tài danh của Diệp đại công tử đã được lưu truyền từ nhỏ.”
Diệp Lạc dường như đột nhiên nghĩ tới cái gì, trước mắt sáng ngời, “Thất hoàng tử, nếu ngài giúp đỡ một chút, vậy thật sự là trời ban ân lớn. Trong triều có chức vụ gì có thể nhìn thấy số tiền lớn lại không quá mệt mỏi không?” Hắc hắc nở nụ cười, “Diệp Tri không có gì ham, chỉ là thích chút tục vật, cho dù không thể có được, mỗi ngày nhìn được cũng là tốt.”
Quân Nặc nghe thế sắc mặt hơi đổi, lại rất nhanh khôi phục thái độ bình thường, “Nghe nói Diệp huynh và chi nữ Phó Thanh Nguyệt của lễ bộ thượng thư đã có hôn ước, vì sao không tiến vào lễ bộ?”
“Vậy không được nha, nhạc phụ trở thành người lãnh đạo trực tiếp, về nhà sẽ thấp hơn một bậc đối với phu nhân. Diệp Tri tuy rằng không có chí lớn nhưng chuyện không có chí khí nhường này, là vạn vạn không thể làm.”
“Vậy xem ra là Diệp huynh muốn tiến hộ bộ?”
Diệp Lạc vừa muốn nói chuyện, đột nhiên ngửi thấy mùi quen thuộc, nhất thời cười đầy mặt, “Đồ ăn đã lên, thất hoàng tử, không bằng chúng ta dùng bữa trước đi!”
Quân Nặc còn đang muốn nói vài chuyện, nhưng xem bộ dáng Diệp Lạc hết sức chuyên tâm ăn uống, đành nuốt lơi nói về, chỉ nói chuyện phiếm vài câu.
Vừa ăn vừa nói chuyện, Diệp Lạc nhất thời mặt mày hớn hở, “Ừm, bàn chân gấu của Phượng Hoàng lâu quả thực không tệ, mềm trơn mà không ngấy, vừa tươi ngon lại giòn, cực phẩm, cực phẩm!”
“Ừm, cá cũng không tệ, vị trong chua có vị ngọt, trong vị ngọt có mùi tươi ngon, không tệ không tệ.”
……
Cho tới tận khi ăn xong, Diệp Lạc mới mở miệng một chút, “Tới hộ bộ cũng có thể.”
“A?” Quân Nặc còn chưa kịp phản ứng lại, không phải vừa rồi đang nói tới đồ ăn sao?
Diệp Lạc vừa chắp tay, “Thỉnh thất hoàng tử giơ tay trợ giúp, Diệp Tri ở trong này tạ ơn.”
“À, đâu có đâu có, Nặc sẽ hết sức thu xếp.”
Diệp Lạc gật gật đầu, “Cá vừa mới thật sự là rất ngon.”
“Đúng vậy.” Quân Nặc đồng ý.
“Vậy Diệp Tri có thể gói một phần mang về nhà không?” Bộ dáng Diệp Lạc chờ mong nhìn.
Quân Nặc nghẹn lời, một hồi lâu mới nói, “Đương nhiên, Diệp huynh chờ, người tới, gói ba món ăn Diệp công tử thích ăn đưa đến Diệp phủ.”
“Thất hoàng tử, con người của ngài thật tốt, Diệp Tri xin cáo từ trước.”
“Nhanh như vậy? Diệp huynh, trên sông Phượng Hoàng còn có ca múa đang chờ?” Quân Nặc vội vàng đứng dậy.
Diệp Lạc khoát tay, “Cái này không phải sở thích của Diệp Tri ta, cám ơn thất hoàng tử khoản đãi, lần sau lại gặp.”
“Như thế, như thế Diệp huynh xin cứ tự nhiên đi!”
“Thế nào?” Diệp Lạc đi rồi, Chu Viên vẫn đứng thẳng phía sau Quân Nặc mới tiến lên.
Quân Nặc quay lại nhìn, “Người này, sâu không lường được. Một hồi nói chuyện cẩn thận, ngược lại đem bổn hoàng tử đi vào vòng.”
“Đem ngài đi vào vòng?”
“Hắn nói hắn muốn tiến hộ bộ, hiện tại chờ bổn hoàng tử tỏ thái độ. Nếu bổn hoàng tử giúp hắn, hắn cũng không nợ nhân tình của bổn hoàng tử, bởi vì là bổn hoàng tử tự mình đưa lên đến; Nếu bổn hoàng tử không giúp, hắn rất dễ dàng đi theo kẻ khác, nhưng lại có thể thanh minh tuyệt vời là bổn hoàng tử chưa từng cho hắn cơ hội.”
“Nhưng thân phận hắn quả thực đặc thù, thân mình tài khí không nói, lại là tôn tử Diệp Cạnh, cô gia duy nhất của lễ bộ thượng thư. Ngay cả Hoàng Thượng cũng vì hắn mà ngoại lệ, trong trường thi an bài thái y và thị vệ nhất đẳng đi theo. Người này, chúng ta nhất định phải đoạt lấy.” Chu Viên gật đầu nói.
“Yên tâm đi, hắn sẽ không đứng ở bên thái tử. Ngày hắn tiến cung đã chính mắt gặp chuyện thái tử thuần ngựa, cũng không hoà nhã gì. Chỉ cần biết hắn yêu tiền thích chưng diện, bổn hoàng tử tin sẽ khiến hắn dứt khoát đi theo bổn hoàng tử.”