Ngài Hầu Tước Phóng Đãng (Lord Of Scoundrels)

Chương 16



Nửa tiếng sau khi chàng lao vào phòng mình và đóng sầm cánh cửa lại, Dain đứng trên ngưỡng cửa phòng thay đồ của Jessica. Chàng trừng mắt lạnh lùng nhìn Bridget, người đang lấy các kẹp tóc khỏi đầu Jessica. “Ra ngoài,” chàng nói vô cùng điềm tĩnh.

Bridget chạy như bay.

Jessica ở nguyên chỗ nàng đã ngồi, trên cái ghế trước bàn trang điểm. Xương sống cứng nhắc, nàng nhấc tay lên và tiếp tục bỏ kẹp tóc. “Em sẽ không tranh cãi với chàng về chuyện này thêm tí nào nữa,” nàng nói. “Thật là lãng phí thời gian. Chàng từ chối nghe bất kỳ lời nào em nói.”

“Không có gì để nghe cả,” chàng nghiến răng. “Đó không phải chuyện của nàng.”

Đó là cách chàng phản ứng lại với những nỗ lực làm chàng hiểu ra vấn đề của nàng trong suốt chuyến đi về nhà… bởi vì một cảnh ngắn với một phụ nữ từ quá khứ của chàng đã xóa bỏ tất cả những tiến triến mà Jessica làm được với chàng. Họ lại trở lại nơi họ đã ở khi nàng bắn chàng.

“Chàng là chuyện của em,” nàng nói. “Hãy để em nói đơn giản thế này.” Nàng quay lại trên ghế và nhìn thẳng vào mắt chàng. “Chàng tạo ra đống hỗn độn này, Dain. Chàng phải dọn sạch nó.”

Chàng chớp mắt. Rồi miệng chàng cong lên trong một nụ cười ghê rợn. “Nàng đang bảo ta rằng đó là trách nhiệm của ta. Ta có thể nhắc cho nàng nhớ không, thưa bà, rằng nàng – rằng không một ai – được bảo ta -”

“Cậu bé đó đang gặp rắc rối,” nàng nói. “Mẹ cậu bé sẽ làm hỏng cậu. Em đã giải thích điều này với chàng bằng mọi cách em có thể, nhưng chàng từ chối lắng nghe. Chàng từ chối tin vào bản năng của em về chuyện này, trong tất cả mọi vấn đề, khi chàng biết rõ em đã chăm sóc, gần như là một mình, mười cậu nhóc. Tức là bao gồm cả việc phải giải quyết với cả lũ bạn quái vật của chúng nữa. Nếu có một điều gì đó mà em hiểu rõ, đức ngài ạ, thì đó là về những cậu bé – những cậu bé ngoan, những cậu bé khó chịu, và tất cả những sinh vật ở giữa nữa.”

“Điều nàng có vẻ không thể hiểu là rằng ta không phải một cậu bé, để bị ra lệnh và bảo ban về trách nhiệm đáng nguyền rủa của ta.”

Nàng đang lãng phí sức lực của mình. Nàng quay lại gương, và rút cái kẹp tóc cuối cùng ra.

“Em phát chán với chuyện này rồi,” nàng nói. “Em phát chán với sự hồ nghi của chàng. Em phát chán với việc bị buộc tội mánh khóe và trịnh trượng…và phiền nhiễu rồi. Em phát chán với việc cứ cố xoay xở với một tên đàn ông luôn vô lý cứ làm như thể mình là một người biết điều. Em phát chán với việc mọi nỗ lực để chạm tới chàng đều bị ném trả lại bằng sự xỉ nhục.”

Nàng cầm lược lên và bắt đầu chải qua tóc bằng những đường từ tốn, đều đặn. “Chàng không muốn bất kỳ thứ gì em có để trao tặng, ngoài trừ khoái lạc thể chất. Tất cả những thứ khác đều là điều khó chịu. Vậy thì, tốt thôi. Em sẽ làm giảm khó chịu cho chàng. Sẽ không có nỗ lực nào nữa với cái cuộc bàn luận người lớn lý trí, cái thứ đáng cười này nữa.”

Chàng phát ra một tiếng cười ngắn, cay đắng. “Chắc chắn là không rồi. Thay vì thế sẽ là sự im lặng băng giá. Hoặc sự im lặng chỉ trích. Hay sưng sỉa. Những cử chỉ dễ chịu tương đương, nói ngắn gọn, so với cách nàng đã cư xử với ta mười dặm tới Athcourt vừa qua.”

“Nếu em đã gắt gỏng, thì cho em xin lỗi,” nàng nói bình tĩnh. “Em sẽ không cư xử như thế trong tương lai nữa.”

Chàng đi tới bàn trang điểm và đặt bàn tay phải lên đó. “Nhìn ta đây,” chàng nói, “và hãy nói cho ta biết thế có nghĩa là gì.”

Nàng ngước lên nhìn vẻ ngoài cứng nhắc của chàng. Cảm xúc khuấy đảo trong đáy mắt chàng, và tim nàng nhức nhối vì chàng, hơn bao giờ hết. Chàng muốn tình yêu của nàng. Nàng đã trao nó đi. Ngày hôm nay nàng đã tuyên bố nó, mà không có một điều kiện bảo đảm nào cả, và chàng đã tin nàng. Nàng cũng đã nhìn thấy điều đó trong mắt chàng. Chàng đã để tình yêu bước vào – dù chàng không chắc phải làm gì với nó, và hẳn cũng sẽ không chắc trong hàng tháng trời, có lẽ là hàng năm – chàng cũng đã không hề cố ném nó đi.

Cho đến khi Charity Graves bước vào đầy ác ý.

Jessica sẽ không dành hàng tuần lễ tác động lên chàng, chỉ để mọi nỗ lực bị ném vào mặt nàng lần kế tiếp có ai đó hoặc thứ gì đó quấy rầy chàng. Chàng sẽ phải dừng ngay việc nhìn hiện tại – và đặc biệt là nàng – qua lăng kính méo mó của quá khứ. Chàng sẽ phải học xem vợ chàng là ai và cách xoay xở với phụ nữ, không phải với loài sinh vật chung chung, Giống cái, mà chàng nhìn với vẻ coi khinh cay đắng như vậy. Chàng sẽ phải học tất cả những điều đó bằng con đường khó khăn, bởi vì nàng có một vấn đề cấp thiết hơn để tiêu phí năng lượng của mình vào lúc này.

Dain là một người đàn ông trưởng thành, bề ngoài có thể tự chăm sóc bản thân và có vẻ có khả năng giải quyết các vấn đề một cách lý trí…tóm lại là thế.

Hoàn cảnh của con trai chàng, tuy nhiên, nguy hiểm hơn nhiều, đối với những cậu nhóc bé nhỏ hoàn toàn phụ thuộc vào người khác. Có ai đó phải hành động vì Dominick. Quá rõ ràng là ai đó phải là Jessica. Như thường lệ.

“Có nghĩa là chàng thắng,” nàng nói. “Từ giờ trở đi mọi chuyện sẽ theo ý chàng, thưa đức ngài. Chàng muốn sự phục tùng tuyệt đối. Đó sẽ là những gì chàng nhận được.”

Chàng cười giễu cợt nàng. “Ta sẽ tin điều đó khi ta nhìn thấy,” chàng nói. Rồi chàng hiên ngang bước ra.

Dain mất một tuần để tin điều đó, dù chàng nhìn và nghe thấy nó hàng ngày và hàng đêm.

Vợ chàng đồng ý với mọi thứ chàng nói, bất kể ngu xuẩn đến thế nào. Nàng chẳng tranh cãi gì hết, bất kể chàng khiêu khích nàng đến thế nào. Nàng hòa nhã đến hoàn hảo, bất kể chàng đáng ghét đến thế nào.

Nếu chàng là người mê tín, chàng hẳn đã tin rằng linh hồn của một người phụ nữ khác đã nhập vào cơ thể xinh đẹp của Jessica

Một tuần với người lạ mặt hòa nhã, phục tùng tuyệt đối này khiến chàng cực kỳ khó chịu. Sau hai tuần, chàng thật khốn khổ.

Dù vậy chàng cũng không có gì để phàn nàn. Không gì cả, đúng vậy, mà lòng kiêu hãnh của chàng cho phép chàng phàn nàn.

Chàng không thể nói nàng đang quấy rầy chàng tới chết khi nàng không bao giờ ra vẻ bất đồng hay bất mãn dù chỉ một tẹo.

Chàng không thể nói nàng lạnh lẽo và thụ động trên giường, khi nàng vẫn biểu hiện một cách sẵn sàng và đam mê như nàng đã có từ khi bắt đầu.

Chàng không thể phàn nàn rằng nàng không tử tế, khi hàng trăm người quan sát bên ngoài đều sẽ nhất trí đồng ý rằng hành vi của nàng không hề kém một thiên thần.

Chỉ chàng – và nàng – biết rằng chàng đang bị trừng phạt, và vì sao.

Tất cả là vì cái thứ ghê tởm mà chàng đã tạo ra với Charity Graves.

Chẳng là gì với Jessica nếu cái thứ đó ngu si bên trong hay gớm ghiếc bên ngoài, hay chẳng có đến một mảnh tốt đẹp nó có thể thừa hưởng từ ông bố quái vật sa đọa hay bà mẹ gái điếm ác độc của nó. Cũng chẳng là gì với Jessica nếu cái thứ đó có đến hai cái đầu và giòi nhọt trườn ra khỏi tai – mà, theo quan điểm của Dain, cũng chẳng làm nó ghê tởm hơn bây giờ được. Nó có thể trườn bằng bụng và phủ đầy nhớt xanh và đối với Jessica thì cũng vẫn như thế mà thôi: Dain đã tạo ra nó, do đó, Dain phải chăm sóc nó.

Cũng giống y như cái cách nàng nhìn nhận trường hợp của em trai nàng. Việc Bertie là một kẻ hoàn toàn ngu ngốc không thành vấn đề. Dain đã lừa tên ngốc đó vào lưới, cho nên, Dain phải kéo hắn ra.

Cũng giống y như cái cách nàng nhìn nhận trường hợp của chính nàng: Dain đã hủy hoại nàng, Dain phải sửa chữa hư hỏng.

Và lại một lần nữa, y như ở Paris, Jessica đã sắp đặt hình phạt của chàng với sự chính xác tàn nhẫn. Lần này, mọi thứ chàng khăng khăng là mình không muốn, thì nàng cũng không hề trao đi. Không có sự quấy rầy, làm phiền, hay trái ý. Không có những ủy mị khó chịu, không tội nghiệp …. Và không tình yêu – không một lần nào, sau khi đã rèn những từ ấy vào bộ óc và trái tim chàng trong mảnh nghĩa địa ở Davenport, Jesscia nói lại, “em yêu chàng.”

Trước sự xấu hổ bất diệt của chàng, chàng đã cố khiến nàng nói câu ấy. Trong suốt thời gian làm tình của họ, Dain đã thử tất cả mọi thứ chàng có thể nghĩ đến để khiến những lời ấy thoát ra. Nhưng bất kể chàng dịu dàng đến thế nào, hay sáng tạo một cách say đắm, nàng cũng không nói. Nàng thở dốc, nàng rên rỉ, nàng kêu van. Nàng hét lên tên chàng, và cả tên đấng toàn năng nữa, và thậm chí, đôi lần, cả tên của quỷ dữ…nhưng không bao giờ là ba từ ngọt ngào mà trái tim chàng đói khát.

Sau ba tuần, chàng đã tuyệt vọng. Chàng hẳn sẽ yên ổn với bất kỳ thứ gì hơi hơi giống như cảm giác yêu mến: một tiếng ‘đồ ngốc’ hoặc ‘đồ cục súc’ – một cái lọ hoa vô giá ném vào đầu chàng – áo sơ mi của chàng bị xé vụn – một tiếng quở trách thôi, chúa ơi, chỉ một thôi.

Vấn đề là, chàng không dám đẩy nàng đi quá xa. Nếu chàng thực sự lên tới cao độ tàn ác mà chàng có khả năng, chàng có thể tạo ra tiếng quở trách mà chàng khao khát, nhưng chàng cũng có thể sẽ đẩy nàng đi xa. Mãi mãi. Chàng không thể mạo hiểm điều đó.

Dù có như vậy, Dain biết lòng kiên nhẫn của nàng sẽ không chịu đựng vô thời hạn. Là người vợ hoàn hảo nhất trên thế giới của một ông chồng khó chịu nhất thế giới là một nhiệm vụ khó nhọc. Thậm chí cả nàng cũng không thể chịu đựng mãi mãi. Và khi sự kiên nhẫn của nàng gãy đôi, nàng sẽ bỏ đi. Mãi mãi.

Sau một tháng, sự hoảng loạn bắt đầu, khi Dain nhận thấy những dấu hiệu đầu tiên của sự căng thẳng trong vẻ kiên nhẫn hoàn hảo, thiên thần và vẻ ngoài hòa nhã của nàng. Nét mặt của chính chàng điềm tĩnh một cách chán chường, chàng ngồi ở bàn ăn một buổi sáng chủ nhật giữa tháng bảy, lén lút chú ý đến nếp nhăn xinh đẹp đã xuất hiện trên trán nàng và ở khóe mắt nàng. Tư thế của nàng vẫn căng thẳng như mọi khi, cứng nhắc như nụ cười nghĩa vụ mà nàng đeo lên suốt những cuộc trò chuyện vui vẻ một cách khủng khiếp chẳng về một chủ đề gì đặc biệt, và không nghi ngờ gì, chẳng về điều gì liên quan đến hai bọn họ.

Ta đang đánh mất nàng, chàng nghĩ, và tay chàng giơ lên, tự động, để nắm lấy tay nàng và kéo nàng lại. Nhưng thay vì thế chàng với tay lấy bình cà phê. Chàng đổ đầy cốc của mình và nhìn chằm chằm một cách tuyệt vọng vào cái chất lỏng đen ngòm và nhìn thấy tương lai đen tối của chàng ở đó, bởi vì chàng chẳng đủ khả năng để đưa cho nàng thứ nàng muốn.

Chàng không thể chấp nhận thứ kỳ dị mà nàng gọi là con trai chàng.

Dain biết rõ biểu hiện của chàng thật là phi lý trong mắt nàng. Thậm chí với chính mình chàng cũng không thể giải thích được, dù chàng đã cố suốt cái tuần địa ngục vừa qua. Nhưng chàng không thể vượt qua sự khiếp sợ để tìm ra lý do. Thậm chí bây giờ, hoảng loạn và chán nản, chàng cũng không thể vượt qua được sự giận dữ đang dâng lên bên trong, ngay tức thì, trước cái hình ảnh trong đầu chàng: khuôn mặt đen tối, sưng sỉa với cái mũi khoằm gớm ghiếc….cái cơ thể bé xíu xấu xí, quái đản. Tất cả những gì chàng làm là ngồi im trên ghế, giả vờ là một người lớn lịch sự, khi bên trong con quái vật nổi giận và gào rú, thèm khát sự hủy diệt.

“Em tốt hơn là nên nhanh lên,” Jessica nói, nhỏm dậy. “Nếu không em sẽ đến nhà thờ muộn mất.”

Chàng cũng nhỏm dậy, người chồng lịch sự, và tháp tùng nàng đi xuống gác, và nhìn theo trong lúc Bridget giúp nữ chủ nhân quấn khăn choàng và đội mũ.

Chàng lại đùa cợt về cùng một chủ đề chàng đùa cợt mọi chủ nhật trước đó, về việc phu nhân Dain tạo ra một tấm gương mẫu mực cho cộng đồng và hầu tước Dain thật chu đáo trong việc tránh xa, để cho trần nhà thờ không sụp xuống trên những linh hồn ngoan đạo của Athton.

Và khi xe của nữ hầu tước chuyển bánh, chàng đứng như chàng vẫn làm bốn chủ nhật trước, ở cuối con đường, nhìn theo cho đến nó biến mất khỏi tầm mắt.

Nhưng ngày thờ phụng Chúa hôm nay, khi chàng quay vào nhà, chàng không đi tới phòng làm việc như thường lệ. Ngày hôm nay, chàng bước vào nhà nguyện nhỏ của Athcourt và ngồi xuống chiếc ghế dài nơi chàng đã run rẩy vô số Chủ nhật trong thời thơ ấu của mình trong khi cố gắng đến tuyệt vọng để giữ tâm trí ở những thứ thuộc về thiên đường chứ không phải là cơn đói đang cồn cào trong bụng.

Lần này, chàng cảm thấy lạc lõng và vô dụng như thằng nhóc bé nhỏ ấy, cố hiểu xem tại sao đấng tối cao lại tạo ra chàng tồi tệ cả trong lẫn ngoài và tự hỏi lời cầu nguyện nào phải được cầu nguyện, sự sám hối nào phải được trả, để khiến chàng tốt đẹp.

Và lần này, người đàn ông trưởng thành hỏi, với cùng cơn tuyệt vọng mà một thằng nhóc bé nhỏ đã hỏi, cách đây hàng thập kỷ: Tại sao Ngài không giúp con?

Trong lúc Dain đang đấu tranh với những ác quỷ bên trong, vợ chàng đang chuẩn bị giăng bẫy một con người bằng xương bằng thịt. Và, trong lúc có đủ đức tin vào Thượng đế, nàng thích được tìm kiếm sự giúp đỡ từ những nguồn dễ tiếp cận hơn. Người trợ giúp cho nàng là Phelps, người đánh xe.

Ông là một trong rất ít những nhân viên đã ở Athcourt từ thời hầu tước đời trước. Lúc ấy, Phelps chỉ là một người giữ ngựa thấp kém. Việc ông được giữ lại và thăng cấp là bằng chứng cho việc Dain coi trọng khả năng của ông. Việc ông được gọi là “Phelps,” thay vì theo thói thường “John Người đánh xe,” chứng tỏ sự coi trọng rất cao đối với con người ông.

Sự coi trọng ấy được đáp trả.

Thế không có nghĩa là Phelps thấy Đức ngài không thể mắc sai lầm. Tức là, Jessica đã biết được, không lâu sau vụ lộn xộn ở Davenport, rằng Phelps hiểu rõ sự khác nhau giữa việc làm những gì chủ nhân ra lệnh và làm những gì là tốt cho mình.

Mối liên minh giữa Jessica và người đánh xe đã bắt đầu vào ngày chủ nhật đầu tiên nàng đến nhà thờ ở Athton. Sau khi nàng bước xuống khỏi xe, Phelps đã xin phép được thực hiện ‘việc tự suy ngẫm’ của riêng mình, như ông đã gọi, ở quán rượu Ma Huýt Sáo.

“Chắc chắn rồi,” Jessica đáp lại, nói thêm với một nụ cười rầu rĩ, “ta chỉ ước gì mình có thể đi cùng ông.”

“Ess, tôi cho là vậy,” ông ta nói với cái giọng Devon lè nhè của mình. “Trò lộn xộn hôm qua với cái người phụ nữ ngu ngốc giờ hẳn sẽ lan khắp Dartmoor. Nhưng phu nhân không thèm bận tâm chút gì đến việc mọi người bàn tán, phải không? Cô đã bắn ngài ấy.” Khuôn mặt đầy vết chân chim của ông nhăn thành một nụ cười. “Chà, đúng vậy. Cô cũng sẽ dạy dỗ cho những kẻ còn lại biết chúng được làm từ gì.”

Vài ngày sau, khi ông chở nàng đến nhà mục sư uống trà, Phelps làm rõ quan điểm của ông bằng cách chia sẻ với Jessica về những gì ông nghe được ở Ma Huýt Sáo về Charity Graves và cậu bé, Dominick, cùng với những gì bản thân ông biết về chuyện này.

Do đó, vào ngày chủ nhật thứ năm này, Jessica đã biết khá rõ về chuyện Charity Graves là loại phụ nữ như thế nào, và còn hơn cả cực kỳ xác nhận rằng Dominick cần được giải cứu.

Theo như Phelps, cậu bé đã bị bỏ mặc để Annie Geach già nua chăm sóc, một bà đỡ, trong khi Charity lang thang khắp Dartmoor như một người du mục. Annie đã chết khoảng một tháng trước khi Dain quay lại Anh. Kể từ đó, Charity vẫn lảng vảng quanh Athton. Dù hiếm khi nhìn thấy cô ta trong làng, con trai cô ta, phần lớn bị bỏ mặc, đã bị bắt gặp khá thường xuyên, và khá thường xuyên tạo ra rắc rối.

Khoảng một tháng rưỡi trước đó, vài người có thiện ý đã cố cho cậu vào trường học. Dominick từ chối ở lại, quậy phá lung tung suốt ba lần cậu tham dự. Cậu bé đánh nhau với những đứa trẻ khác và chơi khăm cả giáo viên lẫn học sinh. Cậu bé không thể được giáo dục vào cách cư xử tử tế bởi vì cậu bé đáp trả bằng cách cười cợt, chế giễu, và chửi thề. Cậu bé cũng không thể bị đánh vào khuôn phép, bởi vì người ta phải tóm được cậu trước, và cậu bé nhanh nhẹn một cách tinh quái.

Trong những tuần vừa qua, hành vi của cậu ngày càng trở nên trắng trợn, những trận xô xát ngày càng nhiều hơn. Suốt một tuần, Dominick đã, vào thứ hai, giật quần áo của bà Knapp khỏi giây phơi và giẫm nó xuống bùn; vào thứ tư cậu bé thả một con chuột chết vào giỏ đi chợ của cô Lobb, vào thứ sáu cậu bé ném phân ngựa vào cánh cửa chuồng ngựa vừa được quét sơn mới của ông Pomeroy.

Gần đây nhất, Dominick đã làm mắt của hai anh chàng tím lại, chảy máu mũi một người khác, đi tiểu trên thềm trước cửa hàng bánh, và khoe mông với cô hầu gái nhà mục sư.

Cho đến nay, người dân làng chỉ giữ những lời than phiền cho riêng mình. Thậm chí nếu họ có thể tóm được Dominick, họ cũng bối rối không biết làm gì với đứa con trai tồi tệ của hầu tước. Không ai tập trung đủ can đảm để đương đầu với Dain về những tội ác của con trai chàng. Không ai có thể vượt qua các quy tắc về lễ nghi và phép tế nhị để than phiền về đứa con hoang của Dain với vợ chàng.Tuy nhiên, cũng không ai có thể tìm ra Charity Graves và bắt ả làm gì đó với Nòi giống quỷ dữ.

Điều cuối cùng là thứ làm Jessica băn khoăn nhất. Không ai thấy Charity trong hai tuần lễ qua, suốt quãng thời gian đó sự cố gắng gây chú ý của Dominick – như nàng nhìn nhận hành động xấu xí của cậu bé – ngày càng trở nên tuyệt vọng hơn.

Jessica chắc chắn sự chú ý của người cha là thứ cậu bé tìm kiếm. Vì Dain không thể tới gần được, cách duy nhất để có sự chú ý là náo động cả ngôi làng. Jessica cũng nghi ngờ rằng bà mẹ đã xúi giục hoặc khuyến khích sự ầm ĩ ấy theo một cách nào đó. Tuy nhiên, phương pháp ấy có vẻ mạo hiểm một cách ngu ngốc. Dain thích được thực hiện lời đe dọa đày Charity biệt xứ hơn nhiều so với việc trả tiền để ả ta biến đi, nếu đó là những gì ả ta muốn.

Giải pháp thay thế, thậm chí còn đáng buồn phiền hơn, ít hợp lý hơn. Charity có thể chỉ là bỏ mặc đứa trẻ, và theo tất cả những gì người ta biết, cậu đã ngủ ở chuồng ngựa hoặc ngoài trời, dưới sự che chở của những tảng đá. Tuy nhiên Jessica vẫn không thể tin rằng người phụ nữ đó chỉ đơn giản bỏ đi, tay trắng. Ả ta không thể bẫy nổi một người tình giàu có, tất cả Dartmoor đều biết điều đó. Thận trọng kín đáo hoàn toàn không phải kiểu của Charity, theo lời Phelps.

Trong trường hợp nào đi nữa, tối qua Jessica đã quyết định rằng, cậu bé không thể được phép chạy rông thêm nữa.

Sự kiên nhẫn của cư dân Athton đang căng ra đến cực độ. Một ngày nào đó, rất sớm thôi, một đám đông dân làng phẫn nộ sẽ đập cửa Athcour. Jessica không có ý đợi cho sự kiện đó xảy ra cũng như nàng không có ý định để một đứa trẻ có khả năng bị ruồng bỏ chết vì thời tiết hoặc đói khát hoặc bị sụp xuống một trong những bãi lầy nguy hiểm của Dartmoor. Nàng không thể đợi cho Dain lấy lại lý trí thêm được nữa.

Do đó, nàng đã đi xuống ăn sáng đeo cùng vẻ mặt phờ phạc căng thẳng mà cô Claire thường có khi chịu đựng một trong những cơn đau đầu chết người. Tất cả người hầu đều đã chú ý, và Bridget đã hai lần hỏi trên đường tới nhà thờ rằng liệu phu nhân có cảm thấy khó ở. “Một cơn đau đầu, thế thôi,” Jessica đã trả lời như vậy. “Nó không kéo dài lâu, ta chắc chắn đấy.”

Sau khi xuống xe, Jessica đi đứng vu vơ cho đến khi Joseph rời đi, như anh ta vẫn thường làm, tới hiệu bánh, nơi em trai anh ta được thuê, và những người hầu khác hoặc ở trong nhà thờ hoặc đang trên đường tận hưởng ngày chủ nhật của riêng mình. Dẫn đến chỉ còn lại một người canh gác không mong muốn, Bridget.

“Ta tin rằng ta nên miễn thứ cho mình khỏi việc cầu nguyện,” Jessica nói, xoa thái dương bên phải. “Tập luyện luôn làm một cơn đau đầu biến mất, ta phát hiện ra là thế. Thứ ta cần là một cuộc đi bộ dài, tươi mát. Khoảng một tiếng đồng hồ là được.”

Bridget là một người hầu được London đào tạo. Ý nghĩ của cô về một cuộc đi bộ dài, tươi mát là khoảng cách từ cửa trước tới cỗ xe. Cũng thật dễ để cô gái tính toán rằng ‘khoảng một giờ’, với tốc độ thông thường của cô chủ, có nghĩa là ba đến năm dặm. Do đó, khi Phelps ‘tình nguyện’ tháp tùng hộ Bridget, cô hầu đồng ý mà không có hơn một câu phản đối làm bộ, và nhanh chóng đi vào nhà thờ trước khi Phelps có thể đổi ý.

Khi Bridget đã ra khỏi tầm mắt, Jessica quay sang Phelps. “Ông đã nghe thấy gì tối qua?” nàng hỏi.

“Chiều thứ sáu cậu bé thả mất lũ thỏ của Tom Hamby. Tom đuổi theo cậu bé đến tít bức tường phía nam ở vườn hoa của đức ngài. Chiều hôm qua, cậu nhóc lại bất ngờ tấn công thùng xương và rác của Jem Furse, và Jem đã đuổi cậu bé tới gần cũng chỗ đó.”

Ánh mắt của Phelps hướng về phía bắc, về hướng vườn hoa. “Cậu bé đi tới chỗ họ không dám đuổi theo cậu, ở ngay trong khu đất riêng của đức ngài.”

Nói cách khác, cậu bé đang tìm kiếm sự bảo vệ của cha mình, Jessica nghĩ.

“Có một cái kiểu như nhà hóng mát nhỏ không xa chỗ họ mất dấu cậu bé,” người đánh xe tiếp tục. “Bố của đức ngài đã xây nó lên cho các quý bà. Tôi cho rằng một cậu nhóc có thể lẩn vào dễ dàng, nếu đã có ý định làm điều đó.”

“Nếu nhà hóng mát là ổ của cậu bé, vậy chúng ta nên nhanh lên,” Jessica nói. “Nó cách đây gần hai dặm.”

“Đó là theo đường chính và đường quanh điền trang,” ông nói. “Nhưng tôi biết một đường ngắn hơn, nếu cô không bận tâm đến việc trèo khá dốc.”

Mười lăm phút sau, Jessica đứng bên mép một khoảng rừng thưa, nhìn vào ngôi nhà hóng mát kỳ cục mà hầu tước thứ hai đã xây cho vợ mình.

Đó là một cấu trúc tám cạnh bằng đá, được sơn trắng, với một cái mái đỏ hình nón gần như cao bằng chính ngôi nhà. Những cửa sổ tròn với khung được uốn công phu tô điểm hầu như mọi mặt của hình bát giác. Những bên không có cửa số có những trái tim với mọi hình dáng và kích cỡ, lồng vào với những hình có vẻ là các hiệp sỹ và quý bà thời trung cổ. Những cây hồng đang leo dàn, được trồng ở những góc khác của hình bát giác, ôm lất những cửa sổ và hình trái tim một cách nghệ thuật. Những hàng giậu bằng cây thông đỏ cao bao quanh những lối đi rải sỏi uốn khúc dẫn tới cánh cửa.

Vể mặt thẩm mỹ mà nói, nó khá giống một mớ lộn xộn, tuy vậy nó cũng có một sức quyến rũ ngọt ngào nhất định. Chắc chắn Jessica có thể hiểu được cách nơi kỳ cục này hấp dẫn một đứa trẻ.

Nàng chờ trong khi Phelps chậm chạp đi hết chu vi ngôi nhà, cẩn trọng nhìn trộm qua các cửa sổ. Khi ông đi hết, ông lắc đầu.

Jessica nén xuống một câu nguyền rủa. Thật quá nhiều khi hy vọng rằng cậu bé sẽ thực sự ở đây, dù cho bây giờ là sáng chủ nhật, và cậu bé thường hạn chế các cuộc tấn công lên dân làng vào các buổi chiều cuối tuần. Nàng sắp sửa rời khỏi chỗ chốn của nàng để bàn luận với Phelps thì nàng nghe thấy tiếng một cành cẫy gẫy và tiếng uỵch nhẹ của những bước chân vội vã. Nàng vẫy Phelps quay lại và ông nhanh chóng cúi xuống sau hàng giậu.

Trong giây kế tiếp, cậu bé phóng vào khoảng rừng thưa. Không dừng lại đến một lần hoặc nhìn quanh, cậu bé chạy nhanh lên con đường dẫn tới cửa nhà. Ngay trước khi cậu bé với tới cánh cửa, Phelps nhảy lên từ chỗ trốn và túm vào tay áo cậu.

Đứa trẻ chọc thẳng khửu tay vào chỗ kín của Phelps, và Phelps, gập người lại, thả ra với một tiếng nguyền rủa tức tối.

Dominick quay lại chạy xuống lối đi và phi qua khoảng rừng thưa hướng về những cái cây ở sau ngôi nhà. Nhưng ngay lập tức Jessica đã nhìn thấy nơi cậu bé sẽ đi, và nàng cũng đã đang chạy về hướng đó. Nàng đuổi theo cậu bé dọc theo con đường cưỡi ngựa, qua cây cầu, và dọc lối mòn hẹp quanh co bên cạnh dòng suối.

Nếu cậu bé không chạy suốt quãng đường lên ngọn đồi dốc để tới nhà hóng mát, thì lúc này nàng hẳn sẽ chả có đến một cơ hội để tóm lấy cậu bé, nhưng cậu bé đang thở hổn hển và chậm dần xuống tốc độ loài người thay vì nhịp chân ma qủy bình thường của cậu. Ở một ngã ba trên đường mòn, cậu hơi do dự - rõ ràng đây là vùng đất xa lạ - và trong vài giây ấy, Jessica đẩy mình nhanh hơn một bậc. Rồi nàng nhảy tới và chặn cậu bé lại.

Cậu bé ngã xuống – may mắn là vào đám cỏ - và nàng đè lên trên cậu. Trước khi cậu kịp nghĩ đến việc cố vùng vẫy thoát ra, nàng đã túm lấy tóc cậu và giật mạnh một cái. Cậu thốt ra một tiếng rú tức giận.

“Con gái không đánh nhau trung thực đâu,” nàng thở dốc. “Ở nguyên đó nếu không cô sẽ vặt trụi đầu cháu đấy.”

Cậu bé đáp trả lại nàng bằng một tràng tục tĩu không kịp thở.

“Cô đã nghe hết những từ đó trước đây rồi,” nàng nói giữa những lần hít thở. “Cô cũng biết những lời xấu xa hơn nữa.”

Có một khoảng im lặng ngắn ngủi trong lúc cậu bé lĩnh hội sự phản ứng khác thường này. Rồi, “Bỏ tôi ra!” cậu bé hét lên. “Bỏ tôi ra, đồ con bò!”

“Nói thế là sai cách rồi,” nàng nói. “Cách lịch sự là ‘Làm ơn bỏ cháu ra, thưa phu nhân.”

“Quỷ bắt cô đi,” cậu bé nói.

“Oh, cháu thân yêu,” nàng nói. “Cô sợ rằng mình sẽ phải có những biện pháp tuyệt vọng.”

Thả tóc cậu bé ra, nàng giáng một nụ hôn thành tiếng, sảng khoái vào sau đầu cậu.

Cậu bé thốt ra một tiếng sửng sốt.

Nàng đặt một nụ hôn ầm ĩ khác sau cái cổ đầy ghét của cậu. Cậu cứng người. Nàng hôn bờ má bẩn thỉu của cậu.

Cậu thở ra một hơi mà cậu đã nín nhịn trong suốt tràng tục tĩu, và tức giận giẫy giụa thoát ra từ dưới nàng. Tuy nhiên, trước khi cậu bé có thể trườn ra, nàng đã túm lấy vai chiếc áo rách rưới của cậu và nhanh chóng đứng dậy, kéo cậu bé dậy với nàng.

Chiếc bốt sờn rách đập vào cẳng chân nàng, nhưng nàng lách được, vẫn ôm thật chặt.

“Dịu xuống đi,” nàng nói bằng tông giọng Phục tùng hay là Chết tốt nhất của nàng, lắc mạnh cậu bé để trả đũa. “Thử đá cô thêm lần nữa và cô sẽ đá lại đấy – và cô cũng sẽ không trượt đâu.”

“Quỷ tha ma bắt nhà cô đi!” cậu bé gào lên. Cậu bé cố gắng dữ dội để giật ra, nhưng Jessica có một vòng ôm rất chặt, không kể đến hàng tá bài luyện tập với lũ nhóc vặn vẹo.

“Để tôi đi, đồ lợn nái ngu ngốc!” cậu bé la hét. “Để tôi đi! Để tôi đi!” Cậu bé đang đẩy và giẫy giụa điên cuồng. Nhưng nàng túm chặt lấy một cẳng tay giơ xương và xoay xở được để kéo cậu lại sát vào nàng và quấn cánh tay nàng quanh người cậu.

Trò vặn vẹo ngừng lại, nhưng tiếng la hét tức giận thì không.

Jessica chợt thấy rằng cậu bé thực sự hoảng loạn, dù nàng không thể tin là cậu bé sợ nàng.

Tiếng gào rú của cậu càng trở nên tuyệt vọng hơn khi câu trả lời xuất hiện.

Phelps đến quành qua một khúc rẽ trên con đường trải sỏi với một phụ nữ theo sau. Đứa trẻ khựng lại giữa tràng la hét và đông cứng lại.

Người phụ nữ đó là Charity Graves.

Lần này mẹ cậu là người đang đuổi theo cậu, không giống những dân làng Athcourt bất hạnh, ả ta biết rất rõ phải làm gì với cậu. Để bắt đầu, ả ta sẽ đánh cậu đến sống dở chết dở, ả thông báo.

Cậu đã chạy trốn cách đây hai tuần, và Charity khẳng định rằng ả ta đã tìm kiếm cậu khắp mọi nơi. Cuối cùng, ả ta đến Athton – dù ả ta biết rõ rằng đến gần đức ngài trong vòng mười dặm sẽ phải trả giá bằng chính mạng sống của mình, ả nói. Ả đã đến tận Ma Huýt Sáo khi Tom Hamby và Jem Furse chạy đến, dẫn theo một tá những tên đàn ông tức giận khác, nhanh chóng vây ả lại.

“Và họ mắng – đã mắng mỏ tao,” Charity nói, trừng mắt đe dọa con trai ả.

Jessica không còn giữ cổ áo cậu nữa. Trước sự xuất hiện của bà mẹ, cậu bé đã túm lấy tay nàng. Giờ cậu đang tóm chặt lấy nó. Ngoài trừ áp lực dữ dội từ đôi bàn tay bé nhỏ, cậu bé bất động, cơ thể cứng ngắc, đôi mắt đen tập trung vào mẹ cậu.

“Tất cả mọi người ở Dartmoor đều biết cậu nhóc đã làm gì,” Jessica nói. “Cô không thể mong tôi tin rằng cô chẳng nghe thấy gì hết. Cô đã ở đâu, Thổ Nhĩ kỳ hả?”

“Tôi là một người phụ nữ phải làm việc,” Charity nói, hất đầu. “Tôi không thể dõi theo nó từng giây một, và tôi cũng không có bảo mẫu để làm hộ điều đó. Tôi đã gửi nó đến trường, không phải sao? Nhưng các giáo viên không thể khiến nó thay đổi, phải không nào? Và làm sao tôi làm được, tôi hỏi cô, khi thằng nhóc cứ bỏ chạy khỏi tôi và tôi thì không biết nó giấu mình ở đâu?”

Jessica nghi ngờ chuyện Charity thèm quan tâm đến nơi cậu bé giấu mình, cho đến khi ả nghe được rằng nơi ẩn trốn của cậu là ở vườn hoa của Athcourt. Nếu Hầu tước phát hiện ra ‘thằng nhóc bụi đời’ đang ẩn mình trong nhà hóng mát lộng lẫy, được bảo trì hoàn hảo của ngài hầu tước thứ hai, sẽ có cái giá rất đắt phải trả, và Charity biết điều đó.

Thậm chí cả bây giờ, ả cũng không quá ngang ngạnh trơ trẽn như ả giả vờ. Ánh mắt xanh của ả cứ đảo qua đảo lại hết lần này đến lần khác để nhìn quanh khu vực rừng rậm quanh họ, như thể ả chờ Dain nhảy bổ ra qua các tán cây vào bất kỳ lúc nào.

Dù ả bồn chồn, nhưng ả cũng không có vẻ vội vã bỏ đi cho lắm. Dù Jessica không thể đoán được chính xác điều gì đang đi qua tâm trí của người phụ nữ này, rõ ràng là ả đang ước lượng Nữ hầu tước Dain và điều chỉnh cách tiếp cận cho phù hợp. Nhanh chóng nhận thấy rằng những lời đe dọa về hình phạt thảm khốc cho Dominick không nhận được sự tán đồng, ả đã nhanh chóng chuyển sang đổ lỗi cho hoàn cảnh khó khăn của mình.

Thậm chí trong lúc Jessica đang lưu ý những vấn đề đó, Charity cũng đang điều chỉnh lại.

“Tôi biết những gì cô đang nghĩ,” người phụ nữ nói, giọng ả mềm lại. “Rằng tôi không chăm sóc nó đúng cách và một đứa trẻ không bỏ chạy trừ phi nó khốn khổ. Nhưng không phải tôi làm nó thế, mà là lũ nhóc hợm hĩnh ở trường học. Chúng bảo nó công việc của mẹ nó là gì – như thể bố và anh trai của chính chúng không đến gõ cửa của tôi, và cả mẹ và chị gái chúng nữa, để sửa chữa ‘sai lầm’ của họ. Và những kẻ đạo đức bé nhỏ quý giá của họ làm như thể tôi chẳng là gì ngoài rác rưởi. Và chúng cũng gọi nó bằng cái tên ấy nữa. Phải không nào, cưng?” ả nói với một cái liếc thương hại về phía Dominick.

“Vậy cô có băn khoăn, liệu nó có thật hung dữ và gây ra rắc rối?” ả tiếp tục, khi cậu bé không phản ứng. “Và đó cũng là những gì họ đáng phải nhận, vì chế giễu một kẻ vô lại đáng thương và đem ác mộng đến cho nó. Nhưng giờ thì nó cũng không còn thích mẹ của mình nữa, và sẽ không ở lại. Và nhìn xem đứa trẻ ngu ngốc đã đi đâu, thưa phu nhân. Và chẳng phải cha nó sẽ lấy đầu tôi vì điều này sao? – như thể tôi làm – đã cố tình làm thế. Ngài ấy sẽ bắt tôi lại, ngài ấy sẽ làm thế, và gửi thẳng đến trại tế bần. Và ngài ấy sẽ cắt hết khoản tiền nuôi nấng thằng nhóc, và rồi chúng tôi sẽ ra sao đây, tôi hỏi cô?”

Phelps đang nhìn Charty với vẻ tức giận rõ ràng. Ông mở miệng ra định nói gì đó, nhưng nhận thấy ánh mắt cảnh cáo của Jessica. Ông giải thoát những cảm xúc của mình bằng cách đảo mắt lên trời.

“Cô đã dành rất nhiều hơi sức để nói cho tôi nghe về những thứ mà chẳng có gì là tôi không thể tự mình đoán ra,” Jessica nói quả quyết. “Điều cô chưa nói với tôi là cô định đoạt lấy thứ gì khi đến Athton lúc ban đầu, khi cô đã hiểu rõ tình cảm của đức ngài, hay tại sao, về sau, cô lại cứ nấn ná ở những vùng lân cận, khi cô đã hiểu rõ nỗi đau đớn của Dominick và phương thức cậu bé chọn để biểu lộ chúng. Phải có thứ gì đó cô muốn đến khủng khiếp, để chấp nhận mạo hiểm như vậy.”

Vẻ thảm thương của Charity biến mất ngay tức thì. Nét mặt ả ta rắn lại, ả nghiên cứu Jessica từ đầu tới chân một cách xấc xược.

“Chà, xem ra, Dain đã không cưới một kẻ đần độn, phải không? Charity nói với một nụ cười. “Có thể tôi có những kế hoạch, phu nhân ạ, và có thể thằng nhóc đã làm hỏng chúng. Nhưng cũng có thể không có nguy hại gì xảy ra cả, và chúng ta có thể sửa chữa nó, cô và tôi.”

Vài phút sau, Dominick đã được thuyết phục gỡ nắm tay siết chặt trên tay Jessica, cả nhóm chậm rãi quay lại con đường chính. Phelps đã kéo cậu bé lên trước hai phụ nữ một khoảng cách thận trọng, để những người đi sau có thể kín đáo thương thảo.

“Tôi cũng không phải kẻ đần độn,” Charity nói, ngấm ngầm liếc nhìn quanh ả. “Tôi có thể dễ dàng thấy rằng cô muốn thằng quỷ nhỏ đó. Nhưng Dain không muốn nó, nếu không đến giờ ngài ấy đã đến và mang thằng bé đi rồi, phải không nào? Và cô biết mình không thể chỉ hứng lên và lấy cắp thằng bé khỏi tôi, bởi vì tôi sẽ làm nhặng xị lên – và bảo đảm chắc chắn Dain nghe thấy. Và chẳng có ai quanh đây giấu Dominick và chăm sóc nó hộ cô, nếu đó là những gì cô đang băn khoăn. Tôi biết. Tôi đã thử rồi. Sẽ không ai nhận nó cả, vì họ sợ. Họ sợ Dain và họ sợ thằng bé, bởi vì nó trông như một con yêu tinh nhỏ và hành động cũng như vậy nữa.”

“Tôi không phải người duy nhất có vấn đề đâu,” Jessica nói lạnh lùng. “Khi Dain phát hiện ra cô đã để đứa bé đó chạy loạn lên ở Athton, cô sẽ ước gì nhà tế bần là nơi cư trú kế tiếp của mình. Điều chàng có trong đầu là một chuyến hải trình một chiều tới xứ Wales mới ở phía Nam.”

Charity cười lớn. “Oh, tôi sẽ không ở lại để tìm ra xem ngài ấy có gì trong đầu đâu. Cô hẳn đã nghe về Tom và Jem một lúc trước rồi – và cả những người khác nữa. Họ sẽ không chờ đợi ý muốn của Đức ngài đâu. Họ muốn tôi biến đi, và họ sẽ săn lùng tôi khắp Dartmoor, họ nói thế, và có lũ chó giúp đỡ. Và nếu họ không đuổi tôi ngã xuống một bãi lầy, họ sẽ trói tôi vào một cái xe ngựa và quất xe từ đây tới Exeter, họ đã hứa thế. Nên tôi đã quyết định mình sẽ lên chuyến xe đầu tiên tới London vào ngày mai.”

“Một quyết định khôn ngoan,” Jessica nói, nén lại một cơn rùng mình trước viễn cảnh Dominick bé nhỏ rong chơi trong hang ổ của lũ trộm cắp ở London. “Đã gặp tôi, tuy nhiên, hẳn cô đã đoán là mình không cần thiết phải rời đi tay trắng.”

“Chao ôi, cô thật là người nhanh trí.” Nụ cười ả tạo ra với Jessica thật hòa nhã hoàn hảo. Charity, rõ ràng, là một nữ thương nhân, và ả đang sung sướng với sự thách thức từ một vị khách hàng khó khăn. “Nhanh trí như vậy, tôi đoán cô sẽ tìm ra xem phải làm gì với đứa bé nhỏ nhắn của tôi nếu tôi từ bỏ nó một cách dễ dàng, mà không làm nhặng xị lên. Y như tôi cũng đã đoán ra phải làm gì với nó ở London nếu cô quyết định rằng nó không đáng phải rắc rối.”

“Tôi không muốn thúc giục cô, nhưng tôi có nghĩa vụ phải ở nhà thờ khi buổi cầu nguyện kết thúc,” Jessica nói. “Có lẽ cô sẽ đủ tử tế để miêu tả ‘rắc rối’ của tôi trong những pence, silling, và đồng bảng đơn giản.”

“Oh, còn đơn giản hơn thế nhiều,” Charity nói. “Tất cả những gì cô phải làm là đưa cho tôi bức tranh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.