Ngài mèo ở lại công viên với mèo trắng mấy ngày, có nó ở đó, mèo đực hoang cũng không dám tới làm phiền mèo trắng.
Nó mang theo mèo trắng đi làm nũng con người để lấy cống phẩm, mang theo mèo trắng đi phơi gió tắm nắng, chẳng bao lâu sau, lông mèo của cả hai đều rối bù, nhìn qua chả khác gì mấy con mèo hoang ở công viên.
May mắn thay, một tuần sau, chủ nhân của mèo trắng cũng đến đây.
"May là tìm được em rồi cục cưng. Là lỗi của chị, lúc ấy chị nên đóng cửa lại. Cục cưng à, em đã phải chịu khổ rồi, chắc em đã đói lắm rồi nhỉ, bây giờ chúng mình về nhà nhé, cục cưng của chị."
Mèo trắng kêu rù rù, lại quay đầu tìm ngài mèo. Nhóc muốn nói cho chủ nhân, nhóc không hề chịu khổ, có mèo mun hoang đẹp trai vẫn luôn ở đây quan tâm nhóc, nhóc muốn chủ nhân mang theo mèo mun hoang về nhà, thế mà nhóc vừa quay đầu lại thì phát hiện ngài mèo đã sớm biến mất.
Chỉ có túi xúc xích tiệt trùng mà chúng nó từng ăn rơi lả tả trên ghế băng dài bị dì lao công quét vào thùng rác.
Mèo trắng lập tức kêu như em bé khóc.
"Ôi bé ngoan, sao em lại buồn?"
"Ngoài đình nghỉ chân, dọc bên đường cũ, cỏ thơm xanh ngút trời..."*
Không biết ở đâu truyền đến tiếng ca của nhóm học sinh tiểu học, mặt trời ngả về tây, ngài mèo lẻ loi một mèo đi ở trên tường bao, lông đen được ánh hoàng hôn chiếu sáng lấp lánh. Nó quay đầu nhìn thoáng qua công viên, nâng bàn chân lên rồi liếm, nhảy xuống, biến mất trong bụi cỏ.
Tạm biệt nhóc ngốc, chỉ có thể ở cùng mi đến hôm nay thôi. Hai tên ngốc nhà tau chắc đã phát điên rồi.
Khi ngài mèo nhảy vào nhà qua cửa sổ, lập tức thấy được hàng chồng giấy tìm mèo lạc có hậu tạ. Nó vẫy đuôi, thấy chủ nhân nó cô L cùng anh F bạn trai cô L đang ngồi trước máy tính, mắt rưng rưng nhìn chằm chằm màn hình, đăng bài tìm mèo có hậu tạ.
Đúng là phát điên rồi.
Ngài mèo bẽ mặt lại cảm động, lạnh lùng nhảy từ cửa sổ xuống trước màn hình máy tính. Lông nó rối tung, nhưng trong mắt cô L và anh F lại là oai phong lẫm liệt, lập tức rơi nước mắt.
Mèo mun liếm bàn chân trong ánh chiều tà, giơ một đệm chân về phía hai người.