Ngài Quản Lý “Diễn Sâu”

Chương 67



Lục Tiệm Hành tuy rằng không thích Tưởng Soái, cũng nổi máu ghen, nhưng lúc này lại không hề cảm thấy bị uy hiếp chút nào.

Dù sao anh cũng biết tên này nhìn thì đẹp trai, nhưng thực tế lại bị “ra sớm”, chưa đếm đến ba đã không được, đếm tới năm là phát huy vượt xa lúc thường rồi.

Trần Thái lại là người rất tốt bụng, lúc trước quen người này cũng chỉ toàn giả vờ kêu trên giường, không để cho cậu ta biết bản thân có bao nhiêu phân lượng.

Anh nhàn nhạt nhìn Trần Thái, quả nhiên thấy y đã thay đổi sắc mặt, vội vàng xua tay rũ sạch quan hệ: “Chia tay rồi thì hết luôn rồi, đừng tái hợp nữa!”

Tưởng Soái tủi thân: “Anh đã quên hết tình cảm của chúng ta sao?”

“Đó không phải là thì quá khứ rồi à, ” Trần Thái không nhịn được co quắp mồm miệng, ra sức đóng vai tra nam, thành khẩn nói: “Có tình mới thì sẽ quên tình cũ thôi, chuyện đã qua đừng tiếp tục nhắc lại nữa!”

“Chuyện đã qua đừng tiếp tục nhắc lại” là lời thoại kinh điển ngày nào của người phía sau, Trần Thái nhân cơ hội nghiêng người né ra, giới thiệu với Lục Tiệm Hành: “Lục tổng, người này chính là diễn viên La, anh La Bác.”

La Bác không ngờ sẽ được gặp sếp tổng của Thiên Di, anh ta lúc này mới thấy hết sức lúng túng, trước tiên chà tay vào quần mấy cái rồi mới đưa tới bắt tay.

Lục Tiệm Hành cũng có ấn tượng đối với người này, lại thấy Trần Thái yêu thích, cũng cười lại. Đến mức dù trên quần áo đối phương đầy vết bẩn, anh cũng làm như không nhìn thấy.

Mấy người đứng đó khách sáo vài câu, Lục Tiệm Hành quay về còn có việc liền dẫn Trần Thái rời đi trước. Đến khi lên xe, anh mới nghi ngờ hỏi: “La Bác kia là thế nào?”

Trần Thái liền kể lại rõ ràng những gì mình trông thấy tối nay.

Lục Tiệm Hành lại để ý đến chuyện khác, hỏi y: “Em từng bị nhân viên an ninh đuổi đi?”

“Đạo diễn người Hồng Kông, tính khí nóng nảy cũng kiêu ngạo, nên thế thôi, ” Trần Thái không coi là việc gì to tát, chỉ than thở, “Trước đây khi đang dẫn dắt Thành Quân, đụng phải mấy người bên Hồng Kông thường xuyên lắm, thế nhưng họ lại có thái độ không mấy hòa nhã với bọn em. Việc này vốn không có gì, thế nhưng đêm nay ông ta lấy rượu tạt người khác, thật có chút quá đáng.”

Y cảm khái xong, lại nghĩ tới Lục Tiệm Hành: “Anh và Ngô lão bàn chuyện thế nào?”

“Cũng ổn, ” Lục Tiệm Hành nói, “Mấy người thích dùng thủ đoạn đùa giỡn thường vậy, không tách ra được cũng không dựa dẫm được. Đặc biệt là đối với công ty như Thiên Di, vốn rót vào bị tranh cướp bể đầu, ai cũng muốn chiếm được một miếng thịt béo bở.”

Trần Thái không hiểu rõ về chuyện đầu tư, nhưng cũng biết công ty nếu muốn phát triển hơn thì chắc chắn càng ngày càng thiếu tiền, đặc biệt là những hạng mục lớn hơi một tí là mấy trăm triệu, tiền đặt phòng chiếu phim cũng chót vót, bởi vậy y hơi khó hiểu: “Người khác đều muốn đua nhau sứt đầu để được tài trợ lên sàn chứng khoán, sao công ty mình lại đi ngược lại?”

“Cũng không hẳn là đi ngược, chỉ là hiện tại không thích hợp. Vụ này sau khi hết hot, tiền vốn cũng sẽ dần dần rút lui, năm ngoái số công ty gia nhập sàn chứng khoán nhiều như vậy, công ty Điện ảnh và Truyền hình chỉ có hai cái, tiền cấp vốn phần lớn đều là để đánh cược hoặc bán lại công ty. Thiên Di hiện tại không có hạng mục tốt đủ chất lượng, giờ mà gia nhập chứng khoán không phải là chuyện tốt.”

Lục Tiệm Hành nói xong, thấy Trần Thái dùng mắt long lanh nhìn mình, toát ra toàn là sự sùng bái, lòng anh thấy rất hưởng thụ, kiên nhẫn giải thích cho y: “….” (Xin phép lược bớt đoạn này vì editor là đứa mù kinh tế thương mại T_T)

Lục Tiệm Hành nói đến đây dừng lại một chút, lại nhìn Trần Thái: “Vấn đề nằm ở ban giám đốc, bởi vì cổ phần ban đầu của các cổ đông đã bị pha loãng, cổ phần của Tiệm Viễn trong đó ngày càng ít hơn, cho nên một khi Chúng Ngân mà liên kết với những người khác, rất có khả năng sẽ khai trừ chú ấy. Bọn họ mà khống chế được ban giám đốc, về sau muốn làm gì thì làm… Ví dụ như cố ý nhìn tiền vốn công ty sụt giảm, như vậy sẽ dùng giá cực thấp để thu mua, hoặc là gặp được người mua lại khác, sẽ quay lại bán luôn.”

Trần Thái nghe mà lạnh cả người, hai mắt trợn tròn.

Lục Tiệm Hành lại nói: “Đánh cược càng dễ hiểu hơn, nghệ sĩ của chị Lục Nhất năm nay ra sức nhận hợp đồng đại diện thương hiệu, không quan tâm kịch bản ra sao rồi, cái cần để ý là vì công ty bên chị ấy đã ký một bản hợp đồng đánh cược, giờ sắp đến kỳ hạn nhưng thành tích chẳng có gì. Nếu như đến lúc đó vẫn không làm được, chị ấy sẽ phải bồi thường cho bên thâm hụt đầu tư tận 200 triệu… Đương nhiên nếu như bộ phận quản lý cấp cao của công ty đủ ưu tú, mọi chuyện vẫn có thể cứu vãn, nhưng với tình hình chia năm xẻ bảy của Thiên Di hiện nay thì nếu nội bộ vẫn không có điều chỉnh tốt, các hạng mục sẽ thiếu hụt, giờ mà vội vàng tham gia chẳng khác nào sẽ dẫm vào vết xe đổ của chị Lục Nhất.”

“Hóa ra là như vậy, ” Trần Thái chà chà mấy câu: “Nghe sợ thật.”

“Vẫn chưa hết đâu.” Lục Tiệm Hành lắc đầu, “Hiện tại khó khăn là ngoại trừ việc Tiệm Viễn không đồng ý, những người khác lại rất tích cực xúc tiến việc này — con trai cả của Ngô lão muốn làm trung gian, cũng nhúng tay vào thúc đẩy, nếu chuyện này thành công anh ta có thể được chia hoa hồng. Cho nên chút nữa anh còn phải đi tìm Tiệm Viễn, nhắc nhở chú ấy một chút.”

Trần Thái biết chuyện nghiêm trọng, nhưng vẫn không yên lòng: “Tự anh lái xe được không?”

“Được, ” Lục Tiệm Hành đưa y đến dưới nhà, vỗ mông y một cái: “Nghỉ ngơi cho tốt.”

Trần Thái gật đầu.

Lục Tiệm Hành lại nghĩ tới điều gì đó, thò đầu ra nghiêm túc nói: “Không được nói chuyện với Soái – liệt – dương.”

Trần Thái: “…”

Trần Thái lơ mơ về nhà, đầu óc vẫn nghĩ đến đoạn nói chuyện vừa rồi. Có điều chuyện này cũng can thiệp không được, cùng lắm là nghĩ cách kiếm thêm chút tiền cho công ty thôi.

Hôm sau Lục Tiệm Hành vẫn chưa về, Trần Thái tự mình thức dậy đi làm, trên đường bỗng nhận được một cuộc điện thoại từ số lạ.

Đối phương khách khí lại cẩn dực tự giới thiệu về mình, Trần Thái lúc này mới nghe ra: “Anh La?”

La Bác đã nửa năm không có việc làm rồi, hồi trước từng có người quen chỉ cho anh ta một cách, anh ta mới nghĩ đủ biện pháp để hôm đó gặp được vị đạo diễn người Hồng Kông, nào ngờ hợp đồng đã ký rồi nhưng phút cuối lại nhận được thông báo không dùng đến anh ta nữa.

Tiền đương nhiên là không có, trong cái nghề này dù có chịu thiệt cũng không thể đi kiện cáo, bằng không về sau người trong giới biết anh chỉ vì bị thay vai mà đã lôi người ta ra tòa, anh sẽ bị kiêng kỵ.

Trần Thái và anh ta hẹn gặp nhau ở một quán trà, đến nơi, La Bác mặc một chiếc áo phông Polo màu xám, có chút thấp thỏm ngồi ở chỗ gần cửa sổ. Thực khách chung quanh đi tới đi lui, cũng không có ai để ý tới anh ta.

Trần Thái đi tới cười chào hỏi. La Bác ngại ngùng nói: “Thật ngại quá, cậu bận như thế còn hẹn cậu ra đây.”

Trần Thái cười đáp: “Cũng không phải rất bận, thầy La gần đây thế nào?”

“Tôi không dám nhận xưng hô thầy này, cậu cứ gọi tôi lão La là được rồi, ” La Bác thẹn thùng, nhưng anh ta cũng biết Trần Thái là đi thẳng vào vấn đề, không quanh co với anh ta, vì vậy ngập ngừng một lát mới nhắm mắt nói, “Gần đây quả thực hơi chút khó khăn, con gái tôi đi học, vợ tôi đi làm được vài đồng lương ít ỏi, hiện tại mỗi tháng đều phải trả các khoản vay rất vất vả… Đều tại tôi quá vô dụng, không kiếm được tiền.”

Hồi sáng sau khi nhận được điện thoại của anh ta, Trần Thái đã tìm hiểu trước qua về tình hình của anh ta, dù người trong nghề ai cũng biết anh ta nhưng bình thường La Bác không hay xã giao, quan hệ xã hội không rộng lại không có công ty tiến cử, cho nên người khác biết rất ít thông tin về anh ta, nhìn dáng điệu có lẽ đã rất lâu không được đóng phim nghiêm chỉnh rồi.

Người này diễn xuất rất tốt, tính ra vẫn là đàn anh của Vương Thành Quân.

“Hôm qua tôi có thấy Lục tổng, không dám nhắc tới, ” La Bác hai tay nắm lấy nhau, bất an chà xát, nói: “Tôi chỉ muốn hỏi, công ty của các cậu còn muốn tuyển người nữa không?”

Trần Thái ngẩn ra, y cứ nghĩ đối phương hẹn y ra ngoài để nhờ y giới thiệu quan hệ tìm một vai diễn, không ngờ hóa ra là để hỏi chuyện này.

“Thầy La có tính toán gì không?” Trần Thái đành phải hỏi, “Trước đây anh chưa ký với công ty nào đúng không?”

“Trước đây không có, tôi đóng phim từ sớm, khi đó là thầy giáo trong học viện giới thiệu.” La Bác chỉ nói lúc mới bắt đầu, về sau thế nào cũng không nhắc đến, thở dài, “Sau có quen mấy đạo diễn, cũng có mấy người bạn trong giới, cho nên đều là giới thiệu qua lại như thế. Thế nhưng hai năm đầu còn đỡ, giờ thì khác, hoặc là phía nhà đầu tư có chỉ định, hoặc là bọn họ tìm diễn viên trong công ty, tôi càng ngày càng bị thụt lại, tuổi tác ngày một lớn, chẳng ai mướn nữa.”

Trần Thái hiểu tình hình của anh ta, theo lí hiện tại anh ta cũng có thể tự chủ kí hợp đồng, thế nhưng dù sao trước đây chưa từng có kinh nghiệm, giờ đột nhiên gặp phải, thật đúng là sẽ không biết phải làm thế nào.

“Công ty bên tôi có thể ký hay không thì tôi cần phải về hỏi lại đã, phải báo lại tình huống về anh với công ty xem thế nào.” Trần Thái do dự một chút, nhắc nhở, “Thế nhưng điều kiện ký kết anh cũng biết đấy, giống như các công ty quản lý khác, chia chác thế nào vẫn phải xem anh ký bao nhiêu năm và phạm vi thế nào. Đương nhiên ký kết càng lâu, tài nguyên công ty khẳng định sẽ nghiêng về anh nhiều hơn.”

La Bác trước khi tới đã chuẩn bị sẵn sàng, cũng biết công ty quản lý tính toán chia chác rất chặt chẽ. Anh ta quyết tâm, gật đầu: “Chia thế nào cũng được, chỉ cần có việc, tôi đều đồng ý.”

Trần Thái tính toán trong lòng, gọi nhân viên kêu đồ ăn nước uống, cuối cùng còn bảo gói ít bánh ngọt được yêu thích của quán trà này để La Bác mang về cho trẻ con ở nhà nếm thử. Đợi đến khi anh cứ luôn miệng cảm ơn đi rồi, Trần Thái do dự hồi lâu mới gọi điện cho chị VV.

Lúc thường Trần Thái làm việc rất chăm chỉ, cơ bản không sẽ chủ động đi tìm đến, chị VV thấy ngạc nhiên, nhận cuộc gọi xong hỏi ngay, thế mới biết mọi chuyện.

Trần Thái nói chân thành: “Trước đây em chưa từng có kinh nghiệm, không biết như vậy có phải hơi lỗ mãng rồi không. Cái này có cần điều tra thêm về bối cảnh hoặc mở cuộc họp bàn bạc không?”

VV cười nói: “Nếu như ký người mới thì phải cẩn thận một ít, thế nhưng La Bác tôi cũng đã từng nghe nói, hiện tại chẳng qua bị quá thời, nhân phẩm và năng lực cũng không tệ. Nếu như cậu muốn ký, tự mình ra quyết định là được rồi. Chỉ là có chuyện này.” Cô nói đến đây ngừng một lát, nói tiếp, “Công ty thấy thành tích gần đây của Tuyết Oánh rất tốt cho nên định để cậu dẫn dắt thêm một nghệ sĩ nam trẻ tuổi nữa, người mới này kinh nghiệm không đủ, khẳng định sẽ cần cậu quan tâm kỹ càng. Nếu ngay lúc này cậu ký với La Bác, sẽ không ảnh hưởng tới kế hoạch người mới sau này chứ?”

Nghĩa bóng là nếu như làm ảnh hưởng tới người mới, La Bác không thể ký.

Trần Thái thấy hơi bực trong lòng, nghệ sĩ nam trẻ tuổi của công ty cũng chỉ có mấy ngôi sao lớn như Vũ Nhất Minh, giờ cũng đều do Tôn Tuyền và Dương Tuyết dẫn dắt, làm gì đến lượt mình. Trước đó cũng chưa nghe gì về kế hoạch người mới, cũng không biết chị VV chỉ đang thăm dò hay là thật sự có sắp xếp này.

Y cũng chẳng sợ vất vả. Hơn nữa La Bác đã lớn tuổi rồi, định vị hướng đi không giống với người trẻ tuổi, cũng không sợ tài nguyên bị xung đột, Trần Thái vừa nghĩ vậy, dứt khoát nói: “Bảo đảm sẽ không làm lỡ kế hoạch dẫn dắt người mới đâu ạ.”

“Vậy được, người mới tuần sau có lẽ mới đến công ty báo danh.” Chị VV nói, “Thứ hai này tôi có lịch khám thai, đến lúc đó nếu kịp thì sẽ tới công ty, còn nếu không kịp thì chuyện ký kết liền giao cho cậu, việc này cậu phải làm thỏa đáng.”

Trần Thái thế mới biết có người mới thật.

Y thấy rất tò mò, cũng có chút hưng phấn, thế nhưng không nghe được tin đồn gì cả, dường như việc này được bảo mật vô cùng. Chỉ đành nhịn xuống, quay về công ty trước đánh tiếng chuyện về La Bác, rồi lại sắp xếp Tuyết Oánh cuối tuần chụp tạp chí.

Chụp tạp chí lần này vẫn là nhờ Tề Chính giành được hợp đồng. Hắn ta vẫn muốn tranh thủ cho Kiều Tu lên bìa tạp chí, cũng nhờ sức nóng của “vợ chồng vàng ngọc”, hắn rốt cục lấy được số đặc biệt dịp Thất tịch của một tạp chí thời trang nữ hàng đầu, chỉ là cần phải để Tuyết Oánh và Kiều Tu chụp chung ống kính. Tuyết Oánh thứ hai hằng tuần đều phải ghi hình show giải trí, những ngày khác đều có lịch trình đã sắp xếp, cuối cùng hai bên thương lượng để đến cuối tuần.

Trần Thái đã một thời gian dài không về nhà, vốn định thứ sáu này sẽ về một chuyến, nhân viện đưa cả Lục Tiệm Hành về chơi luôn, cuối cùng lại phải để sau. Nhưng mà mấy ngày nay Lục Tiệm Hành thay đổi khác hẳn bộ dáng lười nhác ngày trước, mỗi ngày đi sớm về trễ, khiến y có chút không quen.

Lục Tiệm Hành gần đây đúng là bận thật, phía công ty riêng của anh, phim điện ảnh của đạo diễn Trần đã bắt đầu làm chuẩn bị, một bộ phim hài khác anh tự mình đầu tư cũng đang trong giai đoạn định ngày phát hành, Lưu tổng bên đó tích trữ một đống giấy tờ thật dày đợi anh ký, vào thời điểm này, thế mà Thiên Di còn loạn trong giặc ngoài.

Lục em đã sắp không chịu nổi rồi, phía truyền thông Đông Thị còn thủ đoạn hơn so với hắn tưởng tượng nhiều, mấy ngày trước “Cự nhân chi tháp” vừa được chiếu, truyền thông đã bắt đầu trắng trợn đưa đủ loại tin “Thiên Di bỏ qua lợi nhuận chia hoa hồng từ phòng vé”, “XX mới là phía được lợi lớn nhất của ‘Cự nhân chi tháp’.

Bởi vì Đông Thị ngay sau đó còn có một bộ phim khác sắp chiếu, những tin tức nóng hổi này ngoại trừ PR trắng trợn cho ‘Cự nhân chi tháp’ thì càng là để tạo thế tuyên truyền cho phim mới thì đúng hơn.

Nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy Lục em là người thê thảm nhất, lời chất vấn trong công ty tăng lên không ngừng, lại có người mượn chuyện này để nói chuyện của mình, đủ kiểu gây khó dễ. Người đứng ra lo liệu việc này là một phó tổng dưới tay hắn, anh ta nhận hết trách nhiệm về mình, chủ động nộp “Thư tự khiển trách” rồi từ chức.

Lục Tiệm Hành đợt này tới công ty, mười lần thì có tám chín lần nghe thấy hắn căm hận nhắc đến chuyện Truyền thông Đông Thị. Trưa hôm nay vừa vào văn phòng, quả nhiên, Lục em đầy vẻ sầu não ngồi trên sô pha.

Lục Tiệm Hành nghiêng đầu nhìn hắn: “Sao thế?”

“Số tiền đó có lẽ chỉ có thể ra tòa, ” Lục em nói, “Em đã tìm tất cả các mối quan hệ, đối phương vẫn cứ cố chấp đến cùng, không hề có ý nhượng bộ.”

Lục Tiệm Hành thấy hắn kìm nén sắp đến cực điểm, do dự một chút, nhắc nhở: “Hợp đồng đã ký rồi, khả nưng lấy được tiền về không lớn.”

“Thì thế…”

“Nhưng mà bên đó đoạt được, chưa chắc đã nuốt trôi.” Lục Tiệm Hành ngồi trở lại ghế tổng tài của mình, trầm ngâm nói, “Bộ phim sắp chiếu của bọn họ “Danh hiệu A” mới là màn kịch quan trọng, chúng ta không phải cũng có một bộ phim tung ra cùng đợt này sao?”

“Vâng, ” Lục em ngẩn ra, “Phim của chúng ta là ‘Chú thỏ thần kỳ’.”

“Danh hiệu A” là một trong những bộ phim được đầu tư khủng của Đông Thị, vốn là định tung ra vào dịp Quốc Khánh, nhưng lại sợ đụng độ phim của đạo diễn Lữ cho nên đổi thành tháng này. Quá trình tuyên truyền trước sau vô cùng dốc sức, thể loại gần giống “Cự nhân chi tháp”, là phim khoa học viễn tưởng. Bởi vì nhiều kỹ xảo cho nên tổng đầu tư nghe đâu tới 300 triệu.

Mà bộ phim “Chú thỏ thần kỳ” của Thiên Di lại là phim hoạt hình, mức đầu tư khoảng 20 triệu.

Lục Tiệm Hành gật đầu, sau đó cười nói tiếp: “Vậy thì, cứ để thỏ con oanh tạc một trận đi.”

Lục em ngỡ ngàng, đến khi hiểu được ý đồ của Lục Tiệm Hành, vẻ mặt hiện đầy vẻ khó tin.

“Tăng thêm áp lực cho bên tuyên truyền, chi phí có thể chi thêm, việc này chú giỏi hơn anh, cứ vậy mà tạo thanh thế.” Lục Tiệm Hành nói, “Tự rạp chiếu của chúng ta xếp hạng, đề nghị nâng lên đến 50%. Phía Địch tổng Tôn tổng cũng thông báo một câu, nếu như ai có thể đảm bảo các rạp chiếu phim tuyến dưới, trong vòng 4 ngày có thể giữ xếp hạng của ‘Thỏ’ không dưới 40%, mà phải cao hơn ‘Danh hiệu A’, vậy chúng ta sẽ chia doanh thu phòng vé theo tỷ lệ 6: 4.”

Lục em hít vào một ngụm khí lạnh: “Nhất định phải đánh trận như vậy?”

Tuy rằng hắn biết doanh thu phòng vé của “Chú thỏ thần kỳ” sẽ không quá thấp, nhưng mà trước đây chưa từng làm thế này.

Nếu quả thật có thể đàm phán được xếp hạng phim cao như thế, danh tiếng lại nâng lên, vậy hiển nhiên là muốn hút khô cả mâm này rồi… Đối với bộ phim “Danh hiệu A” mà nói, bốn ngày đầu coi như xong.

“Chắc chắn, ” Lục Tiệm Hành gật một cái, cúi đầu nhấp hớp cà phê, “Đây chỉ là bắt đầu. Cuộc chiến này hoặc là không đánh, nếu đã đánh, thì phải đánh đến một mất một còn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.