Ngài Quản Lý “Diễn Sâu”

Chương 70



Sáng hôm sau, Lục Tiệm Hành vẫn ra ngoài từ rất sớm. Đợi đến khi xuống lầu nhìn thấy xe của Trần Thái, lại nghĩ tới chút chuyện, liền gọi điện thoại cho y.

Trần Thái dù tối qua “chơi” rất ra trò, thế nhưng trong lòng cũng biết, vừa đánh vừa xoa, lên giường cái là ngọt ngào mềm mại ngay, ôm chặt lấy Lục Tiệm Hành sến rện vô cùng, đương nhiên hậu quả của việc đó là bị “chỉnh đốn” đến tận hừng đông. Lúc Lục Tiệm Hành rời giường đi khỏi, y mới bắt đầu chìm vào cơn mơ.

Hình ảnh trong giấc mơ rất kỳ lạ, mông Trần Thái cứ như mọc lên tận mấy cái đuôi to. Y đi băng băng đi về phía trước, đuôi cứ thế quét qua, xung quanh lập tức không có một ngọn cỏ, các loài vật sợ hãi đông trốn tây chạy, Trần Thái tuy rằng không hiểu vì sao, nhưng lại rất hưởng thụ. Đang lúc đắc ý lại nghe bên cạnh có tiếng chuông báo tan học vang lên.

Trần Thái bực dọc, sao lại còn có cả chuông reo nữa, đâu phải đang đi học chớ. Cứ thế thêm một lúc, trong tiềm thức mới giật mình hiểu ra, y mơ mơ màng màng mở mắt, quả nhiên điện thoại trên đầu giường đang lóe sáng.

Lục Tiệm Hành kiên trì đợi một lát, thấy Trần Thái nghe máy mới hỏi: “Hôm nay anh kêu người đến đổi mã mở cửa, em bên đó có muốn đổi luôn không? Về sau nếu có lỡ để quên chìa khóa ở phòng làm việc cũng không đến mức không về được nhà.”

Trần Thái suy nghĩ một chút: “Không được đâu, nhà bên đó là em thuê, chủ nhà trọ lại không biết, không tiện phá hoại của người ta.”

Lục Tiệm Hành lúc này mới nhớ ra y hình như vẫn thuê chung nhà với Vương Thành Quân, có điều tên kia hiện giờ đang theo đoàn đi đóng phim, nhà chỉ có Trần Thái ở mà thôi.

“Vương Thành Quân hình như sắp về rồi?” Lục Tiệm Hành hỏi, “Cậu ta theo đoàn phim khá lâu rồi nhỉ.”

“Lúc trước ký hợp đồng là đến đầu tháng chín, ” Trần Thái không biết sao anh lại hỏi cái này, nhưng nghĩ đến rất vui vẻ, “Đúng rồi, bạn cùng phòng của em sắp về rồi!”

Nói xong lại có chút bận tâm, “Hiện giờ em không phải người đại diện của Thành Quân, ở chung với cậu ấy có bất tiện không nhỉ?”

“Anh cũng nghĩ như vậy, ” Lục Tiệm Hành nhân cơ hội khuyên y, “Chi bằng em chuyển tới chỗ anh đi, chúng ta ở chung.”

Anh nói xong vui vẻ đợi câu trả lời, trong lòng cũng thấy sắp xếp như thế quả thực không thể tốt hơn, nào ngờ Trần Thái không chút nghĩ ngợi đã từ chối, nói chắc như đinh đóng cột: “Như vậy thì sẽ không có không gian riêng tư, hơn nữa công việc của em rất đặc biệt, ngày đêm đảo lộn chạy tới chạy lui, sẽ ảnh hưởng anh nghỉ ngơi, không được.”

Lục Tiệm Hành nghe ngữ khí y kiên quyết, không khuyên nữa, trong lòng lại có chút mất mác.

Công việc của người đại diện rất bận, thế nhưng anh đâu để ý, tại sao ở cùng Vương Thành Quân thì không sợ ảnh hưởng đối phương nghỉ ngơi chứ? Anh lại khó nén đoán mò, lúc thì thấy Trần Thái đúng là tri kỷ, đối xử tốt với anh hơn hẳn người khác, tâm lý vô cùng ngọt ngào; lúc lại thấy Trần Thái không đủ yêu mình, không muốn thời gian ở cùng mình dài ra, thế là bỗng thấy lòng chua xót…

Trần Thái thì lại không nghĩ nhiều như thế, y không muốn ở cùng nhau là thật, nguyên nhân chủ yếu là do y không thích ở phòng người khác trang trí, dù sao màu sắc phối hợp, không gian bố cục đều khác với sở thích của mình.

Trước đây ở cùng Vương Thành Quân, đa phần là vì giúp đối phương gánh vác tiền thuê nhà, dù sao cái tên Hoắc Binh kia lòng dạ không ngay thẳng, Trần Thái sợ Vương Thành Quân bị người ta hãm hại. Tuy giờ tiền thuê nhà đã trả, nhưng mình ở một mình đã lâu như vậy, giờ có dọn ra cũng không thiệt thòi. Vừa hay trong tay lại có chút tiền dư, Trần Thái liền nghĩ hay là mình mua một căn nhà nhỏ, hoặc thuê một căn chưa lắp đặt để tha hồ trang trí theo sở thích bản thân.

Vừa nghĩ vậy đã thấy hào hứng, Trần Thái đột nhiên lại phấn chấn hẳn, gọi điện cho chuyên gia thiết kế BB.

BB than phiền với y: “Mày có thể nhìn thời gian rồi hẵng gọi không bạn yêu, giờ mới có 6 giờ thôi đấy, đang lúc sáng sớm tinh khí dồi dào, nhỡ đâu tao đang được người ta làm, một tiếng chuông của mày sẽ rất dễ làm hỏng chuyện có biết không?”

Trần Thái cười ha ha, nói hắn: “Một cú điện thoại đã héo thì mày cần gì hắn? Đuổi ra ngoài! Đổi người khác!”

BB “hứ” một tiếng: “Mày là người ăn no không biết nỗi lòng kẻ đói, giờ đừng nói là héo, chỉ cần có thể làm 1 thì tao đều muốn lôi lên giường tuốt, làm vài trận cho đỡ nghiện là được rồi.”

“Không biết xấu hổ, sáng sớm đã chảy nước rồi?” Trần Thái chẹp miệng, “Cái này tao chẳng giúp gì được cho mày rồi.”

“Thật ra khí chất của mày rất công, hồi nọ có người hỏi tao số điện thoại của mày, tao nói mày có người yêu rồi họ không mấy để ý, sau đó tao mới bảo mày là thuần 0 thì họ mới giải tán.” BB thở dài, lại ngẫm nghĩ, “Nhưng mà chồng mày còn công gấp vạn lần mày, so thế này thì mày thật sự nguy hiểm.”

Trần Thái nghĩ thầm còn phải so sao, vốn rất nguy hiểm rồi.

Y cũng không kể chuyện ngày hôm qua, chỉ hừ một tiếng, gác chéo chân kiêu ngạo nói: “Đàn ông ấy mà, cả đời không đi thách thức người khác thì cũng bị người khác thách thức. Nguy hiểm không quan trọng, thắng thua mới trọng yếu.”

BB không hề có thành ý vỗ tay khen y, định cúp điện thoại.

Trần Thái vội vàng nói chuyện chính: “Căn nhà bên này của tao chắc về sau không thể ở tiếp nữa, mày bảo tao nên mua một căn nho nhỏ hay thuê một căn thật lớn thì tốt?”

“Cái này mà giống nhau à? Dù mày có mua cũng không thể vào ở ngay.”

“Tìm căn hộ chung cư đi, sang tay cũng được, chủ yếu là tao muốn thực hiện trang trí theo ý mình.” Trần Thái nói, “Bình thường không phải mày tiếp xúc nhiều với cái này sao, có căn hộ nào ngon không.”

BB quả thật không có, công ty hắn đều là làm các hạng mục thương nghiệp và phòng ăn, nhưng mà trong những người quen của hắn cũng có chuyên gia trang trĩ nhà cửa, có thể hỏi giúp.

“Mày có yêu cầu gì không?” BB hỏi, “Mua hay thuê theo tiêu chuẩn nào?”

“Thuê thì phải thuê dài hạn, ít nhất năm năm trở lên, không cần đồ dùng trong nhà, ” Trần Thái trả lời, “Mua thì phải là khu vực ổn chút, giao thông tiện lợi là được.” Y suy nghĩ một chút, nói ra vài dự tính.

BB hết hồn: “Đệch, có tiền như vậy? Là kim chủ cho à bạn yêu!”

“Không có, tự tao tích góp được, ” Trần Thái nói, “Đương nhiên bố mẹ tao cũng cho một ít, hai người họ sợ công việc của tao bấp bênh nên phát cho ít tiền để nếu tao không xong thì ăn được chút lãi.”

BB: “…”

“Tuy rằng kim chủ cũng cho tiền, thế nhưng tiền đó có thể tùy tiện nhận được à? Độc lập quyền làm chủ và độc lập kinh tế là điều rất quan trọng, ” Trần Thái làm bộ nói, “Đã làm thì phải làm theo một cách khác.”

Y ở bên này uốn đầu lưỡi chém gió mạnh miệng, Lục Tiệm Hành bên kia cũng thật lòng thật ý nói như vậy.

“Trần Thái là một người vô cùng độc lập và có tự tôn tự ái, cậu ấy và mấy người ong bướm bên cạnh em khác nhau, ” Lục Tiệm Hành ngồi trong phòng làm việc, thái độ nghiêm túc nói chuyện với Lục em, “Anh không muốn thấy chú hiểu lầm cậu ấy.”

Hai anh em từ sáng sớm đã gặp nhau ở thang máy, Lục em vì để che giấu sự xấu hổ tối hôm qua, cố ý nói hời hợt hai câu, tỏ ý mình không hề bận tâm chuyện gì hết. Nào ngờ Lục Tiệm Hành lại coi là thật, vừa vào văn phòng đã bắt đầu lên lớp hắn.

Hắn cũng không tiện phản bác, vội nói: “Đó là do em trước đây đã hiểu lầm, về sau nhất định sẽ tìm hiểu kĩ hơn.”

“Cũng không cần thiết, ” Lục Tiệm Hành vô cùng cảnh giác, phất tay từ chối, “Vẫn là nên giữ khoảng cách tốt hơn, chú hiểu chuyện như vậy là được rồi.”

Lục em: “…” Sao lại còn bị đề phòng thế này?

Chẳng lẽ chuyện Trần Thái mắng hắn “nhớ thương chị dâu” bị anh trai hắn coi là thật?

Nếu thật sự vì Trần Thái mà khiến giữa hai anh em xảy ra hiềm khích sẽ không tốt… Lục em có chút hối hận bản thân mù quáng góp vui, vội vã không ngừng tẩy sạch cho bản thân: “Vậy thì không tìm hiểu nữa, giữ một khoảng cách, không quấy rầy lẫn nhau!” Nói xong lại mạnh mẽ giải thích, “Vốn dĩ thời gian riêng tư của em cũng rất bận rộn, có một người gần đây rất quan tâm đến em, ngày nào cũng hẹn miết. Tối nay còn có một hot-face nói mời em tới nhà cô ấy làm khách.”

Lục Tiệm Hành hiếm khi có hứng thú với chuyện cá nhân của hắn, hỏi một câu: “Vậy chú xác định tình cảm rồi sao?”

“Xác định cái gì chứ, ” Lục em xua tay, “Vui đùa với nhau chút thôi, cũng không thể vừa hẹn hò một buổi tối xong đã kết hôn luôn rồi. Thế không phải là chủ động bị đeo gông sao?”

Lục Tiệm Hành nhíu nhíu mày, sau một lát, nói với vẻ ngập ngừng: “Thật ra, tuy rằng tình cảm là vấn đề tự do, thế nhưng tự do không có nghĩa là làm loạn, đương nhiên, có lẽ là chú bị ảnh hưởng bởi hoàn cảnh. Anh thấy Khả Manh hình như cũng hơi có khuynh hướng này… Nhưng có vài quan niệm mai kia uốn nắn vẫn còn kịp…”

“…” Lục em nghe mà lơ ngơ, không nhịn được hỏi, “Nghĩa là sao hả anh?”

“Anh nghĩ, ” Lục Tiệm Hành ho khụ một cái, vẻ mặt nghi hoặc lại nghiêm túc, hỏi hắn, “Có phải chú bị ảnh hưởng không tốt từ trong nhà không?”

Lục em: “???”

“Dù sao tác phong của bố mẹ khá loạn, nếp nhà lại có chuyện kia…” Lục Tiệm Hành nói đến thì ngừng, mịt mờ nói tiếp, “Trên đời này vẫn có tình yêu đích thực.”

Lục em quả thật nghĩ trên đời không có tình yêu đích thực, hắn không tin có người nào dùng tiền mà không có được. Nếu có, vậy chắc chắn là tiền bỏ ra chưa đủ. Có điều giọng điệu này của anh trai giống hệt cái sự khác thường của tên người đại diện kia, cũng không biết là bị người ta tẩy não hay là anh vốn nghĩ như vậy.

Hai người nói chuyện này có chút lời không hợp ý, Lục em thấy hoảng, vội vàng nói sang chuyện khác: “Để sau hẵng nói tiếp, à ngày mai bộ phim ‘Thỏ’ được công chiếu rồi, cũng không biết hiệu quả thế nào.”

Khoảng thời gian này ban tuyên truyền của Thiên Di bận rộn sấp mặt, bởi vì doanh thu vé chiếu sớm của “Chú thỏ thần kỳ” không nhiều lắm, cho nên tuyên truyền trước đó có hạn, gần đây tiến vào thời kì cao điểm mới bắt đầu  gióng trống khua chiêng bận hẳn lên.

May mà đây là bản phim hoạt hình, nói về một nhà khoa học bị kẻ xấu bí mật giam cầm, thế là ông ta bồi dưỡng ra một đội thỏ đặc công được trang bị toàn thân đi thi hành nhiệm vụ đồng thời giải cứu chủ nhân, tuy rằng kịch bản có vẻ cũ, thế nhưng tình tiết chặt chẽ kích thích, lại có không ít cảnh đánh nhau, rất thích hợp cả gia đình đi xem.

Đương nhiên cũng có một vài thứ không tốt — bởi vì phí sản xuất bỏ ra không nhiều cho nên hình ảnh nhìn không được tinh xảo, điểm số trong thời gian công chiếu chủ yếu cũng bị vấn đề này kéo xuống.

Có điều bộ phim “Danh hiệu A” cũng không thuận lợi hơn là mấy, truyền thông Đông Thị đầu tư ban đầu đánh tiếng là toàn dùng đồ họa máy tính, hậu kỳ tuyên truyền cũng vẫn luôn nhấn mạnh vào điều này cho nên khán giả vô cùng mong đợi. Nhưng đến khi công chiếu mới thấy tuyên truyền trước đó quá khoa trương.

Lục Tiệm Hành lần trước ở chỗ Ngô lão cũng hiểu được chút nội tình — bảng khai báo tài vụ năm nay của truyền thông Đông Thị khá khó coi, năm nay dù mới qua được một nửa nhưng nửa cuối năm hạng mục họ có thể thu lãi không nhiều, cho nên hiện tại mới phải chó cùng rứt giậu. “Danh hiệu A” được đầu tư không ít, theo kế hoạch là phải nửa cuối năm sau mới chiếu, nhưng bọn họ vì để bổ sung vào công trạng còn thiếu năm nay nên buộc bên sản xuất phải công chiếu trong năm nay luôn. Hợp đồng ồn ào trước đó, cũng có liên quan đến việc này.

Thế nhưng một khi đẩy kỳ chiếu sớm lên, thời gian của đội ngũ sản xuất bị rút hơn một nửa, để bảo đảm tính hoàn chỉnh của bộ phim, cách làm nhanh nhất là hy sinh chất lượng hình ảnh.

Hình ảnh phim “Chú thỏ thần kỳ” không tinh xảo, thế nhưng vốn ban đầu tuyên truyền cũng không đặt nặng vấn đề này, chỉ nói là một bộ phim hoạt hình gia đình, cho nên đánh giá đều rất đúng trọng tâm. Còn “Danh hiệu A” lại dùng cái đó làm mánh lới, quả thật là treo đầu dê bán thịt chó, bởi vậy sau khi công chiếu bị ném đá rất dữ dội.

Trong lúc truyền thông Đông Thị vội vàng làm đủ các loại quan hệ xã hội để tuyên truyền, Lục Tiệm Hành liền nhân cơ hội bàn hợp tác với mấy rạp chiếu phim chủ chốt, Thiên Di nhường doanh thu 6% – 8%, để làm bảo đảm đền bù cho xếp hạng của “Chú thỏ thần kỳ”. Ngoài ra Thiên Di còn liên lạc với các trung tâm phát hành vé để đề nghị hạ giá bán vé online.

Những biện pháp tuyên truyền này truyền thông Đông Thị không phải không hiểu, nhưng tiền đầu tư ban đầu của bọn họ đã quá nhiều, lúc này không dám tiếp tục nhường doanh thu. Đương nhiên cái chính là, không ai ngờ Thiên Di lại đột nhiên dùng chiêu thức này, đợi đến khi bên họ nhận ra Thiên Di muốn chơi “Điền Kỵ đua ngựa”(1), dùng một bộ phim đầu tư ít như “Thỏ” để đấu với họ trên bảng xếp hạng phim thì đã không còn kịp rồi.

Thứ sáu, “Chú thỏ thần kỳ” và “Danh hiệu A” cùng có lịch chiếu. Lục em ở văn phòng căng thẳng vô cùng, liên tục hỏi anh trai: “Lần này chúng ta dùng chiêu quá độc, sẽ không thiệt thòi thê thảm chứ! Em thật sự hơi sợ.”

“Không có gì phải sợ, ” Lục Tiệm Hành nhìn tin tức trên điện thoại, ung dung nói, “Chúng ta chỉ cần hồi vốn là kiếm được lời rồi.”

———————-

Chú thích:

(1) Điền Kỵ đua ngựa: Câu nói về điển tích đua ngựa trong “Sử ký”. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.