Ngài Quản Lý “Diễn Sâu”

Chương 88



Từ ngày chia tay không vui trên sân thượng hôm đó xong, Triệu Dương liền cảm thấy Tưởng Soái trở nên lạnh nhạt với mình hơn hẳn. Cậu ta ngẫm nghĩ lại, cảm thấy vấn đề chắc hẳn là xuất hiện ở câu nói cuối cùng, tuy rằng không biết sai ở đâu nhưng vẫn quyết định xin lỗi Tưởng Soái.

Ở đây cậu ta không có nhiều bạn, Tưởng Soái là người vừa đẹp trai vừa trâu bò lại rất tốt, cậu ta không muốn mất đi người bạn này.

Nhưng qua mấy ngày, vẫn không kiếm được thời gian rảnh, bởi vì những người khác đều vô tình hay cố ý giao tiếp với Tưởng Soái. Huấn luyện viên đưa ra nhiệm vụ, Tưởng Soái nhảy không tốt, rất nhanh đã có người nhiệt tình đi qua hỗ trợ, Triệu Dương vốn cũng muốn nhúng tay nhưng mà nhúng không được.

Bàng Đông cùng ký túc xá hung hăng nói: “Tưởng Soái trâu bò thiệt a, xuất thân từ Thiên Di, thi không tốt có thể về nhà đóng phim, thích thật. Người như thế ôm được đùi thì cứ ôm, quan hệ tốt với cậu ta biết đâu trở thành gương mặt thân quen, được công ty bọn họ để ý.”

Tên còn lại tỏ ra hoài nghi: “Nhìn ra cậu ta có tiền rồi, nhưng đâu liên quan gì đến công ty.”

Bàng Đông: “Cậu thì hiểu cái gì, tin tức nội tình của tôi đấy.” Hắn thò đầu ra khỏi giường, thần thần bí bí bật mí tin tức nóng hổi: “Thiên Di vốn không chuyên môn trong lĩnh vực này, vì Tưởng Soái mà còn tìm người chuyên nghiệp để dẫn dắt, sang cả bên công ty Triệu Dương để huấn luyện cơ mà. Đãi ngộ đó có thể ngang với thái tử gia đấy. Cậu không nhìn người khác thì thôi, cứ như Vũ Nhất Minh ấy, trước đây anh ta thi tài chỉ đứng hạng 3 chung cuộc, giờ hạng 1, hạng 2 khi đó chẳng biết là ai, còn anh ta ở Thiên Di thì nhận hết phim này đến phim khác, cát-xê đóng phim cũng cao. Tưởng Soái như vậy, sau này còn cao đến đâu chứ?”

Triệu Dương thấy bọn họ thảo luận nhiệt tình, làm như không nghe thấy, chỉ ở một bên dọn dẹp đồ đạc định đi giặt quần áo.

Bàng Đông lại gọi cậu lại, giễu cợt nói: “Triệu Dương, không phải cậu nói cậu và Tưởng Soái rất thân quen sao? Còn cái gì mà anh Soái đẹp trai, tôi thấy người ta đâu có thèm dòm ngó gì cậu?”

Tên còn lại cười ha ha: “Đùa à, Tưởng Soái là người dát vàng nạm ngọc như thế lại có thể để ý đến cậu ta hả? Khác nào đi giúp đỡ người nghèo ha?”

Bàng Đông: “Không, không phải gọi là giúp đỡ người nghèo, kẻ giả tạo thì phải gọi là giả què giả quặt hay là gì ý nhở?”

Mấy người cười ồ lên, Triệu Dương lúc thường bị chế nhạo nhiều lần, lần này không nhịn được, quay đầu nói: “Tôi và Tưởng Soái thân thật đấy, thế thì làm sao, cậu mới là tên giả tạo.”

Bàng Đông chép miệng nói: “Tự cậu nói thì ích lợi gì? Đến lúc đó hỏi người ta xem có quen hay không.”

Ba người kia trong ký túc xá về một phe, Triệu Dương biết mình nói không lại, nhưng trong lòng lại để ý, nghĩ cách chứng minh bản thân trước mặt mọi người. Nhưng đen ở chỗ mấy lần ở lớp học muốn tìm Tưởng Soái nói chuyện lại không có cơ hội, tới ký túc Tưởng Soái hỏi hai lần, nhận được câu trả lời đối phương không ở đó, còn bị ba người kia nhìn thấy trêu chọc. Mãi đến tận thứ sáu của tuần thứ nhất, huấn luyện viên tiến hành sát hạch, bắt đầu sàng chọn nhóm đầu tiên, loại bỏ gần 30 người.

Triệu Dương có kỹ thuật tốt, khi nhóm biểu diễn, cậu ta đạt điểm hoàn thành cao nhất trong nhóm, ca từ vũ đạo không sai ở đâu cả. Có một huấn luyện viên nữ rất thích cậu ta, đặc biệt hỏi thăm cậu: “Tôi muốn hỏi chút, em nghĩ mình lần này có thể thăng hạng không?”

Triệu Dương cảm thấy mình có thể làm được, gật đầu.

Nữ huấn luyện viên hỏi tiếp: “Nếu như không thể thăng hạng, em có gì muốn nói không?”

Vấn đề thế này gần như ai cũng đã có chuẩn bị, mặc dù không có đáp án tiêu chuẩn nào nhưng phần lớn đều sẽ nói về thầy cô hay cha mẹ này nọ, hoặc nói về giấc mộng âm nhạc của mình.

Triệu Dương mím môi, lại nhìn dưới đài, nói: “Em muốn nói với Tưởng Soái…”

Huấn luyện viên hết sức kinh ngạc, mỉm cười nhìn xuống bên dưới.

Tưởng Soái cũng ngẩn người, ngẩng đầu lên, nhìn trên sân khấu.

Triệu Dương lòng hồi hộp như nổi trống, nhìn cậu hỏi: “Chúng ta mãi mãi là bạn bè. Đúng không? Anh Soái đẹp trai?”

Tưởng Soái hơi choáng váng, chung quanh đều có máy ghi hình, cậu cũng không biết cái nào đang chĩa vào mình. Hơi suy nghĩ một chút, thế là dứt khoát nghiêng đầu cười, giơ cánh tay búng tách một cái.

Hôm phát sóng số đầu tiên của chương trình, Trần Thái cố ý canh giữ ở trước TV, tất cả kỹ năng tổng hợp của Tưởng Soái ở đó, hai số đầu căn bản không cần lo lắng, lại có người bên tổ tiết mục chăm sóc, cho nên lúc ngồi xem chương trình y còn rất hào hứng kẻo cả Lục Tiệm Hành qua cùng xem.

Lục Tiệm Hành không thích Tưởng Soái, cũng không có muốn nhìn thấy gương mặt của cậu ở trên TV, quay người định chạy lên trên lầu: “Anh bây giờ không hợp xem chương trình hài hước này.”

Trần Thái kéo anh lại một cái nói: “Bớt đi, ngày hôm qua ai còn nằm trong chăn xem video về Husky cười như nắc nẻ hả?”

Từ sau khi xong hậu sự của chủ tịch Lục, Lục Tiệm Hành cũng không tới công ty, mỗi ngày ở nhà không thèm làm việc đàng hoàng, thỉnh thoảng đọc sách vẽ vời coi như chính sự, nhưng có những lúc anh lướt weibo hóng hớt chuyện thiên hạ, còn có thể xem cả ngày.

Ngày nào Trần Thái cũng phải chịu đủ kiểu quấy rầy của anh, một chốc lại hỏi drama này có phải thật vậy hay không? Một chốc lại hỏi tin tức nóng hổi kia chính xác không? Y đau hết cả đầu, thế mà còn phải nghe lời đồn đại trong công ty, cái gì mà chủ tịch Lục trước khi qua đời đã để lại chiêu cuối, đánh một đòn thẳng vào Tiệm-lột-xác-Hành, khiến anh bị thương nặng, sắp lui khỏi chiến trường Thiên Di.

Tuy rằng không ai có thể nói rõ chiêu thức kia là cái gì, nhưng nhìn tình huống bên ngoài như vậy, hai anh em nhà họ Vương trong ban quản trị nhiều lần xuất hiện ở công ty, Lục Tiệm Viễn cũng đến mỗi ngày, chỉ có Lục Tiệm Hành là thay đổi thành bộ dáng trước đây, ngay cả công ty cũng không tới.

Trần Thái cảm thấy không phải như vậy, nhưng cứ nghe nhiều lần, cũng không nhịn được dao động, lại nghĩ dáng vẻ khác thường trong đêm mưa hôm đó của Lục Tiệm Hành, trong lòng y càng thêm bồn chồn. Không có việc gì y cũng kéo anh ở cạnh, sợ anh không vui hoặc trong lòng bị hậm hực chuyện gì.

Lục Tiệm Hành bị y lôi kéo, đành phải ngồi xuống ghế salông, thầm nói: “Anh xem mấy video hài hước cũng không được sao, cuộc sống cũng chỉ có mấy thú vui đó.” Quảng cáo trên ti vi kết thúc, chương trình phát sóng, anh còn trêu chọc, “Đám người này đang nhảy Cao Lương Đỏ sao?”

Trần Thái nghe anh chọc ngoáy mà cười sắp phát điên, cũng không nhìn nổi nữa.

Nhưng mà rất nhanh, Lục Tiệm Hành không lên tiếng nữa.

Tưởng Soái đi ra cùng nhóm. Trần Thái không biết tổ tiết mục phân chia theo tiêu chuẩn như thế nào, dựa theo quy tắc đào thải là phân thành tổng cộng 10 nhóm, mỗi nhóm sẽ loại 3 người, mà nhóm của Tưởng Soái hiển nhiên tất cả đều có trình độ rất cao, 10 người động tác chỉnh tề như một, gần như không có ai phạm lỗi.

Tưởng Soái bởi vì đẹp trai nhất, thứ hạng cũng khá cao, cho nên độ tồn tại nổi bật nhất.

Đợi đến khi kiểm tra đánh giá kết thúc, còn có hai vị huấn luyện viên cùng đặt câu hỏi cho cậu, một người hỏi cậu có biết mình vừa đẹp trai vừa có sức hấp dẫn không, người kia lại nhấn mạnh trước cuộc thi cậu chỉ có mấy ngày ngắn ngủi để học vũ đạo, có thể nói là bắt đầu từ con số 0, nhưng giờ biểu diễn hoàn toàn không nhìn ra là người không chuyên, các huấn luyện viên đều hết sức hài lòng, cũng mong đợi những bất ngờ tiếp theo của cậu.

Trần Thái cũng thấy vui mừng vô cùng, quay đầu nhìn Lục Tiệm Hành, anh chỉ bĩu môi ra vẻ xem thường, nhưng cũng không nói gì.

Y thấy buồn cười, cố gắng xem đên nhóm cuối cùng, giọng Triệu Dương vừa cất lên, sắc mặt hai người hoàn toàn khác nhau.

Lục Tiệm Hành chép miệng nói: “Không tồi không tồi, anh thấy cậu Triệu Dương này được phết.”

Trần Thái không vui nói: “Chỗ nào được…” Trong lòng y cũng rất căng thẳng, bất giác nghiêng người về phía trước, đợi câu nói tiếp theo về Triệu Dương của anh, lòng hồi hộp vô cùng, sắc mặt cũng trầm xuống.

Lục Tiệm Hành còn gác chéo chân đổ dầu vào lửa: “Anh thấy hai tên này rất hợp, chẹp chẹp chẹp, xứng lứa vừa đôi lắm, em xem tổ tiết mục còn thêm hiệu ứng trái tim nữa, xã hội đi đâu cũng toàn là tình huynh đệ mà…”

Trần Thái chỉ sợ tổ tiết mục đi theo hướng đó, lên mạng xem quả nhiên có người bắt đầu thảo luận. Trước đó y đã rào trước không đi theo hướng bán hủ giả gei, lần này xem ra, không nhịn được lập tức bấm số điện thoại của nhà sản xuất.

Ban đầu vẫn phải khen đối phương vài câu trước, nói cảm ơn, cười nói ha ha cho tới cuối mới làm bộ lơ đãng nhắc đến chuyện này.

Nhà sản xuất nói: “Vừa hay tôi cũng muốn hỏi cậu đây, Triệu Dương và Tưởng Soái thật ra rất có tương tác, nhiều đoạn xuất sắc của hai người bọn họ mà cắt đi sẽ khá đáng tiếc.”

Trần Thái không muốn trực tiếp từ chối, uyển chuyển nói: “Chuyện này tôi cũng muốn xin ý kiến của anh, bởi vì người nhà của Tưởng Soái từng nói rõ không được đi theo hướng xào xáo chủ đề CP (couple), tôi đã đồng ý trước rồi, không thể thất tín, cho nên… Phương diện này anh là người chuyên nghiệp, tôi muốn nghe ý kiến của anh trước.”

Nhà sản xuất cười: “Cậu thật biết cách nói chuyện…” Không hài lòng với cắt nối của số phát sóng tối nay còn có một công ty khác, người đại diện bên đó chất vấn bên này tại sao chỉ cho nghệ sĩ nhà hắn vài giây lên hình, tổ tiết mục mặc dù vẫn hòa nhã giải thích rõ, nhưng trong lòng khó tránh khỏi không thoải mái.

Trần Thái vẫn dùng thái độ nho nhã lễ phép nói chuyện, nhà sản xuất cũng trả lễ lại, trầm giọng nói: “Đề nghị của tôi là lợi dụng ở mức độ thích hợp, không dồn hết sức gượng ép, tức không sắp đặt, cũng không che giấu.”

Trần Thái trầm mặc hai giây, hỏi: “Thực lực của Triệu Dương thế nào?”

Nhà sản xuất không ngờ y hỏi thẳng vào trọng điểm, hiểu ý cười nói thẳng: “Rất mạnh.”

Trần Thái: “…” Trước đó y đã lo lắng, người này sợ sẽ thành đối thủ mạnh.

“Triệu Dương hiện tại thể hiện vẫn bình thường, nhưng sau khi huấn luyện viên đánh giá đã cho cậu ta điểm tổng hợp nằm trong top 3. Chất giọng của cậu ta rất đặc biệt, hơn nữa âm sắc lại khỏe, âm vực cũng rộng, hiếm thấy hơn là độ cảm nhạc và kỹ thuật rất có chất quốc tế… Theo lời mấy vị huấn luyện viên nói, cậu thí sinh này nếu trước đó chưa từng có kinh nghiệm huấn luyện thanh nhạc quốc tế thì chỉ có thể nói thiên phú của cậu ta rất mạnh. Đương nhiên, đây chỉ là một phương diện.”

Nhà sản xuất nói tiếp, “Nói về hiệu quả chương trình, chỗ tốt của Triệu Dương chính là phần con người thể hiện ra ngoài của cậu ta rất lập thể, tính cách lại thuộc kiểu tươi sáng, ưu khuyết điểm cũng rõ ràng, chỉ cần cậu ta cứ thể hiện tự nhiên sẽ là một nhân vật rất dễ gây chú ý.”

Trần Thái sững sờ, cũng bắt đầu hiểu ra một chút: “Vậy Tưởng Soái…”

Nhà sản xuất “Ừ” một tiếng: “Tưởng Soái dù tốt, nhưng cậu ấy cùng kiểu với các đối thủ ngang tài ngang sức khác, đều là kiểu sinh viên ưu tú như nhau, không có khuyết điểm, nói chuyện cẩn thận, kiểu thí sinh như vậy tuy rằng cũng hấp dẫn nhưng đối với đại đa số khán giả bình thường mà nói thì không đủ phong phú, cũng không đủ mới mẻ đột phá. Đơn giản mà nói, chính là quá nhạt nhòa trong các loại xuất sắc.”

“Tôi hiểu rồi, ” Trần Thái nói, “Bởi vì quá hoàn hảo, cho nên vừa bắt đầu khán giả đã thiếu mong đợi, hơn nữa còn khiến người xem khó sinh ra cảm giác tò mò, thiếu sức hấp dẫn, có đúng không?”

“Đúng, ” nhà sản xuất nói, “Đề tài về Triệu Dương sẽ mạnh hơn so với Tưởng Soái, đương nhiên chương trình sẽ có cắt nối biên tập, sẽ cho cậu ta có quá trình đột phá, bởi vậy khuyết điểm ở thời kỳ ban đầu bại lộ khá nhiều, tranh cãi cũng lớn, hai người đặt cạnh nhau vừa có thể tăng sức hút về các câu chuyện của nhau, cũng có thể đẩy Tưởng Soái lên.”

Đương nhiên kèm theo rõ ràng là, ở bề ngoài thì Tưởng Soái ưu tú hơn, Triệu Dương chỉ là một tên xuất hiện sau ôm đùi lớn. Nhưng trên thực tế là Tưởng Soái mượn sức hút của người ta, còn không cần phải chịu chê trách. Mà đợi đến hậu kỳ, tuyển chọn nhóm cho ra mắt ngoại trừ phần chấm điểm của các huấn luyện viên, còn phải xem sức hấp dẫn của từng người đến đâu, Triệu Dương thiếu hụt chính là sức hút này, làm không tốt có khi còn không được ra mắt.

Trần Thái do dự.

Cùng là nổi tiếng, nhưng mới nổi, nổi bật và hot có bản chất khác nhau. Bây giờ y là người đại diện của Tưởng Soái, đương nhiên hi vọng cậu sẽ được đẩy lên, đẩy càng cao càng tốt.

“Thế nào?” Nhà sản xuất chương trình hỏi, “Kế hoạch này có làm hay không?”

Trần Thái ở phòng khách đi qua đi lại, cuối cùng lau mặt, hạ quyết tâm: “Làm!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.