Ngài Tiên Sinh Hãy Kiềm Chế

Chương 107: Đúng là khá đột ngột






"Đình Thâm."Một giọng nói vang lên cách đó không xa.Lệ Đình Thâm hơi nghiêng đầu, ngọn đèn trong hành lang soi rõ đường nhìn của anh ta.Một bóng dáng mặc chiếc váy Givenchy duyên dáng từ từ tiến lại gần, tự nhiên khoác lấy cánh tay Lệ Đình Thâm, hướng về phía Ân Duệ Tước chào hỏi."Ân thiếu."Ân Duệ Tước hơi nhướn mày, gật đầu coi như đáp lại cô ta.Lương Nhứ Nhi- bảo bối của Lệ Đình Thâm, tất cả mọi người ở Bình Thành đều biết Lệ Đình Thâm cưng chiều cô gái này như thế nào.Anh ta chiều chuộng cô như công chúa cao ngạo trong làng giải trí.Nhưng Ân Duệ Tước không tài nào hiểu nổi.Chiều chuộng Lương Nhứ Nhi thành dáng vẻ cao ngạo như bây giờ thì có khác gì người phụ nữ trước kia đâu?Hơn nữa...Ân Duệ Tước quan sát cô gái trước mặt một chút, trong con mắt hiện lên ý nghĩ khó đoán."Xong việc rồi?"Lệ Đình Thâm hờ hững hỏi, giọng nói không nghe ra cảm xúc gì, nhưng những ai quen biết anh ta đều hiểu thế cũng gọi là dịu dàng rồi."Vâng, nhà sản xuất lớn có khác, tiếp theo sẽ tiến hành dựng cảnh. Chắc phải chờ đến sang năm mới tiến hành khai máy được."Đôi mắt đen của Lệ Đình Thâm hơi nheo lại.Năm sau...Vẻ mặt u ám chỉ lóe lên một chút, sau đó anh ta thờ ơ nói."Đi thôi.""Vâng."Lương Nhứ Nhi chào Ân Duệ Tước, sau đó cùng Lệ Đình Thâm rời đi.Ân Duệ Tước xoa mũi: "Thì ra là đang đứng đợi phụ nữ, đúng là một tên bên ngoài dịu dàng bên trong cặn bã, mặt người dạ thú!"...Sáng hôm sau.Thẩm Phồn Tinh mở mắt thức dậy trong một căn phòng xa lạ, cô hơi khó thích ứng.Đầu cô vẫn hơi choáng, nằm trên giường một, trên mặt lại bắt đầu ửng hồng.Thì ra vẫn chưa ốm đến mức hồ đồ.Chuyện gì nên quên, chuyện gì không nên quên đều nhớ y nguyên.Bên ngoài đã hửng sáng, Thẩm Phồn Tinh vén chăn lên bước xuống giường đi vào phòng tắm.Tối qua lúc về cô vẫn chưa tắm, sáng nay ngủ dậy cảm thấy khỏe hơn một chút, liền mở vòi hoa sen lên.Lúc cô lau tóc đi ra ngoài, ngang qua bồn rửa tay bên trái, Thẩm Phồn Tinh vô tình nhìn qua, bóng dáng cô hiện lên rõ ràng trong gương.Cô dừng lại một chút, vết đỏ trên xương quai xanh của cô vô cùng rõ ràng.Mọi chuyện hôm qua giống như một bộ phim quay chậm, từ từ lướt qua trong tâm trí cô.Khẽ chớp mắt, cô kéo cổ áo lên che cổ, tóc còn chưa lau khô đã đỏ mặt rời khỏi gian phòng.Dưới lầu, mấy người giúp việc đang im lặng làm công việc của mình.Nhìn thấy Thẩm Phồn Tinh, dì Trương bước lại đón."Thẩm tiểu thư, cô đã thấy khá hơn chưa?"Thẩm Phồn Tinh theo bản năng hít sâu một cái, cảm thấy dễ chịu hơn hôm qua."Đã ổn hơn rất nhiều rồi.""Vậy cô ăn sáng trước đi.""Vâng, phiền dì rồi."Cô ngồi vào bàn ăn, thưởng thức bữa sáng đơn giản.Ăn được hai thìa cháo thì thấy dì Trương bưng một cái khay từ trong bếp ra.Thẩm Phồn Tinh thấy thế thì nhẹ nhàng nói: "Dì Trương, dì ngồi đây ăn cũng được."Dì Trương dừng bước, thấy Thẩm Phồn Tinh nhìn cái khay trong tay mình, mấy giây sau mới phản ứng kịp."Đây là bữa sáng của tiên sinh, còn có thuốc."Thẩm Phồn Tinh đang ăn thì dừng lại, ngạc nhiên ngẩng đầu lên."Hôm nay anh ấy không đi làm? Anh ấy... Bị ốm?"Nói xong Thẩm Phồn Tinh ngừng lại một chút, trên mặt hiện lên vẻ xấu hổ.Nhưng dì Trương không để ý đến, giọng nói hơi phiền muộn."Vâng, hôm qua lúc về vẫn rất bình thường... Bệnh này đến hơi đột ngột."Thẩm Phồn Tinh bưng bát cháo lên, che đi gương mặt đang mất tự nhiên của mình."Đúng vậy, khá đột ngột."







Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.