Ngài Tiên Sinh Hãy Kiềm Chế

Chương 117: Mặc cái gì cũng vô nghĩa






Yêu tinh này.Lúc này câu dẫn anh ta?“Có thể đi không?” Anh ta lý trí đẩy Thẩm Thiên Nhu ra, cúi đầu nhìn chân cô ta.“Có thể.” Cảm nhận được phản ứng của Tô Hằng, Thẩm Thiên Nhu mỉm cười, nhưng tay vẫn nắm lấy cánh tay Tô Hằng không buông.Hiển nhiên Tô Hằng sẽ không vạch trần cô ta, ôm eo cô ta đi về phía thang máy.Lâm Phỉ Phỉ đi theo họ ở phía sau, thầm bĩu môi.Thật đúng là không thể chờ đời.Mấy người họ đi vào sảnh tiệc, Lâm Phỉ Phỉ không nhịn được lấy tay che miệng.Bữa tiệc của tập đoàn tài chính Bạc thị và của người khác, quả thật là không cùng đẳng cấp.Âm nhạc du dương thanh lịch bay bổng trong đại sảnh bữa tiệc to như thế, nam nữ mỗi quốc gia đều là âu phục giày da, và váy thanh lịch.Khí chất của đám người đó, người nào nhìn cũng thấy không phải người bình thường.Uy nghi tráng lệ, rượu ngon người đẹp, bữa tiệc linh đình.“Trời ơi, Thiên Nhu, nhà họ Bạc này có khác, sự phô trương này.....tớ cảm thấy những bữa tiệc tham gia trước đây đều là tiệc rượu ở nhà, quá low rồi....”Thẩm Thiên Nhu thực ra cũng bị sự phô trương khí thế này làm cho kinh ngạc, nhưng phản ứng hiển nhiên không giống Lâm Phỉ Phỉ chưa từng thấy qua cảnh đời.Cô ta cười nhạt, “Dù sao cũng là gia đình giàu có số một Bình Thành, quy mô này cũng là điều dễ hiểu.”Thẩm Thiên Nhu đứng ở lối vào sảnh bữa tiệc hai bậc thang cao, nở nụ cười nhã nhặn hào phóng.So với Lâm Phỉ Phỉ bên cạnh, khí chất trong nháy mắt nâng cao cấp bậc không ít.Cô ta vốn có được dung mạo hơn người, đêm nay lại dày công trang điểm, cho nên lúc cô ta vừa xuất hiện ở đây, liền có không ít ánh mắt đổ dồn về phía cô ta.Ánh mắt của đàn ông thì tán thưởng say đắm, ánh mắt của những người phụ nữ thì hâm mộ ghen tị, khiến trong lòng Thẩm Thiên Nhu càng ngày càng phồng lên.Cô ta xách váy chậm rãi đi xuống hai bậc thang, đi đến nơi trung tâm bữa tiệc.Dáng người xinh đẹp, thướt tha duyên dáng, đi đến nơi nào, đều thu hút ánh nhìn chăm chú từ nơi nó.Chắc chắn Thẩm Thiên Nhu là người được để mắt nhiều nhất đêm nay.Giữa đường, Thẩm Thiên Nhu chặn nhân viên phục vụ lại, lấy hai ly rượu đưa cho Tô Hằng và Lâm Phỉ Phỉ, sau đó mới lấy một ly cho mình, ba người cùng nhấp một ngụm rượu.Có người bắt đầu lao tới Tô Hằng bên cạnh, xem ra là nói chuyện công việc.Đàn ông bình thường tham dự bữa tiệc, một là giải trí, hai chính là đến tìm kiếm cơ hội nói chuyện hợp tác.Thẩm Thiên Nhu hiểu chuyện không theo qua đó.Ngược lại, Tô Hằng vừa đi, xung quanh có không ít đàn ông bắt đầu từ từ tiến lại gần cô ta hơn, quen, không quen, dần dần vây xung quanh cô ta.Đối mặt với những người đàn ông tới gần này, Thẩm Thiên Nhu vừa thầm đắc ý, vừa cố tình giữ khoảng cách với họ, càng khiến trái tim những người đàn ông này vô cùng ngứa ngáy.Bởi vì có rất nhiều đàn ông bên cạnh Thẩm Thiên Nhu, những người phụ nữ ngày thường có mối quan hệ sâu cạn với Thẩm Thiên Nhu cũng tụ tập bên cạnh cô ta.“Thiên Nhu, hôm nay cô thật xinh đẹp.”“Chiếc váy này là sản phẩm mới nhất của Chanel đúng không? Nhanh như vậy mà đã mua được rồi.”“Bao nhiêu tiền, bao nhiêu tiền? Chắc chắn là rất mắc nhỉ?”Thẩm Thiên Nhu mỉm cười, “Bên trong có một vài phức tạp nhỏ, tốn hai trăm tám mươi vạn.”Mọi người sửng sốt, hơn mười vạn cũng đủ khiến họ kinh ngạc, còn là hai trăm tám mươi vạn?Họ đúng là giàu có không sai, nhưng dù giàu đến đâu cũng sẽ không tiêu xài phung phí như vậy!Mà Lâm Phỉ Phỉ ở một bên lại đắc ý nói:“Chiếc váy này trước đây bị người phụ nữ Thẩm Phồn Tinh cướp mất! Sau này anh họ tôi nhìn không nổi, nên đã mua lại nó với giá hai trăm tám mươi vạn!“Ồ, hóa ra là Tô Hằng mua tặng?”“Thiên Nhu, cô thật là tốt số, Tô Hằng vậy mà lại thiên vị cô.”“Ghen tị quá, vì cô mà ra mặt giành lấy chiếc váy từ tay bạn gái cũ, ngẫm lại cảm thấy đẹp trai chết đi được....”“Nhưng hai trăm tám mươi vạn, thật sự quá hời cho Thẩm Phồn Tinh rồi!”“Nghèo nên điên rồi! Mỗi ngày ăn mặc cứng nhắc lại lỗi thời, mặc gì cũng đều vô nghĩa! Loại người đó lên không được bàn tiệc gì!”







Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.