Ngài Tiên Sinh Hãy Kiềm Chế

Chương 119: Cô ấyđẹpđẹp quá






Cùng lúc đó, ngoài cửa lớn khách sạn, một chiếc xe Bugatti Sedan màu đen vững vàng dừng lại.....Du Tùng mặc một thân tây trang màu đen thẳng thớm nhanh chóng xuống xe từ vị trí lái, nhanh chóng cung kính mở cửa xe, đặt tay lên thành khung cửa xe, cẩn thận dìu người phụ nữ bước xuống.“Cô Thẩm cẩn thận.”“Cảm ơn.”Giọng nói vang lên không nhanh không chậm, nhẹ nhàng như làn gió mang theo chút dịu dàng.Lúc người phụ nữ chui ra khỏi xe, ngoài cửa vốn đang ồn ào, dần dần im lặng lại.“Cô Thẩm, bây giờ tiên sinh có khách, lát nữa sẽ đến đây cùng khách, đêm nay nhất định tiên sinh sẽ bận rộn, chỉ mong cô chơi vui vẻ.”Thẩm Phồn Tinh gật đầu, “Tôi biết, bảo anh ấy không cần lo cho tôi, tôi có bạn đang đợi tôi.”Du Tùng gật đầu, không nhịn được ngẩng đầu lên liếc nhìn Thẩm Phồn Tinh.Ánh mắt hoảng loạn, trong lòng rung động, vội cúi đầu lùi sang một bên, cúi người cung kính đưa tay ra mời Thẩm Phồn Tinh vào khách sạn.Thẩm Phồn Tinh cũng gật đầu, một tay xách váy, một tay cầm túi xách, chậm rãi đi vào bên trong khách sạn.Tách tách ---Âm thanh cửa sập vang lên ở ngoài cửa vốn đang im lặng đặc biệt rõ ràng.Thẩm Phồn Tinh nghiêng đầu, nghe tiếng nhìn lại, nhìn thấy, là một người đàn ông ngoại quốc có ngũ quan lập thể, tóc vàng mắt xanh.Thấy cô đang nhìn về phía mình, người đàn ông vội tạo dáng chụp thêm vài tấm, sau đó mỉm cười gật đầu với cô.Thẩm Phồn Tinh khẽ gật đầu, quay đầu lại, lần nữa xách váy đi lên bậc thang.Vẻ mặt cô vẫn lạnh lùng như cũ, đối mặt với ống kính cũng không thể hiện quá nhiều cảm xúc, cho đến khi bóng lưng cô dần dần biến mất ở cửa khách sạn, mọi người mới từ từ hoàn hồn lại, vội chụp vài tấm ảnh phía sau lưng người phụ nữ, trong lòng lại là tiếc nuối vô cùng.“Người vừa rồi là ai?”“Không biết, chưa thấy qua.”“Vừa rồi anh có chụp ảnh không? Tôi quên rồi....”“Tôi cũng vậy....”“Trời ơi, đột nhiên tôi cảm thấy mình đã bỏ lỡ một trăm triệu.”“Ể, tôi nhớ vừa rồi hình như có nghe thấy tiếng cửa sập....”Có một người nói, ánh mắt liền rơi trên người ngoại quốc vừa chụp hình kia, người ngoại quốc kia ôm máy ảnh của mình vào lòng.Mọi người lần lượt nhìn qua, có người sửng sốt một lát, đột nhiên nói: “Anh là....Ivan?!”“Cái gì?!”Đám người nháy mắt lại sôi nổi lên.“Xuỵt ---”Ivan vội đưa ngón tay lên miệng làm động tác đừng lên tiếng, hiển nhiên không có bao nhiêu tác dụng trong đám đông hỗn loạn.Anh ta bất lực, chỉ có thể vỗ vai nhân viên bảo vệ bên cạnh, đưa ra thư mời của mình, thoát khỏi đám phóng viên như sói như báo.“Ivan? Là nhiếp ảnh gia hàng đầu Ivan của tạp chí thời trang có sức ảnh hưởng nhất thế giới đúng không?”“Đúng! Chính là anh ta! Đừng thấy vẻ ngoài anh ta rất dễ hòa đồng, nhưng nghe đồn, anh ta rất độc, miệng cũng độc, tính cách cũng độc, nói chung một câu, để anh ta chụp gì đó, thì toàn bộ phải dựa vào tâm trạng của anh ta! Tâm trạng không tốt, haha....”“Thế nào, thế nào? Tâm trạng không tốt sẽ thế nào? Sẽ dừng chụp?”“Ác hơn so với dừng chụp!”Vẻ mặt người nói chuyện sâu xa khó dò, thu hút sự hứng thú của người khác.----Trong sảnh bữa tiệc, Thẩm Thiên Nhu vẫn là sự tồn tại bắt mắt nhất, nhất là dáng vẻ xinh đẹp dịu dàng của cô ta khi đứng trước mặt Tô Hằng, càng thu hút toàn bộ ánh mắt.“Thiên Nhu, Tô Hằng, hai người quả thực rất xứng đôi.”“Đúng vậy, một người vừa tuấn tú vừa đẹp trai gia thế cũng tốt, một người vừa xinh đẹp vừa duyên dáng sự nghiệp thuận lợi, đứng chung một chỗ quả thực chính là một đôi trời sinh!”“Tô Hằng, anh may mắn thật, có thể tìm được một người phụ nữ tốt bụng lại xinh đẹp như Thiên Nhu, nhìn xem ánh mắt của những người đàn ông kia đêm nay kìa, đều nóng lòng muốn ăn Thiên Nhu! Anh nên giám sát người chặt một chút!Tô Hằng cong môi cười, trên mặt lộ ra ý cười dịu dàng.Thẩm Thiên Nhu cắn môi, vẻ mặt ngượng ngùng cúi đầu.Thấy thế, vài người cũng cúi đầu nở nụ cười, lúc này, lại đột nhiên nghe thấy một câu cảm thán: “Trời ơi.....Cô ấy là ai? Cô ấy đẹp.....đẹp quá.....”







Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.