Ngài Tiên Sinh Hãy Kiềm Chế

Chương 167: buổi tiệc thường niên 2






…Một cô gái với bộ trang phục sang trọng thời thượng, tuy đơn giản nhưng lại toát lên vẻ tự tin phóng khoáng.Dáng người cô cao gầy, mảnh khảnh như vậy mà lại rất hợp với loại khí thế thanh nhã trí thức, giỏi giang khôn khéo này.Gương mặt đẹp đến mức khiến người ta kinh ngạc, lại mang theo một chút lạnh nhạt xa cách, đôi mắt sáng không một chút xao động, cô hờ hững nhìn bốn phía xungquanh, thậm chí còn chứa đựng vài phần nghiêm nghị.Đôi chân cô mang giày cao gót màu trắng vững vàng bước tới, mái tóc xoăn buông xõa sau vai, nhẹ nhàng đong đưa theo từng bước đi của cô.Trong khi mọi người vẫn chưa kịp phản ứng lại, Khương Dung Dung đã đi tới trước mặt cô, sắc mặt lạnh nhạt, vừa mở miệng liền buông lời trách cứ:“Sao bây giờ cháu mới đến?”Thẩm Phồn Tinh lạnh lùng nhìn bà ấy, giọng điệu bình tĩnh mà xa cách.“Có đến là tốt rồi, chủ tịch Khương à.”Ánh mắt của Khương Dung Dung lập tức trở nên sắc bén, câu nói mang theo sự tức giận.“Thái độ này của cháu là sao đấy hả?!”Thẩm Phồn Tinh nhẹ nhàng chớp mắt nhìn bà ấy, thong thả nói: “Người cảm thấy…cháu nên, có thái độ gì đây?”Khương Dung Dung híp mắt lại: “Đừng quên bà là bà nội của cháu.”Thẩm Phồn Tinh cười mỉa một tiếng.“Bà không nói, suýt nữa cháu cũng quên mất.”Nghe thế, sắc mặt của Khương Dung Dung lại càng trở nên lạnh lùng.Người khôn khéo như bà ấy, đương nhiên là có thể nhận ra được sự châm chọc trong lời nói của Thẩm Phồn Tinh.“Cháu như thế này là đang oán trách trong mấy năm nay bà không đủ quan tâm cháu sao?”Không đủ?Thẩm Phồn Tinh cười mỉa trong lòng, Khương Dung Dung không xứng dùng hai chữ này.Một lọ nước chưa đầy, gọi là không đủ.Ăn một chén cơm chưa no, gọi là không đủ.Mua đồ mà chỉ trả một nửa tiền, cũng gọi là không đủ.Ít nhất là đã từng cho, thì mới có thể gọi là không đủ.Mà Khương Dung Dung thì sao? Nhiều năm như vậy, bà ấy đã từng quan tâm cô một chút nào chưa?Thẩm Phồn Tinh không nói gì cả.Đối với chủ đề nhàm chán vô vị này, cô cũng không muốn lãng phí miệng lưỡi để tranh cãi với bà ấy.Nụ cười kia của Thẩm Phồn Tinh mang theo sự mỉa mai sâu sắc, rõ ràng cô đã không nói gì nữa, nhưng lại khiến Khương Dung Dung cảm thấy nóng rát cả khuôn mặt.“Nếu đã tới rồi, vậy chắc cháu cũng biết đêm nay mìnhphải làm gì rồi nhỉ!”Thẩm Phồn Tinh lạnh lùng hừ một tiếng: “Đúng vậy, đương nhiên là phải biết chứ!”Cô nhìn lên sân khấu giữa phòng tiệc lớn.Nơi đó có vô số ánh đèn tụ hội, hoàn toàn là một nơi khiến mọi người có thể dễ dàng nhìn đến.Hơn nữa, vừa nãy mới nhìn xung quanh, cô còn nhận ra vài gương mặt quen thuộc.Nếu nhớ không lầm thì họ chính là phóng viên của mấy công ty giải trí và truyền thông sắp sửa nổi tiếng.Xem ra đêm nay, trong bữa tiệc thường niên này, Thẩm Phồn Tinh cô sẽ là vai chính lớn nhất.Thật không dễ dàng, không ngờ còn có một ngày, cô lại có thể “tỏa sáng rực rỡ” trên “ địa bàn” của người nhà họ Thẩm.Thẩm Phồn Tinh hít sâu một hơi, cảm xúc buồn bã chua xót và mỉa mai chồng chéo ở trong lòng, đan vào nhau tạo thành một khối băng kiên cố không điều gì có thể phá vỡ nổi.Cô cất bước đi nhanh về phía trước, khuôn mặt lạnh lùng mang theo một cỗ hơi thở u ám.Tất cả mọi người đều tò mò nhìn theo, nhưng rồi lại e ngại với khí thế của cô, cuối cùng chỉ có thể cùng nhau nhường đường cho cô đi tới.“Chị…”Thẩm Thiên Nhu bước đến chào đón, giọng điệu tràn đầy sự yếu đuối và áy náy, nhưng sự đắc ý trên khuôn mặt kia lại không thoát khỏi đôi mắt của Thẩm Phồn Tinh.Thẩm Phồn Tinh chỉ lạnh lùng nhìn cô ta, sau đó đi lướt qua cô ta như một người vô hình.“Phồn Tinh…” Tô Hằng đột nhiên chắn trước mặt, vẻ mặt phức tạp mà nhìn cô: “Em không cần phải làm cái gì cả, Phồn Tinh, anh sẽ nói rõ ràng ra hết tất cả.”Thẩm Phồn Tinh ngừng lại, cô hơi nghiêng đầu nhìn Tô Hằng, cô đột nhiên cười mỉa một tiếng…Chương 174: Buổi tiệc thường niên 3.…Đó là ánh mắt khiêu khích thân thuộc nhất mà Tô Hằng nhìn thấy trong thời gian gần đây.Giọng nói của Tô Hằng được hạ xuống rất thấp, rõ ràng là không muốn để sự việc này khiến nhiều người biết đến.Nhưng mà, Thẩm Thiên Nhu và Khương Dung Dung ở phía đằng sau đã nghe thấy cả rồi.Thẩm Thiên Nhu thậm chí còn quay lại và háo hức để đi đến bên cạnh của Tô Hằng.“Anh Hằng, để em nói cho, em đi lên khán đài để nói, đều là lỗi của em, đều là do em không làm chủ được lòng của mình....”Bầu không khí của vài người tự ắt có chút bất thường, không chỉ thu hút sự tiếp cận gần của nhiều người. Thậm chí, những thứ đã được cánh báo chí ngửi thấy mùi rồi.“Cháu xàm bậy gì vậy hả?!”Âm thanh hậm hực trầm thấp của Khương Dung Dung có chút u ám phát ra. Cũng chỉ chế nhạo khiêu khích Thẩm Phồn Tinh.“Bà ơi....con không thể nào để anh Hằng phải hứng chịu mọi thứ này được....”“Được rồi, tất cả đừng có gây rối nữa! Danh tiếng của mấy người đều không muốn giữ nữa hay sao?!”Khương Dung Dung lại lên tiếng trách mắng, liên đưa tầm mắt về phía người của Thầm Phồn Tinh: “Con còn không mau bước lên bục sao?!”Con ngươi của Thẩm Phồn Tinh lúc này đột nhiên rưng rưng một hồi, lực tay bấu víu vào chiếc ví đến mức trắng bạch ra.Danh tiếng của mỗi người ư?Vậy còn cô thì sao?Bây giờ cô vẫn còn đang ở bên cạnh, ngay cả việc che giấu mấy chuyện “hư tình giả dối” kia cũng chẳng cần nữa.Nhưng chí ít, đó là sự thản nhiên rồi.“Bà ơi, chuyện này hãy để cho con và Phồn Tinh tự thương lượng....”“Đủ rồi!”Tô Hằng dường như muốn nói điều gì đó, kết quả, bị âm thanh sắc lạnh đột nhiên làm ảnh hưởng đến.Tô Hằng quay đầu, nhìn thấy Thẩm Phồn Tinh đang nhìn về hướng anh ta, anh ta cảm nhận được ánh mắt khiêu khích mang thêm một chút sự khinh thường.“Hôm nay, tôi tới muộn gần một tiếng đồng hồ. Tô Hằng, một tiếng đồng hồ đó có thể làm được rất nhiều chuyện. Nếu như, anh muốn nói thì ắt hẳn sẽ không đợi tới bây giờ..... Việc đã đến lúc này, hà cớ gì lại ở tại nơi này, anh lại làm dáng vẻ hoang mang như thế? Một bên anh bỏ rơi tôi, một bên muốn tôi vẫn còn tồn tại ấn tượng tốt đối với anh. Chả lẽ, anh không sợ rằng tôi sẽ bám anh không tha sao? Hay là nói rằng, anh thực sự muốn tôi bu bám lấy anh?”Thần sắc của Tô Hằng cứng đơ, vùng tim giống như có người dùng nắm đấm để đấm thật mạnh vào vậy, gần như bị nói trúng điều gì đó, sắc mặt tái nhợt không một chút máu.Thẩm Phồn Tinh hít sâu rồi thở ra, thu lại tầm mắt liền quay đầu về phía khác: “Tránh ra.”“....Phồn Tinh.”Hàng lông mày xinh đẹp của Thẩm Phồn Tinh có chút nhíu lại, trên khuôn mặt hiện rõ sự mất kiên nhẫn, cô đưa tay ra liên đẩy Tô Hằng qua một bên.Tô Hằng mất cảm giác, cơ thể lùi về sau vài bước. Thẩm Thiên Nhu nhanh chân ôm chặt lấy eo của anh ta, còn tay của Tô Hằng cũng rất tự nhiên mà kéo lấy eo của Thẩm Thiên Nhu.Tuy rằng, chỉ là một hành động đơn giản như thế. Nhưng mà, tư thế của hai người tuyệt nhiên thành thạo quá mức tự nhiên.Dù thế nào, nam nữ đều có điểm khác biệt. Huống hồ, kết quả của Tô Hằng nhiều nhất chỉ là bị ngã, không liên quan gì đến tính mạng. Chỉ cần một người có lòng đưa tay ra đơn giản kéo lại thì có thể giải quyết được sự việc. Nhưng mà, Thẩm Thiên Nhu và Tô Hằng lại vì thế mà ôm nhau.Thẩm Phồn Tinh lạnh lùng nhìn họ, bỏ mặt đi sự hô hào của người xung quanh, cô trực tiếp bức đến khán đài.Tại vị trí cũ, Khương Dung Dung ho lên một tiếng, hung dữ trừng mắt về phía hai người đang ôm nhau, Thẩm Thiên Nhu nhận lấy ánh mắt đó, nhanh chóng thả lỏng Tô Hằng ra.Khương Dung Dung theo chặt bóng dáng phía sau của Thẩm Phồn Tinh.Thẩm Phồn Tinh bước lên trên khán đài, cô đứng trước bục giảng cúi đầu lướt nhìn xuống trước bàn.Quả nhiên là khách sạn thương vụ cao cấp, ngay cả cái mặt bàn đều là bảng điều khiển màn hình cảm ứng LCD.Cô chậm rãi ngẩng đầu lên, các đường nét trên khuôn mặt thanh tú dưới ánh đèn đều không lộ ra bất kì khuyết điểm nào.Dáng vẻ cô lạnh nhạt đem theo vài phần kiêu kỳ, một bông hoa trắng đứng hiên ngang trên núi tuyết của đỉnh núi. Thanh nhã cao quý, khó mà vớ tới được.Đinh Thành Vũ đứng dưới khán đài, nhìn xa xăm về người phụ nữ đầy sự cô đơn ấy, đằng sau con ngươi mang cặp kính vàng mang vẻ mặt thích thú.Tầm mắt của Thẩm Phồn Tinh đơn điệu quét sơ phía dưới khán đài, độ cong của góc môi lạnh nhạt hé lên.Nhìn thấy nụ cười lúc đấy của cô, hàng lông mày của Khương Dung Dung như đột nhiên nhảy lên, sự bất an trong lòng như bị khơi dậy.“Rất xin lỗi vì đã làm mất đi nhã hứng của mọi người....”Âm thanh lạnh nhạt trong veo thông qua chiếc micro truyền đạt đến cả toàn bộ căn phòng của buổi tiệc, âm vòm họng không cao không thấp, tuyệt khiến cho tất cả mọi người liền đều chú ý đến dáng người của cô....Chương 175: Buổi tiệc thường niên 4.…Nhìn thấy tất cả mọi người đều tập trung ánh mắt về đây, Thẩm Phồn Tinh nhẹ nhàng nhấc môi lên cười, nhưng mà đôi mắt long lanh tuyệt nhiên vẫn cứ như vậy, lạnh nhạt trầm tĩnh.“Có thể các vị có mặt tại hiện trường vẫn còn chưa biết về tôi, vậy tôi xin tự giới thiệu về bản thân tôi trước. Tôi, chính là ‘đại tiểu thư’ nhà họ Thẩm của sáu năm về trước bị đuổi khỏi nhà họ Thẩm, nơi mà gọi là gia đình ....”Âm thanh lạnh nhạt yên tĩnh chậm rãi truyền vào trong không khí kia, không khí tĩnh của phòng tiệc lập tức nổi lên những tiếng bình luận trầm thấp.“Sáu năm trước đã bị đuổi ra khỏi nhà? Chuyện gì đã xảy ra vậy?”“Cô ấy, năm đấy làm không ít chuyện mất mặt, cuối cùng bị nhà trường đuổi học, nhà họ Thẩm có thể cảm thấy mất mặt chăng!”“Nhưng có là gì đi chăng nữa, cũng là người của nhà họ Thẩm, sao mà có thể đuổi người ra khỏi nhà cơ chứ?”“Cái này thì nói không chừng, bà họ Thẩm của bây giờ năm đó lên chức từ người thứ ba, có thể nào dung túng được đứa con gái của người khác không? Hơn nữa, tôi còn nghe nói, người mẹ của vị đại tiểu thư này còn bị ép chết cơ đấy....”“Này thì cũng thất đức quá rồi, ép chết vợ chính thức nhà họ, còn đem đại tiểu thư chính thức đuổi ra khỏi nhà. Nhìn thêm người thứ ba và con gái của người thứ ba bây giờ, trái ngược lại thì sống cuộc đời vô cùng sung sướng....”Âm thanh nghị luận này tuy rằng không lớn. Nhưng mà, ở một nơi người đông hỗn tạp này, rất nhanh sau đó sẽ được lan truyền đi cả hội trường.Người thứ ba........Con gái của người thứ baDương Lệ Vy và Thẩm Thiên Nhu thần sắc xanh tái một thời gian lâu, cái danh tiếng này là nổi đau một đời của họ.Thần sắc của Khương Dung Dung lại trở nên bất thường, bà ấy biết rằng Thẩm Phồn Tinh làm sao có thể sẽ yên phận mà nghe lời của bà ấy nói, ngoan ngoãn mà kết thúc hôn ước chứ!Bà ấy cắn chặt răng rồi bước nhanh về phía trước, cầm lấy chiếc micro dự bị mà giải thích:“Mọi người đừng hiểu lầm, tất cả chuyện xấu của gia đình không thể bêu rếu ra bên ngoài được. Năm đó, cháu nội của tôi phạm phải một số tội, chúng tôi là sợ con bé không chịu nổi áp lực của dư luận, sắp xếp con bé đi ra nước ngoài để hoàn thành xong việc học....”Nghe vậy, mọi người bắt đầu đã hiểu rõ sự tình.Tầm mắt nhìn về hướng của Thẩm Phồn Tinh cũng dần biến thành sự khinh bỉ và căm ghét vô cùng!“Vậy chính là không biết tốt xấu rồi!”Thẩm Phồn Tinh nắm chặt lòng bàn tay, trên mặt cô không có biểu cảm gì, trong lòng thì tuyệt nhiên vẫn băng giá như vậy.Tất cả sự việc của năm đấy, không có chứng cứ, chỉ là đều lời đồn thôi.Một số người tin, có vài số người cũng chỉ là cười cho qua. Cứ xem nó như một câu chuyện phiếm sau bữa trà, thỉnh thoảng nói vài câu cho có lệ.Nhưng mà hôm nay, Khương Dung Dung cùng với hai câu của “chuyện xấu của gia đình không thể bêu rếu” , “chịu không nổi dư luận mới bị đưa đi nước ngoài” kiểu mơ hồ đó. Nhưng đồng nghĩa với việc thẳng thừng làm chứng cho những lời đồn của năm đó.Đây chính là cái gọi gia đình của cô ư, hôm nay khiến cô đứng ra đây chịu thay sự xấu hổ cho Thẩm Thiên Nhu. Nhẫn tâm để cô nhận những cáo buộc không đáng trong quá khứ.Tại sao danh tiếng của Thẩm Thiên Thu lại quan trọng đến như vậy. Trái lại Thẩm Phồn Tinh cô thì lại đáng đời, bị người khác chỉ trích thế kia?Thẩm Phồn Tinh cười, con mắt lạnh nhạt lướt qua toàn hiện trường, vừa mới định mở miệng nói câu sự thật. Tiếng của Khương Dung Dung liền cất lên trước:“Phồn Tinh, có vài chuyện chúng ta phải đợi lát nói riêng với nhau, cháu nghĩ lại xem, hôm nay cháu đến đây là để làm gì nào?!”Khương Dung Dung nhìn chằm chằm cô, đôi mắt tinh anh nhíu chặt lại, tràn đầy ý cảnh cáo.Trong lòng của Thẩm Phồn Tinh nén sự tức giận, cô nhẹ nhàng hé nụ cười gật đầu.“Đúng là có chuyện cần phải nói, chuyện bà đặc biệt phân phó cho cháu mà, làm sao cháu có thể quên cơ chứ?”Nghe vậy, Khương Dung Dung dữ dằn nhíu đôi lông mày lại, cầm chắc chiếc micro trong tay cũng không nới lỏng ra.Có chuyện gì phải gọi là bà ấy đặc biệt phân phó vậy cơ chứ?Cô muốn vạch trần bà ấy sao?Trong lòng bà ấy cũng có chút căng thẳng, có một cảm giác muốn xông đến để lôi Thẩm Phồn Tinh xuống dưới.Nhưng mà bà ấy còn chưa kịp mở miệng ra nói thì Thẩm Phồn Tinh lại tiếp lời trên:“Hôm nay, mục đích tôi đến đây là muốn hủy hôn ước.”Một lời phát ra, toàn hiện trường trở nên hoan náo…







Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.