Thẩm Phồn Tinh càng dựa sát vào tường, cả người cứng ngắc.Ánh mắt vội vàng nhìn anh, sau đó cô nghiêng đầu sang bên cạnh.Những ngón tay ấm áp của Bạc Cảnh Xuyên lướt trên khuôn mặt cô, cuối cùng dừng lại ở chiếc cằm. Anh nắm lấy cằm cô, xoay mặt cô trở về, từ từ nâng lên, bắt cô phải nhìn thẳng vào mình.Thẩm Phồn Tinh chỉ có thể nhìn anh, hơi hé miệng.Bạc Cảnh Xuyên nhìn chăm chú vào ánh mắt cô, giống như có thể nhìn thấu được suy nghĩ của Thẩm Phồn Tinh."Có biết anh muốn làm gì không?"Thẩm Phồn Tinh khẽ gật đầu, ánh mắt mang theo ý cười: "Biết đại khái."Bạc Cảnh Xuyên xoa nhẹ cằm cô: "Nói một chút xem, anh muốn làm gì?""Hôn em."Anh khẽ cười, giọng nói trầm thấp êm tai."Được."Thẩm Phồn Tinh lập tức phản ứng lại mình đã bị anh lừa, vội vàng nói:"Ý em là anh muốn..."Cô nóng lòng muốn giải thích, nhưng còn chưa kịp nói hết đã bị anh bịt miệng.Vừa lạnh vừa mềm mại.Người cô khẽ run lên, hai tay áp chặt lên tường, thân thể hơi co lại.Anh nhẹ nhàng vuốt ve môi cô, đảo qua đảo lại, đầu lưỡi nhẹ nhàng cuốn lấy đôi môi xinh đẹp của cô.Hơi thở dễ chịu và mát lạnh, Thẩm Phồn Tinh chợt thở phào nhẹ nhõm, thân thể cũng dần dần thả lỏng.Đột nhiên, một cánh tay mạnh mẽ ôm lấy eo cô, đầu lưỡi anh đột nhiên dùng sức, không ngừng cạy mở hàm răng của cô, chậm rãi xoay tròn trong miệng, ôm lấy lưỡi của cô. Triền miên không dứt, chiếm đất công thành, kỹ năng vô cùng cao siêu.Thầm Phồn Tinh bắt đầu thấy cả người nóng dần lên, ngẩng đầu tiếp nhận nụ hôn nóng bỏng và cuồng nhiệt của Bạc Cảnh Xuyên, đầu lưỡi rụt rè dần dần cố gắng đáp lại anh.Nụ hôn lại tăng thêm sức lực, nhất là khi người con gái trong vòng tay mình bắt đầu ngượng ngùng đáp lại anh.Ảnh hưởng của cô gái này đối với Bạc Cảnh Xuyên đúng là không thể tưởng tượng nổi.Anh lúc nào cũng muốn ở gần cô, ôm cô, hôn cô. Cho dù cô chỉ ở bên cạnh anh, chỉ xuất hiện trong tầm mắt của anh là được rồi.Phụ nữ là nghiện, so với rượu còn nguy hiểm hơn.Phụ nữ yếu đuối, phiền toái, là điểm yếu của đàn ông.Không được nghiện, không được mê đắm, càng không được lún sâu.Những lời này là ai đã nói với anh?Không nhớ nữa, cũng không muốn nhớ.Chỉ cần anh muốn thì anh sẽ dành lấy.Chỉ cần anh muốn thì anh sẽ có được.Điểm yếu thì điểm yếu, Bạc Cảnh Xuyên anh không lẽ còn không thể nắm giữ được điểm yếu của mình?Nụ hôn của Bạc Cảnh Xuyên vô cùng nóng bỏng, mỗi khi cô gần như không thở được, anh sẽ thổi khí vào miệng cô, sau đó lại tiếp tục kéo dài nụ hôn này.Đến tận khi thang máy xuống đến bãi đậu xe dưới tầng hầm, Bạc Cảnh Xuyên mới chậm rãi buông cô ra.Thẩm Phồn Tinh nắm chặt áo trước ngực anh, vội vàng điều chỉnh hô hấp. Gương mặt cô ửng đỏ, đôi môi mỏng lúc này đã sưng lên vì bị anh chà đạp, còn dính chút nước bọt.Tim Thẩm Phồn Tinh đập loạn xạ, đầu óc mơ hồ vì thiếu dưỡng khí.Giọng nói trầm thấp mê hoặc của anh vang lên bên tai: "Có biết anh nhớ em nhiều như thế nào không?"Thẩm Phồn Tinh có thể nghe rõ.Hai chân cô hơi run rẩy, nhưng vẫn cố gắng hết sức kiễng chân lên, ôm chặt lấy cổ anh."Em cũng nhớ anh."Hai tay Bạc Cảnh Xuyên vẫn lấy ôm lấy eo cô, anh hơi cúi người xuống để cô có thể ôm dễ dàng hơn.