Ngài Trang Không Tiền Đồ

Chương 74: Ngoại truyện Bàn về sự sụp đổ của gã trai lười (5)



Trang Hãn Học cảm thấy mình như bước vào một thế giới mới.

Hắn thực sự chưa bao giờ nghĩ rằng mình lại có tư chất này, có thể là do Tiểu Thu hầu hạ quá tốt, hắn không đau lắm mà dễ dàng tiếp nhận.

Thu Triết Ngạn ôm chầm lấy hắn như sợ hắn bỏ chạy, ngay cả lúc ngủ cũng siết chặt không rời.

Anh không rõ mình đau lưng mỏi gối là do bị làm hay là do bị đè nữa.

Hơi khó chịu.

Hắn đói bụng, định dậy ăn gì đó.

Cẩn thận muốn chui ra khỏi vòng tay Thu Triết Ngạn, anh cau mày, không buông tay.

Trang Hãn Học bất đắc dĩ, vỗ vỗ mặt anh: “Dậy đi, Tiểu Thu.”

Thu Triết Ngạn mở mắt mơ màng, ngáp dài.

Trang Hãn Học nói: “Buông ra, cho tôi đi ăn cái đã.”

Thu Triết Ngạn vẫn chưa tỉnh ngủ, vô thức níu hắn lại.

Trang Hãn Học ghé sát, hôn nhẹ lên môi anh.

Thu Triết Ngạn lập tức đỏ bừng cả cổ, làm như ngây thơ lắm vậy.

Trang Hãn Học cười, nhân lúc anh ngại ngùng chuồn đi mất.

Hắn chẳng ngại ngùng gì cả. Tối qua trước khi ngủ đã tắm rửa rồi, nhưng dấu hôn trên người thì không thể rửa sạch được.

Những dấu vết này rõ ràng nhắc nhở Thu Triết Ngạn đêm qua say xỉn đã làm bao nhiêu chuyện dâm loạn.

Ông chú này đã bị anh ăn sạch sẽ từ trong ra ngoài.

Nhưng Trang Hãn Học không ngại, Thu Triết Ngạn lại ngại.

Trang Hãn Học nhìn quần áo vứt lung tung trên sàn, nhặt đại một bộ mặc vào rồi đi ra ngoài.

Tuy lưng, mông có hơi khó chịu, nhưng vẫn chưa đến mức không đi được. Hắn lấy mì ăn liền, hỏi Thu Triết Ngạn: “Tiểu Thu ăn mì không? Em ăn vị nào? Hải sản hay xương hầm?”

Thu Triết Ngạn cũng dậy rồi, anh chỉ mặc quần jean, không cài khóa, lộ ra mép qu@n lót, eo không có chút mỡ thừa nào. Trang Hãn Học ngó một cái, cảm thán tuổi trẻ tốt thật.

Trang Hãn Học hỏi lại lần nữa: “Ăn vị nào? Cho thêm xúc xích không? Có trứng muối nữa nè. Tôi chỉ biết làm vậy thôi, mấy món khác không biết làm.”

Thu Triết Ngạn ngượng chín cả mặt: “Để em làm cho. Vừa mới… làm chuyện đó xong, hôm sau lại để anh ăn mì tôm thì còn ra thể thống gì.”

Trang Hãn Học thấy buồn cười quá, không nhịn được bật cười: “Làm gì vậy chứ? Em còn muốn nấu canh bồi bổ cho tôi hay sao?”

Mặt Thu Triết Ngạn đỏ hơn, như thể hắn đã đoán đúng ý định của anh.

Chắc là đỏ mặt có thể lây, vô tâm vô tư như Trang Hãn Học, bị nhìn chăm chú như vậy, cũng đỏ mặt theo.

Ôi chao, đã bao nhiêu năm rồi chưa có ai nhìn hắn bằng ánh mắt dịu dàng ấy.

Ánh mắt phụ nữ nhìn đàn ông khác hoàn toàn với cách Thu Triết Ngạn nhìn hắn.

Hắn chưa bao giờ bị người ta nhìn chằm chằm như vậy.

Như thể anh là một viên ngọc quý cần được nâng niu, trân trọng.

Trang Hãn Học đặt mì xuống, bảo: “Vậy em làm đi.”

Trang Hãn Học không định giúp, rời khỏi nhà bếp, chạy vào phòng máy tính chơi game.

Thu Triết Ngạn để mặc hắn chơi, nấu cơm xong mới gọi hắn ra ăn.

Cuộc sống dường như không khác gì trước đây.

Thu Triết Ngạn cho hắn ăn no rồi bỗng nhiên lại bồn chồn. Nhìn Trang Hãn Học thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra, thậm chí còn nghi ngờ bản thân. Có phải anh nhớ nhầm rồi không? Đêm qua anh chỉ nằm mơ thôi?

Tại sao Trang Hãn Học trông như thể không có gì xảy ra vậy…

Họ đã ngủ với nhau rồi mà.

Chính Trang Hãn Học chủ động hôn anh!

Còn đồng ý để anh làm.

Vậy nghĩa là… họ đã thành đôi rồi, nhỉ?

Nghĩ đến điều đó, Thu Triết Ngạn cảm thấy tim mình như tan ra.

Anh nghĩ rằng họ đã xác nhận mối quan hệ yêu đương rồi.

Trang Hãn Học uống xong bát canh, với thái độ dày dạn kinh nghiệm, nhận xét: “Tiểu Thu, kỹ thuật trên giường của em không tồi đấy.”

Thu Triết Ngạn suýt nữa phun cả canh ra ngoài.

Trang Hãn Học cười ha hả: “Tôi không nên nói lúc em đang ăn cơm. Hahahaha.”

Người tối qua bị làm đến đỏ bừng cả người là Trang Hãn Học, nhưng người trưa nay bị trêu đến đỏ mặt tía tai lại là Thu Triết Ngạn.

Hắn nói thế có cảm giác như trai bao vậy[1]. Mặc dù chỉ là chuyện quá khứ trước khi gặp nhau, song Thu Triết Ngạn vẫn cảm thấy bị Trang Hãn Học khiêu khích phần nào.

>> Nhấp xem chú thích.

Trang Hãn Học chẳng hề hay biết, vẫn cười hì hì hà hà.

Giờ Trang Hãn Học mới thực sự an tâm.

Trước đây hắn cảm thấy Thu Triết Ngạn quá ngây thơ, tuy hắn ít nhiều có nhận ra ý tứ mờ ám, nhưng bị đàn ông theo đuổi, lại còn bị một người đàn ông tuấn tú, trẻ tuổi, thành đạt như vậy theo đuổi, là lần đầu tiên trong đời.

Ở bên Tiểu Thu thực sự khiến hắn thấy rất thoải mái.

Hắn vô dụng như vậy, chỉ có Tiểu Thu chiều chuộng hắn hết mực. Hắn vẫn luôn thầm nghĩ, có lẽ đầu óc anh hơi có vấn đề… nên mới nuôi một tên lười biếng ở nhà, cung phụng ăn ngon mặc đẹp.

Hóa ra là vì h@m muốn nhan sắc của hắn.

Bản thân Trang Hãn Học cũng ngạc nhiên, một ông chú đã ngoài ba mươi, có đẹp đẽ gì đâu?

Thu Triết Ngạn là một chàng con lai điển trai, chẳng biết mê gì ở hắn nữa?

Bộ ngốc à?

Nhưng nếu là vì muốn ngủ với hắn, vậy thì dễ hiểu rồi.

Chẳng phải là bao nuôi sao?

Việc này hắn rành nhất, hắn biết quy trình ra sao rồi. Lần đầu được nuôi nhưng nuôi người khác thì hắn có nhiều kinh nghiệm, hắn nghĩ mình có thể làm được.

Một ông chú như hắn, giá 8000 cũng tạm.

OK, OK!

Vụ giao dịch này hắn đống ý!

Thu Triết Ngạn lấy hết can đảm hỏi: “Tối qua… tối qua tụi mình đã làm gì, anh còn nhớ không?”

Trang Hãn Học gật đầu, không chút e ngại nói: “Nhớ chứ.”

Thu Triết Ngạn: “Em cảm thấy như anh không mấy quan tâm…”

Trang Hãn Học gãi gãi mặt: “Quan tâm chứ. Đây là lần đầu tiên tôi làm chuyện đó với đàn ông đấy. Không khủng khiếp như tôi tưởng tượng, cũng được, có lẽ vì kỹ thuật của em tốt, lại còn kiên nhẫn… Sao mặt em đỏ thế? Lớn hết cả rồi mà. Tối qua em còn nhắc tôi là em không phải trai tân nữa đấy.”

Đôi lúc Thu Triết Ngạn cảm thấy mặt hắn quá dày, khiến anh khó lòng đối phó.

Thu Triết Ngạn định nói thêm gì đó.

Bỗng nhiên Trang Hãn Học như nhớ ra chuyện khẩn cấp, cau mày, trông rất nghiêm trọng.

Tim Thu Triết Ngạn đập loạn: “Sao thế?”

Trang Hãn Học nói: “Tối qua em ra bên trong rồi, tôi lo sẽ mang thai đấy.”

Thu Triết Ngạn: “!!!”

Thu Triết Ngạn choáng váng.

Khoan đã, có mang thai được không nhỉ? Trang Hãn Học không phải đàn ông sao? Từ trên xuống dưới anh đã sờ hết cả rồi. Hình như không có con được đâu.

Hình như mang thai được… Không đúng, đàn ông không thể mang thai.

Hắn đang đùa hả?

Anh có nên cười không?

Trang Hãn Học cười hô hố: “Đùa thôi mà, làm sao có chuyện đó được.”

Thu Triết Ngạn bấn loạn: “Sao anh lại đùa kiểu đó?”

Trang Hãn Học nói như sự thật: “Tôi kể cho em nghe nhé. Trước đây tôi biết một người đàn ông, anh ta có thể sinh con. Trước khi mang thai, anh ta cũng không biết mình có thể sinh đẻ, làm kiểm tra còn tưởng mình mắc bệnh hiểm nghèo nào đấy. Đây là bí mật nhé, đừng nói với ai.”

Thu Triết Ngạn nghĩ bụng, liệu Trang Hãn Học có đọc mấy cuốn tiểu thuyết kỳ quặc lạ lùng nào trên mạng, rồi lẫn lộn tình tiết. Chứ làm sao có chuyện đàn ông mang thai được?

Đàn ông sinh con…đàn ông sinh con…sinh con…

Thu Triết Ngạn nhìn Trang Hãn Học.

Hắn giật bắn mình: “Nhìn gì? Tôi không sinh con đâu.”

Thu Triết Ngạn: “Em chỉ nhìn thôi mà…”

Sau khi ăn no nê, Thu Triết Ngạn thay đồ, tinh thần phấn chấn đi làm. Trước khi ra cửa, anh lưu luyến nói: “Hôm nay em sẽ cố gắng về sớm.”

Trang Hãn Học gọi món: “Vậy em có thể mua món xx của quán xx cho tôi không?”

Tất nhiên là được rồi! Thu Triết Ngạn đồng ý ngay không chút do dự.

Trang Hãn Học cười mãn nguyện.

Thu Triết Ngạn đến tận công ty, khóe miệng vẫn cong cong.

Cuối cùng anh cũng có người yêu rồi.

Người yêu anh lười biếng nhưng thật đáng yêu.

Lần này thật sự rất thuận lợi, anh vẫn luôn lo rằng Trang Hãn Học là trai thẳng, do dự lâu như vậy, không ngờ mọi chuyện lại diễn ra trôi chảy như thế.

Anh thấy rất hạnh phúc.

Vui đến mức muốn phát kẹo mừng cho toàn bộ nhân viên công ty!!!

Nhưng không được.

Quá phô trương rồi.

Anh không ngại người khác biết xu hướng tính dục của mình, nhưng cũng không muốn đời tư bị người khác biết, anh vẫn chưa nghĩ đến việc công khai.

Tâm trạng này không biết trút vào đâu, bèn tìm đại cái cớ, nói mọi người làm việc vất vả quá, mua bánh ngọt và trà sữa, mời toàn bộ nhân viên công ty.

Còn mang về nhà một chiếc bánh socola tươi, đút cho Trang Hãn Học ăn.

Trang Hãn Học rất thích ăn món đó.

Hôm nay là ngày đầu tiên hai người yêu nhau.

Thu Triết Ngạn sải bước, cảm thấy tan làm hôm nay thật khác lạ.

Có người đang đợi anh ở nhà.

Không phải là bạn Trang Hãn Học, mà là người yêu Trang Hãn Học.

Anh về đến nhà.

Trang Hãn Học vẫn đang chơi game, nghe tiếng anh về liền chạy ra đón ngay.

Thu Triết Ngạn hơi xúc động, phải chăng Trang Hãn Học rất yêu anh, đây là lần đầu tiên Trang Hãn Học chạy ra cửa đón anh.

Hạnh phúc quá!!!

Thu Triết Ngạn nói: “Em mua bánh ngọt và thức ăn về cho anh đây.”

Trang Hãn Học nhận lấy, cười híp mắt gọi: “Tiểu Thu ơi.”

Trang Hãn Học chỉ cần cười, trái tim Thu Triết Ngạn tràn ngập bong bóng màu hồng ngọt ngào: “Ơi?”

Trang Hãn Học nói: “Hết bia rồi, mua thêm một thùng được không em?”

Thu Triết Ngạn đã bị sắc đẹp làm mờ mắt: “Được được được.”

Trang Hãn Học liền xách bánh ngọt và thức ăn chạy mất.

Bỏ lại một mình anh.

Thu Triết Ngạn bối rối.

Trang Hãn Học ra đón anh, hay chỉ đơn giản là để nhờ anh mua đồ thôi?

Thu Triết Ngạn thay dép rồi đi vào bếp, Trang Hãn Học đói bụng nên vội nuốt gấp miếng bánh, thấy Thu Triết Ngạn đi tới.

Hắn nghĩ ngợi, đoạn lấy đũa chọc miếng dâu tươi đưa lên miệng Thu Triết Ngạn: “Tiểu Thu, tôi để miếng dâu tôi thích nhất cho em ăn đây.”

Thu Triết Ngạn há miệng, nuốt trọn miếng dâu tây. Chua chua ngọt ngọt. Anh lập tức thấy yên tâm trở lại.

Trang Hãn Học cho anh ăn dâu, chắc chắn là yêu anh lắm!

Hai người chia nhau ăn hết chiếc bánh ngọt.

Trang Hãn Học kéo Thu Triết Ngạn vào phòng chơi game: “Tiểu Thu chơi game với tôi nào.”

Thu Triết Ngạn thực sự rất muốn đè người ta ra làm, nhưng lại ngại nói ra.

Theo anh, bây giờ họ đã có thể coi như cặp đôi mới cưới.

Họ nên thân mật với nhau, chăn gối hoan lạc mới đúng, tại sao Trang Hãn Học chỉ mải miết chơi game chứ?

Đầu óc Thu Triết Ngạn toàn là chuyện dâm loạn, trình độ chơi game hôm nay không được như ý.

Trang Hãn Học hỏi: “Tiểu Thu, em làm sao vậy? Em đang mất tập trung à?”

Thu Triết Ngạn vuốt lòng bàn tay hắn, điên cuồng ám chỉ: “Em… em muốn… ý em là… mông anh còn đau không? Hôm nay em hôn anh được không? Em rất muốn hôn anh…”

Trang Hãn Học trợn tròn mắt, hiểu ra.

Thu Triết Ngạn nhìn anh chằm chằm, vẫy đuôi cầu xin được cho ăn.

Trời ơi, hơi bị đáng yêu rồi đấy.

Trang Hãn Học thầm kinh ngạc, người trẻ tuổi đúng là sung sức. Giỏi ghê.

Hắn gãi đầu, nói: “Bây giờ còn sớm mà.”

Thu Triết Ngạn bị thái độ lúc gần lúc xa làm cho ngứa ngáy trong lòng: “Vậy khi nào thì được? Bây giờ em thực sự không có tâm trạng chơi game. Chơi sau được không anh?”

Trang Hãn Học nghĩ ra một ý hay, sảng khoái nói: “Vậy thì em giúp tôi thắng một ván, tôi cho em làm một lần.”

Thu Triết Ngạn ngẩn người: “??!!!”

“Được!!!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.