Đến giờ phút này, đã tổng cộng có 4 lần bác sĩ đến kiểm tra lại sức khỏe cho Tô Na, Trịnh Kình Sâm thấy cô mãi chẳng có động tĩnh gì, trong lòng nôn nao không nhịn được liền hỏi.
"Tại sao đã hai ngày rồi mà cô ấy vẫn chưa tỉnh? Không phải nói đã qua cơn nguy hiểm rồi sao?"
Một vị bác sĩ nữ, tuổi tác tầm trung niên vừa rút kim tiêm cho cô xong liền trả lời.
"Cơ thể của vợ anh suy nhược đã lâu, cần nhiều thời gian hơn để hồi phục, nhưng tôi đoán có lẽ trong hôm nay cô ấy sẽ tỉnh lại.
Tôi nghĩ sau khi tỉnh lại chắc chắn cô ấy sẽ cảm thấy đói, anh nên chuẩn bị cho cô ấy chút gì đó thanh đạm ăn lót dạ."
Bác sĩ nói xong liền thu dọn rời đi, Trịnh Kình Sâm lại quay sang nhìn Tô Na vẫn còn trong cơn vô thức.
Hai ngày cô hôn mê, là hai ngày anh không rời lấy cô một bước, khoảng thời gian này cũng khiến anh ngẫm nghĩ lại nhiều chuyện.
Anh thực sự yêu cô, yêu từ lúc vừa gặp cô và đến bây giờ tình yêu đó đã lớn hơn gấp nhiều lần.
Trải qua lần nguy hiểm này, anh mới nhận ra bản thân anh có lẽ đã có nước đi sai lầm.
Nếu ngay từ đầu anh nói hết sự cho cô biết, sau đó anh sẽ cùng cô chấp nhận đương đầu với mọi thứ, thì mọi chuyện có khác đi không?
Ánh mắt anh nhìn Tô Na không giấu được yêu thương, nhưng cũng ẩn chứa sự dằn vặt, anh cũng muốn một lần buông bỏ hết phòng bị, để cùng cô tận hưởng một cuộc sống vui vẻ như bao cặp vợ chồng khác.
"Tô Na, bây giờ có kịp để em tha thứ cho anh không?"
…
Trịnh Kình Sâm tâm trạng có vẻ tốt lên, anh đang đi trên hành lang bệnh viện, trên tay còn cầm một chiếc bình nhiệt đựng cháo mà anh vừa cất công lái xe hơn 20 km chỉ để đến cửa hàng cháo nổi tiếng nhất Bắc Đô, mua một suất về cho cô.
Còn cách phòng bệnh khoảng chừng vài bước chân, qua ô kính vuông nhỏ trong suốt trên cửa, anh đã nhìn thấy Tô Na tỉnh lại, cô ngồi trên giường bệnh, sắc mặt có vẻ khá, bên cạnh còn có bác sĩ đang khám lại cho cô.
Bỗng nhiên bước chân của anh chậm lại, trong lòng lại dấy lên một cảm giác hồi hộp.
"Mình đột ngột đối tốt với cô ấy, có khiến cô ấy sợ không nhỉ?"
Trịnh Kình Sâm cảm giác tim anh đang đập rất nhanh, tưởng chừng như nó sắp văng ra khỏi lồng ngực.
Anh không ngờ cũng có lúc anh trở nên thập thò như thế này, Trịnh Kình Sâm luôn dứt khoát và quyết đoán trên thương trường không biết đã biến đi đâu mất rồi.
Anh bước lên rồi lại thụt chân về, do dự không biết bao nhiêu lần, anh không dám bước vào chủ yếu là chưa tìm được một cách khởi đầu thích hợp để nói chuyện với cô.
Mãi anh mới có tích hết dũng khí để bước vào, tay đã chạm vào nắm cửa, đột nhiên chuông điện thoại của anh lại reo lên.
Tô Na cùng lúc nghe thấy, theo phản xạ liền quay sang phía cửa nhìn, nhưng cô lại không thấy ai hết.
Trịnh Kình Sâm đã nhanh chóng bước vào nơi khuất để nghe điện thoại, suýt nữa đã bị cô nhìn thấy, anh cũng không hiểu sao mình lại hành động trông giống một kẻ trộm như vậy.
"Đại Ngư, có chuyện gì?"
…
Trong phòng bệnh, bác sĩ sau khi kiểm tra sức khỏe lại cho Tô Na liền kỹ lưỡng dặn dò.
"Cô cần phải nghỉ ngơi nhiều hơn, ăn uống đủ chất và tránh để bản thân căng thẳng quá độ.
Và không nên sử dụng thuốc tránh thai trong vòng một năm, nếu cô muốn sau này sinh được con."
Tô Na giương ánh mắt e ngại nhìn bác sĩ, cô ngập ngừng hỏi lại dù rất hổ thẹn.
"Vậy… nếu tôi vẫn sử dụng thì sẽ… như thế nào?"
Nữ bác sĩ thở dài nhìn cô sau đó nói.
"Nếu cô vẫn sử dụng, khả năng cao sẽ gây tổn hại nặng nề đến tử cung.
Nếu sau đó cô mang thai thì đến 90% sẽ sảy thai hoặc mang thai ngoài dạ con, nếu may mắn vẫn có thể sinh đứa bé ra nhưng khả năng sinh non rất cao.
Người chịu thiệt thòi chính là cô và một đứa bé vô tội, cô nên cân nhắc."
Tô Na nghe xong, cả người bần thần lặng đi.
Chưa hết, trước khi bác sĩ rời đi đã nói cho cô biết một chuyện khiến cô không thể không ngỡ ngàng.
"Chồng của cô đã rất lo lắng khi đưa cô đến đây, hai ngày nay anh ta đều ở bên cạnh chăm sóc cho cô.
Tôi có lời khuyên, cô và chồng cô nên làm lành đi, có chuyện gì cứ nói cho nhau nghe và sau này cô cũng đừng dại dột như thế nữa."
Bác sĩ đi rồi, Tô Na vẫn ngây ngốc người ra, cô mất một khoảng thời gian khá lâu để bình tâm.
"Chồng ư? Trịnh Kình Sâm sao? Anh ta lo lắng, còn chăm sóc cho mình ư?"
Tô Na bàng hoàng, trong đầu cũng bán tín bán nghi, nghĩ lại thì hôm đó, người đưa cô vào bệnh viện cũng rất thể là anh, thường thì vào tầm tối sẽ không có ai đến biệt thự nữa.
Một chuyện tưởng chừng quá đỗi bình thường nhưng vì người đó lại là Trịnh Kình Sâm nên cô mới không thể tin nổi.
Bỗng nhiên, cửa phòng bệnh mở ra, bước chân một người mặc vest đen tiến vào, Tô Na mở mắt lớn nhìn ra có phần kinh ngạc.
"Anh…".