Ngài Trịnh Khi Nào Chúng Ta Ly Hôn

Chương 26: Chương 26




So với Trịnh Kình Sâm của lúc trước, dù Tô Na chỉ thở dài một hơi cũng đủ để anh buông lời gắt gỏng.

Vậy mà hôm nay thái độ của anh lại hời hợt đến lạ.

Chuyện xảy ra đêm qua, có lẽ sẽ khiến anh càng có cớ để hạch sách cô hơn mới phải.

Tô Na chợt nghĩa đến, có phải anh đã trút giận lên Hứa Niên rồi hay không, vậy nên anh mới bỏ qua cho cô? Trịnh Kình Sâm là một người khắt khe, nếu anh cho rằng nhân viên thân tín phản bội mình, anh nhất định không giữ lại.

Tô Na tạm gác lại chuyện thuốc tránh thai, cô đưa ánh mắt hoài nghi nhìn lên phía Trịnh Kình Sâm đang bước lên lầu.

Con người cao ngạo kia muốn kiểm soát mọi thứ, dù đó là món đồ anh ghét cay ghét đắng, nhưng anh thà giữ nó lại để chà đạp còn hơn nhìn thấy người khác mang nó đi.

"Tính tình của anh ta quái đản, mình không nên chọc giận anh ta thêm nữa.

Nếu làm theo lời Mã Chính Thành nói, ngày giải thoát khỏi anh ta sắp đến rồi."
Tô Na quay về phòng, cô lấy điện thoại ngay lập tức gọi cho Hứa Niên, dù sao cũng vì cô mà anh ta mới bị liên lụy.


Số điện thoại bây giờ đã không còn tồn tại nữa, cô cố gắng thử lại nhiều lần đều chỉ có một kết quả.

Trong lòng cô hiện lên cảm giác vừa lo lắng vừa áy náy.

Rốt cuộc cô cũng buông tay xuống "Như vậy cũng tốt, Hứa Niên gặp phải mình là xui xẻo, chỉ mong anh ta không bị Trịnh Kình Sâm làm gì.

Nếu không mình sẽ day dứt cả đời mất."
Tô Na thở dài một hơi nặng nề, cô bước đến tắt đèn phòng sau đó lại bật đèn bàn làm việc.

Dù sao nếu cô mở miệng ngay lúc này hoặc có khi chỉ cần cô miệng bất cứ lúc nào Trịnh Kình Sâm lại nổi cơn thương tình mà cấm túc cô thêm mấy tuần.

Đến lúc đó mới thật là hết cách.

Thôi thì cô sẽ nhẫn nại thêm vài ngày đợi một cơ hội thích hợp.

Trong lúc đó, cô sẽ tập trung vào mục tiêu quan trọng nhất đối với cô đó là cuộc thi.

Tô Na đưa bản vẽ lên trước ánh đèn, nét mặt của cô giãn ra, tỏ vẻ mãn nguyện khi được làm việc mình yêu thích.

"Đã hoàn thành được hơn 70% rồi, cố một chút nữa."

Thời gian đã dần vào khuya, cả căn biệt thự lúc nào cũng im lặng thinh thích như nhà hoang, hôm nay chính nó lại khiến Trịnh Kình Sâm cảm thấy khó chịu.

Anh đổi thế nằm liên tục, sau cùng lại nằm ngửa người ra, tay gác lên trán, mắt hướng thẳng lên trần nhà.

Trần nhà một màu đơn điệu lại thích hợp trở thành bức bình phong để cho anh càng dễ dàng liên tưởng.

Anh nhớ giọng nói của Tô Na, nhớ biểu cảm lúc cô đỏ mặt nằm dưới thân anh.

Từng hình ảnh đột nhiên lại hiện rõ trước mắt, thân nhiệt của anh cũng dần nóng lên, nơi nào đó đã bị cảm xúc của anh làm cho tỉnh giấc.


Trịnh Kình Sâm đột nhiên quay mặt đi, bàn tay đặt lên mắt mà giữ chặt.

"Điên thật! Mới hai lần không khống chế nổi mà mình lại thành ra thế này.

Không có cô ấy nằm bên cạnh, mình không thể ngủ được.

Thật là… nhớ cô ấy chết mất."1
Trịnh Kình Sâm chọn cách lạnh nhạt với cô chắc cũng vì lý do này, một khi yêu đến thành nghiện thì sẽ không thể diễn kịch được nữa.

Trịnh Kình Sâm cố nhẫn nhịn đến phát bực, anh đấm mạnh tay xuống giường, rồi đột ngột bật người ngồi dậy đi tắm thêm một lần nữa.

Tiếng xả nước từ vòi sen rào rạt, liên tục trong khoảng 20 phút, rồi Trịnh Kình Sâm cuối cùng cũng bước ra.

Anh mặt trên người một chiếc áo choàng tắm nhưng cột dây lỏng lẻo làm lộ ra phần thân trên đầy cơ bắp nam tính, một vài giọt nước mát vẫn còn sót lại mà chảy từ mang tai lan truyền xuống phần cổ rồi xuống sâu hơn nữa, nơi bị lớp vải che khuất.

Chính Trịnh Kình Sâm cũng không bao giờ biết, bộ dạng của anh lúc này yêu nghiệt đến mức có thể khiến biết bao nhiêu cô gái đổ gục trong một ánh nhìn.

Nhưng hiện tại, anh lại đang bị đổ gục bởi một người,...!
Tắm xong mà cảm giác khó chịu trong lòng vẫn không vơi đi, anh nhìn qua hướng phòng bên cạnh, chính là phòng của Tô Na.

Dù biết là không nên để bản thân bị chi phối bởi cô, anh rất có thể sẽ để lộ ra sơ suất trong cư xử thường ngày, nhưng chân của anh vẫn bất giác bước đi.


Đứng trước cửa phòng của Tô Na, anh nhìn xuống dưới chân, khe cửa hiện ra tia sáng hơi yếu.

Bỗng nhiên anh lại nhíu mày "Bây giờ đã là lúc nào rồi, cô ấy còn làm việc?"
Anh ngay tức khắc đặt tay lên nắm cửa, định trực tiếp mở cửa xông vào.

Rồi anh sẽ làm gì tiếp theo, mắng cô sao? Anh chợt khựng người, ngẫm nghĩ lại một chút, anh quyết định chỉ mở cửa nhẹ nhàng, chỉ he hé một chút để nhìn cô vài giây rồi đi ngay.

Ấy thế mà cánh cửa vừa hé, anh đã thấy Tô Na nằm ngủ trên bàn làm việc, chân lại bất giác đi vào.

Anh đi mà không phát ra một tiếng động nào, âm thầm bước đến gần cô.

Tô Na nằm nghiêng một bên, hơi thở đều đặn như đã ngủ say, một lọn tóc không yên vị mà rơi xuống chắn ngang trước mũi của cô.

Sợ cô khó chịu, Trịnh Kình Sâm vội đưa tay ra, bằng một cách từ tốn nhất, anh lại vén tóc lên cho cô.

Bây giờ anh đã nhìn thấy cô như ý muốn ban đầu rồi, nhưng đột nhiên anh lại không muốn rời đi nữa..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.