Ngài Trịnh Khi Nào Chúng Ta Ly Hôn

Chương 37: 37: H




"Trịnh Kình Sâm, xin lỗi.

Trước đây anh làm chuyện có lỗi với tôi, bây giờ tôi làm chuyện có lỗi với anh, chúng ta đều là có nỗi khổ tâm riêng.

Sau đó… chúng ta sẽ ly hôn và...!không ai nợ ai nữa."
Tô Na ôm chặt lấy Trịnh Kình Sâm vào lòng, gương mặt đã không nén nổi mà rơi lệ.

Trịnh Kình Sâm nghe thấy tiếng nấc nghẹn, anh vội ngước mặt lên nhìn đã thấy mặt cô đầm đìa nước mắt, cô còn mếu máo như một đứa trẻ.

Dáng vẻ vừa đáng yêu vừa khiến lòng anh bồn chồn lo lắng.

"Sao lại khóc, em đau ở đâu, anh lập tức đưa em đến bệnh viện."
Tô Na lắc đầu, cô nhìn xuống đôi môi của anh, lại đưa tay lên nhẹ nhàng chạm lấy, một chút máu bên trong lưỡi vẫn còn chảy ra.

Cô vừa nấc vừa hỏi anh.

"Đau không?"
Đôi mắt cô bị dòng lệ bao vây, nó trở nên vừa mơ màng vừa long lanh, giọng nói quan tâm khẽ run rẩy, thật sự làm anh không thể kìm chế thêm nữa.

Anh bắt lấy tay cô, hôn nhẹ lên đầu ngón tay, sau đó di chuyển lại gần, giọng nói cùng hơi thở trầm ấm của anh đang ở dưới cằm cô mà nói.

"Không đau chút nào, nếu em không tin, anh chứng minh cho em xem."
Tô Na không cần anh chứng minh gì cả vậy mà khi dứt câu, Trịnh Kình Sâm lại dùng chiếc lưỡi của mình lướt khắp cổ của cô.


Cô giật mình nhanh chóng cắn môi, cả người như có luồng điện chạy qua làm cô tê tái, thân thể nhão ra không ngừng co rút.

Trịnh Kình Sâm phấn khích giãn tách hai chân của cô ra, anh chèn chân của mình vào giữa mà không ngừng cọ xát qua lớp quần áo.

Anh đang muốn thách thức sự nhẫn nại của cô nên mới cố ý làm vậy.

Tô Na cổ họng khô rang, cả người nóng bức như đang bị luyện trong lò bát quái, áo cũng bị mồ hôi tiết ra làm cho ướt nhẹp.

Bất ngờ, cô với tay ra kéo Trịnh Kình Sâm ngã nhào về phía thân mình.

Cô chủ động trao cho anh nụ hôn cuồng nhiệt, cô vẫn còn cảm nhận thấy một chút mùi máu, nhưng nó lại khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn.

Trịnh Kình Sâm ban đầu khá bất ngờ, nhưng anh lập tức vui vẻ đón nhận lấy, anh rất hạnh phúc vì cuối cùng cô cũng đã chịu chấp nhận anh rồi.

Tô Na hôn đến khi không còn hơi mới dứt ra, còn Trịnh Kình Sâm đã sẵn sàng cho việc chính rồi.

Tô Na vẫn còn hơi ngượng, từ mặt đến tai đều ửng đỏ nóng bừng, cô ôm lấy anh mà nói khẽ.

"Nhẹ thôi, được không?"
Câu nói càng khiến cho Trịnh Kình Sâm dâng trào xúc cảm trong lòng, anh khẽ hôn lên tóc cô mà trả lời.

"Được."
Tuy anh trả lời là thế, nhưng cuối cùng anh vẫn không làm được.

Tô Na không ngừng bị động tác của anh ép phát ra tiếng rên tỉ tê.

Anh còn làm liên tục ba lần khiến toàn thân cô như gãy rụng ra.

Nhưng anh luôn là điểm tựa cho cô ngã vào, đôi tay anh ôm cô rất vững, từng nụ hôn anh an ủi cô khiến cô an tâm.

Trịnh Kình Sâm là một kẻ nói dối, nhưng lại là kẻ nói dối mà cô thích nhất.

Hoan ái suốt mấy tiếng liền, Tô Na ngất lịm đi trong vòng tay của Trịnh Kình Sâm, anh âu yếm vuốt ve làn da mềm mại, chạm vào khuôn mặt nhỏ của cô rồi khẽ hôn nhẹ lên một bên gò má còn nóng hổi.


Tô Na đang trong cơn mê mang thì từ từ mở mắt ra, đập vào mắt cô ngay lúc này là dáng vẻ của Trịnh Kình Sâm đang làm việc.

Cô không biết mình đã ngủ bao lâu rồi, nhưng hình như bây giờ đã là vào khuya.

Cô nằm nghiêng người, gối tay dưới đầu chăm chú nhìn dáng vẻ đang nhập tâm làm việc của anh.


Trịnh Kình Sâm dù nhìn từ góc độ nào cũng là một người hoàn mỹ từ ngoại hình đến đầu óc, đến cả địa vị xã hội.

Chẳng bù cho cô, cô không có nổi thứ gì cả.

Cô không phải mặc cảm, cũng không phải tự ti, chỉ là vốn dĩ việc cô gặp được anh là một sự sắp đặt và cô chỉ là một sự lựa chọn bất đắc dĩ.

Cô sắp phải trả lại mọi thứ về chỗ cũ rồi, có chút không nỡ nhưng cũng không thể không làm.

Đột nhiên, Trịnh Kình Sâm lại nhìn thẳng về phía của Tô Na, mắt anh và cô chạm nhau, cô lập tức bị làm giật mình vội chùm chăn kín đầu.

Điều này khá là xấu hổ khi mà cô đang nhìn lén ai đó mà bị phát hiện.

Trịnh Kình Sâm đưa tay lên miệng, anh phì cười vì sự lúng túng của cô.

Anh cũng tạm gác lại công việc, mà đi đến bên cạnh giường ngủ.

Anh khẽ áp người xuống tấm chăn kia nói.

"Lại nghĩ gì lung tung rồi đúng không? Hay nhìn anh đẹp quá nên mãi ngắm đến đăm chiêu?"
Trịnh Kình Sâm cũng biết là cô đang cảm thấy khó xử vậy mà anh vừa nói, vừa giật mạnh tay một cái, tấm chăn vụt ra khỏi tay cô, nó tụt xuống hơn nửa người lộ ra một mảng xuân trắng trẻo.

Trịnh Kình Sâm lại không cho cô cơ hội kéo chăn lên, anh áp sát mặt cô, miệng hơi cười gian manh.

"Trả lời anh."
Ánh mắt của anh càng làm cho sự ngượng ngùng trong cô tăng cao, cô lại cố ý nhìn về hướng khác để trả lời.

"Là… vì ngài… đẹp."
Trịnh Kình Sâm ngẩn ngơ một lúc, bàn tay của anh ở phía dưới bỗng nhiên gồng nắm chặt vào chăn, nhìn dáng vẻ thẹn thùng gợi cảm của cô, thật là muốn làm thêm một trận nữa.


Suy nghĩ là vậy nhưng anh không thể vì cô chắc chẳng thể chịu nổi nữa, anh phải loại bỏ ngay cái tư tưởng này trong đầu mới được.

Nhưng biểu cảm này anh lại muốn giữ lâu hơn trên gương mặt của cô một chút.

Anh lại nhếch môi, nhìn cô với ánh mắt đầy mị hoặc nói.

"Vẫn gọi là ngài? Gọi thẳng tên anh xem nào?"
"Tôi, không quen."
Đúng thật là Tô Na không quen, từ khi anh quyết định giãi bày với cô, mỗi giây mỗi phút anh đều khiến cô đỏ chín cả mặt, thật là không biết phải làm sao.

Trịnh Kình Sâm đột ngột lại hôn cô một cái, tuy cô từ chối gọi tên anh nhưng anh cũng rất vui vẻ đáp lại.

"Được thôi, tùy em vậy, cứ gọi tôi bằng những gì em thích, tôi đều nhận hết.

Bây giờ thì ngủ thôi, hôm nay em mệt rồi."
Nói rồi, anh nằm xuống bên cạnh cô, kéo chăn lên rồi ôm cô sát vào người, toàn bộ cơ thể ấm áp của anh cô đều có thể cảm nhận được.

Tô Na chưa từng thử tưởng tượng ra điều này, lại có một ngày cô dựa vào ngực của anh, còn anh thì ôm cô mà ngủ.

Nhưng thực thế nó đã xảy ra rồi, ngay lúc này.

Cô cảm thấy rất dễ chịu, rất hạnh phúc, nhưng… rồi nó sẽ kéo dài được bao lâu đây?.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.