Ngài Trịnh Khi Nào Chúng Ta Ly Hôn

Chương 47: 47: H




Tại một bãi đỗ xe tối tăm…
Trịnh Kình Sâm ôm chặt lấy Tô Na, mùi hương trên cơ thể của cô như mê dược khiến anh như điên dại mà gặm nhấm lấy làn da mịn màng không buông.

Tô Ta vẫn ngại ngùng, mắt đảo nhìn quanh bất an, tay vẫn không ngừng tách anh ra khỏi cơ thể
"Khoang, từ từ đã…"
Trịnh Kình Sâm bỗng nhiên dừng lại hành động, anh áp môi sát vào một bên má đỏ ửng của cô, anh nói.

"Đến đây rồi mà vẫn còn xấu hổ sao? Ở đây không có ai hết, sẽ không ai nhìn thấy chúng đâu, đừng lo."
Nói rồi anh lại tiếp tục, tay lần mò sờ soạng, môi hôn nhẹ vào má của cô.

Tô Na không biết làm sao để anh dừng lại việc làm xấu hổ này trong khi họ đang ở bên ngoài.

Cô đành tìm một chủ đề khác để anh bị phân tâm, cô vội vội vàng vàng nói lớn.

"Tôi muốn hỏi, tại sao anh biết vị trí của tôi, tại sao anh lại biết tôi không thể uống rượu, là anh cho người giám sát tôi sao?"
Ánh mắt của cô gườm lại nhìn anh như đang sắp tức giận, tạo bầu không khí căng thẳng một chút thì Trịnh Kình Sâm sẽ không còn hứng thú làm chuyện đó nữa.

Nhưng cô đã lầm, Trịnh Kình Sâm vậy mà cong khóe môi lên cười cô, tay búng nhẹ vào chóp mũi, ánh mắt nhìn thẳng vào cô như đang thôi miên, vừa nói anh lại vừa tiếp tục công việc của mình.

"Em hỏi nhiều quá đấy, anh yêu em, đương nhiên mọi thứ về em anh cũng phải biết."

Trịnh Kình Sâm vạch cổ áo của cô ra mà chạm môi vào đó, đột nhiên điện thoại của cô lại đổ chuông lên bất ngờ khiến cô giật nảy người, nhưng vừa hay lại là một cái cớ tốt để cô trốn tránh anh.

"Dừng lại, tôi có điện thoại."
"Để sau đi."
Trịnh Kình Sâm mặc kệ vẫn ôm cô mà hôn hít.

Tô Na dồn hết sức một lần để đẩy anh ra, nét mặt cũng vô cùng nghiêm túc.

"Không được, nhỡ có việc gì quan trọng thì sao, tôi phải nghe máy."
Trịnh Kình Sâm thở dài, anh lại hôn vào má cô một cái mới chịu buông ra.

"Được rồi, cho em 2 phút đấy."
Tô Na rời khỏi người anh, lúc này điện thoại vẫn không ngừng reo, lúc lấy điện thoại lên cô lại giật mình.

"Mã Chính Thành!"
Ở bên cạnh có Trịnh Kình Sâm nên không tiện, cô cố ý che tên người gọi lại để anh không nhìn thấy rồi định bụng bước ra ngoài.

Trịnh Kình Sâm ngay tức khắc kéo tay cô lại, chân mày của anh nhíu lại nhìn cô hỏi.

"Em đi đâu vậy? Là ai gọi?"
Tô Na hơi chột dạ nhưng cô cũng ráng nghĩ ra một cái cớ để trả lời đại khái.

"Là… đồng nghiệp, việc riêng tư nên… tôi ra ngoài nói chuyện."
Nói rồi cô gạc tay anh ra mà mở cửa xe, Trịnh Kình Sâm cũng không nói gì nữa.

Cô đi ra cách xe một khoảng, nhưng qua gương chiếu hậu, Trịnh Kình Sâm nhìn thấy rất rõ cô đang làm gì, chỉ là không biết cô nói chuyện với ai mà khuôn mặt trông có vẻ nghiêm trọng.

Anh quan sát cô từ đầu chí cuối, Tô Na chỉ nghe máy mà cũng không nói được mấy câu.

Tô Na buông điện thoại xuống, có vẻ như cuộc gọi đã kết thúc, cô còn đứng đó đờ đẫn mất vài giây, sau đó chân định bước trở về nhưng rồi cũng khựng lại.

Trịnh Kình Sâm mất hết kiên nhẫn khi nhìn cô chần chừ trở lại xe để kéo dài thời gian.

Anh liền hạ kính chắn gió xuống, nói lớn vọng ra cho cô nghe thấy.

"Em không vào xe là anh ăn em ở bên ngoài luôn đấy."
Quả nhiên lời đe dọa của anh rất có sức nặng, Tô Na sợ anh làm thật nên trong chớp mắt cô đã trở lại, nhưng dáng người vẫn ngồi rụt rè ở phía rìa khi nhìn Trịnh Kình Sâm đã tháo bớt vài chiếc cúc áo để lộ ra cơ bụng.


"Có thể về nhà rồi hẵng…"
Tô Na rất cố gắng nhưng cô không có mặt mũi nào để nói thẳng, Trịnh Kình Sâm lại thay cô tiếp lời.

"Không về, đây là hình phạt dành cho em vì đã để anh đợi."
Anh trông có vẻ nhẹ nhàng đưa tay áp lên má của cô, nhưng tay còn lại anh nắm chặt vào ngực áo của cô mà giật mạnh.

"Đồ… đừng xé…"
Tô Na hoảng hốt nói lớn khi cô vừa nhận ra, nhưng đã không kịp.

"Anh lỡ tay rồi, anh sẽ mua bộ khác cho em."
Trịnh Kình Sâm không thể bỏ lỡ thêm một giây nào nữa, anh ôm sát cô vào người, chiếm lấy nụ hôn ngọt ngào, một tay hư hỏng chạm ở nơi mẫn cảm.

Tô Na mắt nhắm nghiền, bàn tay cấu siết vào cánh tay của anh, cô khẽ kêu.

"Ưm…nhẹ tay… một… chút."
Nói rồi cô lại cắn chặt môi, Trịnh Kình Sâm vuốt lấy môi cô, rồi nói một cách khẩn thiết.

"Đừng cố kìm giọng, anh muốn nghe giọng của em."
Tô Na cúi đầu xuống lắc nhẹ vài cái, Trịnh Kình Sâm lại tiếp tục.

"Không ai nghe thấy đâu, xe cách âm rất tốt."
Tô Na vẫn lắc đầu nhất quyết không phát ra một tiếng.

"Đúng thật là hết cách với em, vậy đừng có trách anh."
Trịnh Kình Sâm nhếch môi cười rất gian, anh đột ngột trở nên mạnh bạo hơn, anh nhấc người cô đặt ngồi lên chân anh một cách dễ dàng, tiếp sau đó anh liền ấn người cô xuống.


Tô Na đã thua anh chính vào lúc này, một cảm giác ập tới đột ngột khiến cô không làm chủ được mà hét lên.

"Ah…"
Trịnh Kình Sâm nghe thấy liền cười vừa ý, bên dưới tiếp tục luân chuyển khiến cô không ngừng cầu xin anh.

"Ư, nhẹ… nhẹ lại…"
Trịnh Kình Sâm đặt hai tay cô lên vai của mình, một tay anh ôm lấy eo cô, một tay anh lại giữ cô nhìn thẳng vào mắt của mình.

"Bám chắc vào anh, đừng nghĩ đến chuyện khác, tập trung vào anh thôi."
Hai mắt của Tô Na đã mờ đi, cô đang bị bào mòn sức lực một cách từ từ, một thân mềm nhũn phải ngã vào người anh để tựa lấy.

Cô có thể nghe thấy được tiếng nghiến răng của Trịnh Kình Sâm bên tai, người anh cũng rất ấm, cảm giác ôm lấy rất dễ chịu, cô vừa mệt lại vừa buồn ngủ.

"Tô Na, anh sẽ bảo vệ em, nên đừng có cố tình chạy trốn khỏi anh.

Không nhìn thấy em, anh sẽ phát điên mất."
Tô Na mắt nhắm dần, giọng nói của Trịnh Kình Sâm cô cũng nghe thấy, trong đầu cô lại hiện ra mấy câu hỏi "Tại sao anh ấy lại nói ra những điều này, tại sao anh ấy phải bảo vệ mình?"
Thế nhưng cô chưa kịp nghĩ gì thì bộ não đã truyền đến một cảm giác cao trào, đầu óc lại trở về trống rỗng, cô mệt quá nên đã ngủ thiếp đi..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.