Ngài Trịnh Khi Nào Chúng Ta Ly Hôn

Chương 83: Chương 83




Hôn lễ của Hứa Niên đối với Hứa Bá Nghị mà nói không khác gì một sàn giao dịch ngầm.

Nhìn toàn những gương mặt lạ hoắc ở đây, Hứa Niên hoàn toàn có thể hiểu được.

Anh ta liên tục nhìn đồng hồ, trên mặt rõ tái nhợt, không biết căng thẳng vì sắp được nắm tay Tô Na hay vì điều gì khác.

Cánh cửa lễ đường cuối cùng cũng mở ra, thứ ánh sáng bên ngoài hắt vào như luồng ánh sáng ở một thế giới khác tươi đẹp hơn, hoàn toàn tách biệt với thế giới ở trong hội trường này.

Hứa Niên nhìn Hứa Bá Nghị đã đến giờ tiến hành hôn lễ của con trai mà vẫn mãi mê bàn chuyện làm ăn.

Hứa Niên dù có ghét ông ta đến mức nào thì ông ta cũng vẫn mãi là cha của anh ta, cho nên khi nhìn thấy cảnh hờ hững này, anh ta tỏ ra có chút hụt hẫng, không còn có thể mong chờ điều gì nữa.

Một mình thở dài, rồi lại quay về vị trí chú rể mà nhìn thẳng cô dâu đang tiến đến gần.

Gương mặt của Hứa Niên đỏ ửng đôi chút, nhưng cô dâu càng tiến về phía của mình, anh ta lại càng đơ cứng.


Đôi chân mày của anh ta hơi nhíu lại nghi hoặc.

"Người đó… không phải Tô Na?"
Hứa Niên nhận ra sự khác thường trong dáng đi của người trước mặt.

Việc này, hoàn toàn không có dự liệu trong kế hoạch nên anh ta có hơi rối rắm.

Tiếng micro của người chủ trì hôn lễ bất chợt vang lên như làm Hứa Niên bừng tỉnh mà ngay lập tức điều chỉnh lại cảm xúc.

Cùng lúc đó, tất cả ánh mắt đã hướng về ngay trung tâm của lễ đường, những người phục vụ lúc này là người không được chú ý nhất, ánh mắt họ nhìn nhau như biết nói, ngấm ngầm ra ám hiệu.

Liễu Y Y bước đến, nhìn thấy tay của Hứa Niên chìa ra, cô ta không ngại ngần mà ngay lập tức nắm lấy.

Dù cách nhau một lớp găng tay, cô ta vẫn cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay của Hứa Niên mà vô cùng hạnh phúc.

"A Niên, em sắp làm vợ của anh rồi, anh… sắp là của riêng em rồi."
Liễu Y Y bộc lộ ý nghĩ chiếm hữu cực kỳ cao, chỉ vài phút nữa thôi, là không một ai có thể ngăn cản cô ta ở bên cạnh Hứa Niên được nữa.

Nghĩ đến điều này, cô ta phấn khích đến mức chỉ muốn hét toáng lên như muốn thông báo cho cả thế giới biết vậy.

Hứa Niên nắm tay người phụ nữ này mà hoàn toàn không thấy thoải mái, linh cảm mách bảo cho anh ta biết những gì anh ta nghĩ là đúng.

Điều Hứa Niên bất chợt lo lắng ngay lúc này chính là… Tô Na đang ở đâu?
Anh ta vội quay đầu nhìn về phía Trịnh Kình Sâm, người luôn theo sát người phụ nữ này từ khi cánh cửa kia mở.

Anh ta nhìn chằm chằm vào anh, đôi mắt đột nhiên mở lớn như vừa phát hiện ra thêm vấn về.

Anh mắt của người mà Hứa Niên cho đó là Trịnh Kình Sâm cũng nhìn anh ta không rời.


Nhưng cũng vì thế mà Hứa Niên nhận ra, người này không phải… không phải là Trịnh Kình Sâm.

Đương nhiên sẽ có một vài chuyện Trịnh Kình Sâm không thể nói cho Hứa Niên biết, nhưng việc này, quả thật anh ta không lường trước được.

Vậy là cả Tô Na và Trịnh Kình Sâm cùng biến mất, không biết đó là kế hoạch từ trước hay là đã bị Hứa Bá Nghị phát hiện ra rồi diệt khẩu cả hai rồi.

Trong đầu của Hứa Niên ngay lúc này rất hỗn loạn, một bên lý trí thôi thúc anh ta hoàn thành hôn lễ, một bên con tim muốn chạy bổ nhào xuống hỏi Hứa Bá Nghị rốt cuộc đã làm gì họ rồi.

Hứa Niên đầu óc quay cuồng nhìn xung quanh, lại vô tình nhìn về phía người có vẻ ngoài giống Trịnh Kình Sâm một lần nữa, thì người có gật đầu nhẹ trong nháy mắt, chỉ có Hứa Niên để ý mới nhìn thấy được.

Hứa Niên thoát khỏi cơn hoang mang, hít một hơi thật sâu lấy lại điềm tĩnh.

"Người đó chắc chắn là do ngài Trịnh sắp xếp, bọn họ không sao rồi.

Mình phải tiếp tục hôn lễ này."
Hứa Niên như trút được một tảng đá nặng trên vai, anh ta hít một hơi dài, luồng không khí chạy vào người như tiếp thêm tỉnh táo cho anh ta nhìn thẳng vào người phụ nữ bên cạnh.

"Không biết là người của mình hay của Hứa Bá Nghị, phải cẩn thận mới được."
Bên dưới lễ đường, bầu không khí hân hoan rộ lên một tràng pháo tay rất lớn, Hứa Bá Nghị cũng nâng ly rượu hướng mắt về giây phút trọng đại của con trai.

Trên màn hình led lớn đang đếm ngược năm giây, giây cuối cùng, khăn che mặt sẽ được vén lên hoàn toàn và nụ hôn chú rể sẽ trao cho cô dâu.


Những con số bắt đầu nhấp nháy, năm, bốn, ba, hai, một và bùm…
Một tiếng nổ lớn bất ngờ đúng giây cuối cùng mà phát ra từ trên trần nhà, ngay sau tiếng nổ là tiếng đèn chùm rơi xuống loảng xoảng đinh tai.

Cả hội trường bị mất điện, những tràn pháo tay vui vẻ giờ cũng chỉ toàn là tiếng la hét tán loạn.

"Có chuyện gì vậy? A Niên, anh đâu rồi? Tối quá em không thấy gì hết, A Niên, A Niên."
Liễu Y Y cũng bấn loạn, nhưng là vì không thể nhìn thấy Hứa Niên đâu.

Cô ta quơ tay loạn xạ trong bóng tối, rốt cuộc cũng chạm phải.

"A Niên, là anh sao, nắm tay em đi, tối quá em sợ bị ngã."
Liễu Y Y tỏ vẻ mình rất yếu mềm, cốt yếu chỉ muốn Hứa Niên vỗ về, bảo vệ.

Nhưng cô ta có lẽ quên mất, trong tuyến tình cảm này, chỉ là một mình cô ta đơn phương, tự ảo tưởng..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.