“Luật sư Tư.” Trang Mị Nhi dẫn theo mấy người phía sau, miệng cười khanh khách không ngừng, “Đi hẹn hò sao?”
Ngài Tư liếc nhìn bó hoa trong ngực, gật đầu.
“Đẹp thật, là hoa gì vậy?”. Cô bạn thân đi cùng Trang Mị Nhi lén nhìn trộm ngài Tư một cái. Thực ra, nói hoa đẹp thì đúng là nói dối, vì phụ nữ các cô thường thích hoa hồng đỏ, chứ loại hoa trong trắng mộc mạc này sao có thể đem tặng cho ai được.
“Là hoa cát cánh.” Ngài Tư tiếp nhận lời khen của cô.
“Luật sư Tư, nếu anh không bận thì có thể trò chuyện cùng bọn tôi một lát không? Vừa hay chúng tôi cũng có mấy vấn đề về luật pháp muốn học hỏi một chút.”
“Tiếc quá, hôm nay tôi lại có hẹn rồi. Xin lỗi, hẹn cô lần sau nhé.” Ngài Tư hơi áy náy, khéo léo từ chối.
Chờ y đi xa đến mức chỉ còn thấy bóng lưng, mấy cô gái mới ríu rít lên tiếng, “Mị Nhi, sao cậu biết người đó vậy?”
“Nhớ em trai tớ không? Hắn là bạn học của em trai tớ.”
“Lần sau hẹn anh ấy đi chơi đi.”
“Không thấy người ta đeo nhẫn cưới rồi sao?”
“Xì, làm gì nghiêm trọng vậy? Đùa một chút thôi mà, cậu tưởng thật à?”