Ngai Vàng Của Hoàng Đế

Chương 41: Chương 41: Không có giải pháp



Trên đường về, Hoàng chăm chú suy nghĩ về chuyến đi ngày mai, thái độ của mẹ cả đúng là có hơi bất thường, nhưng xét tất cả những khả năng có thể xảy ra, việc này chỉ có thể liên quan tới thuốc hoặc chữa bệnh. Hắn chỉ hơi lấy làm khó hiểu là tại sao mẹ cả chưa đả động gì tới lần đấu giá, chẳng lẽ họ đang gặp chuyện gì đó cón quan trọng hơn, dù sao nó vẫn không phải vấn đề của mình, mai tới làm khách, được thì quảng cáo bản thân một chút là đủ.

Khi Hoàng về tới nhà cũng gần nửa đêm, Milenia đang nằm trên bàn ăn ngủ gật, có vẻ đã chờ cả buổi tối. Hắn rất tự nhiên tiến lại bế bổng nữ Dược Sư lên, khi vừa tới cửa phòng thì cô ta tỉnh lại, xấu hổ giẫy dụa vài cái rồi nhảy xuống đất, mặt ửng đỏ lý nhí nói:

- Thiếu chủ, tôi... xin lỗi.

- Hả, cô nói gì tôi không rõ?

- Tôi... tôi xin lỗi vì việc buổi trưa...

Milenia nói lấp lửng được nửa câu rồi đứng đó ngượng ngùng cúi mặt xuống đất, y như con nít chờ bố mẹ trách phạt. Hoàng căn bản cũng hơi bất ngờ, vốn đã tính sẽ phải giành hẳn một buổi để giáo dục lại về giai cấp đối với cô gái này rồi, nhưng nếu biết đã lỗi thì cũng tốt. Hắn xoa đầu nữ Dược Sư rồi nhẹ nhàng nói:

- Biết lỗi là được, tôi cũng chỉ muốn tốt cho cô thôi, sau này còn nhiều việc khác nữa, nếu cứ cố chấp như vậy thật sự rất khó tiến bộ.

Hoàng nói xong thì bỗng chợt nghĩ, sao không đem Milenia theo ngày mai nhỉ, dù sao kiến thức cơ bản của cô ta chắc chắn là rộng hơn mình, nếu gặp phải vấn đề khó còn có người để hỏi. Hắn quyết định như vậy, đang tiến lại tính nói thì nữ Dược Sư đã lùi ra một bước, mặt hơi nhăn lại rồi cất tiếng hỏi:

- Thiếu chủ, trên người của ngài có mùi gì đó lạ lắm.

- Hả???

Hoàng theo bản năng liền giơ tay lên mũi ngửi ngửa, hồi lâu vẫn không thấy có gì đặc biệt, hơi nghi hoặc quay sang Milenia, rất nhanh thắc mắc này của hắn đã được giải đáp:

- Ngài có mùi hương của nữ giới nồng quá, nhất định là đã gần gũi cô gái nào rồi.

- Làm gì có, cùng lắm tôi chỉ mới ôm chứ đã làm cái gì....

Sau khi thổ ra câu này, Hoàng ngay lập tức biết được mình đã nói hớ cha nó rồi. Milenia nghe xong giận dỗi quay lưng đi thẳng vào phòng, tiện tay đóng sầm cửa lại, bỏ mặc chủ nhân đang đứng trơ mặt ra như một thằng ngốc. Một lúc sau đó hắn mới tỉnh lại, cảm giác cảnh tượng này khá giống một ông chồng đi bia ôm bên ngoài bị vợ cho ngủ ngoài phòng khách, bất lực khó mà tả được:

- “Mẹ nó, đúng là đen còn hơn cả mèo đen”.

Về phần Milenia, bản thân cô ta cũng chẳng hiểu tại sao mình lại tức giận như vậy, chủ nhân rong chơi bên ngoài đáng lý ra không phải việc mà nô lệ cần quan tâm, nhưng sau khi nghĩ đến việc Hoàng đã ôm ấp một cô gái khác, trong lòng nữ Dược Sư cảm thấy thực sự rất khó chịu. Cuối cùng không biết phải làm sao, Milenia đành trùm chăn kín mít đi ngủ, mặt vẫn còn nóng ran, chả biết vì xấu hổ hay tức giận.

Sáng hôm sau, Milenia vẫn còn có vẻ dỗi chưa thèm nói chuyện. Căn bản cũng không có thời gian để giải quyết mấy chuyện này, mặc kệ nó ra sao thì ra, hiện giờ việc quan trọng là phải đến gặp mẹ cả đã. Hắn gọi xe đến thẳng thành Tây, hiện giờ vẫn còn là sáng sớm, khu phố vui vẻ im ắng chưa mở cửa nhưng đã có một chiếc xe đợi sẵn trước viện. Chỉ có một mình mẹ cả bên trong, Hoàng vừa bước vào là xe chuyển bánh chạy luôn, cứ có cảm giác như đi ăn cướp:

- Thiếu chủ, cám ơn cậu đã nhận lời.

- Mấy lời khách sáo không cần nói, bà chị gấp gáp như vậy hẳn phải có chuyện quan trọng lắm?

- Việc này... tôi không thể nói trên xe được, khi đến nơi tận mắt chứng kiến cậu sẽ hiểu.

- Thế cũng được.

Hoàng nói xong thì gục đầu ngủ luôn, hắn quả thực đang rất mệt vì hôm qua phải chuẩn bị một đống thuốc cộng trang bị, sẵn sàng nếu có biến cố gì xảy ra, giờ phải tranh thủ chợp mắt một chút. Thành chủ tất nhiên phải ở chỗ tốt nhất, do đó Khadas đã trưng dụng hẳn vài mảnh đất siêu rộng ở khu trung tâm, mặc sức xây dựng. Sau hơn nửa tiếng chạy liên tục, chiếc xe dừng lại trước một chiếc cổng chào lớn, phía trên có ghi rõ ba chữ “Phủ thành chủ” nạm ngọc lấp lánh. Mẹ cả ló mặt ra nói vài câu với người gác cổng, sau đó họ đi thẳng vào.

Tuy Khadas là một kẻ lắm tiền, nhưng gu thẩm mỹ cũng không tệ, toàn bộ chỗ này là mời các công trình sư có tiếng từ thủ đô xuống tạo hình. Đường dẫn vào trong là hai hàng cây lá liễu rủ xuống xanh mướt, phía dưới lát đá nhẵn mịn, các tiểu cảnh nhỏ như hồ nước, hòn giả sơn hoặc cây cối đều bố trí rất hợp lý, tạo cảm giác thoải mái dễ chịu. Hoàng tuy không phải là người am hiểu gì lắm, nhưng đối với nơi khỉ ho cò gáy này, thế cũng là quá tuyệt rồi.

- Thiếu chủ, chúng ta đến nơi rồi.

Chiếc xe chạy vào một quãng sân cực rộng rồi đỗ lại, phía trước là nơi tiếp đón khách cũng như làm việc, hai bên là nơi ở của người hầu và cận vệ. Hoàng bước xuống quan sát một lúc, cảm thấy không có gì đặc biệt mới cùng mẹ cả đi vào. Cả hai tiến thẳng qua sảnh chính, rẽ sang một hành lang dài sâu bên trong, ở phía cuối đường là một căn phòng đặc biệt, nơi Khadas đang tự giam mình cùng với Anton. Hasa cùng Chilat luôn túc trực tại đây bảo vệ, thấy mẹ cả đi cùng một người nữa liền tiến tới ngăn lại:

- Không sao, cậu ta là Dược Sư do tôi mời tới.

Hoàng rất nhanh nhận ra hai người này, nhưng do suốt ngày đeo mặt nạ nên bọn họ chưa từng biết mặt hắn. Tuy là do mẹ cả dẫn đến nhưng Hasa vẫn cẩn thận quan sát, dùng nguyên lực thử vài lần, cảm thấy tên này không nguy hiểm mới mở cửa cho vào. Bên trong phòng chỉ có ánh sáng mờ mờ, Khadas đang gục đầu trên giường ngủ mê mệt, ông ta đã tiều tụy hơn quá nhiều chỉ sau mấy ngày, cảm giác sắp chỉ còn da bọc xương. Mẹ cả thấy vậy đau lòng muốn chết, tiến lại khẽ lay người Khadas:

- Chủ nhân, tỉnh dậy thôi...

Khadas mệt mỏi mở mắt, nhưng trái với sự lo lắng của mẹ cả, ông ta chỉ từ tốn nói:

- Xelia, cô vốn phải đi làm việc tôi giao rồi chứ?

- Chủ nhân, chúng ta đều biết tất cả những việc đang làm là hoàn toàn vô nghĩa mà. Tại sao ngài cứ phải cố chấp như vậy.

Trong số những thuộc hạ bên cạnh Khadas, ngoại trừ hai đứa con, mẹ cả là người quan tâm ông ta nhất, đây không đơn giản chỉ là chuyện tình cảm mà con bao gồm rất nhiều thứ khác. Nhưng với một người cha từng ngày phải nhìn con trai mình chết dần chết mòn, mọi thứ đều là vô nghĩa. Khadas nghe xong thì chẳng nói gì, chống tay đứng dậy lần mò vào trong, nơi Anton đang nằm, dáng người cực kì suy nhược. Ông ta bỗng thấy một bóng người đứng phía sau mẹ cả, chán nản hỏi:

- Cô lại còn tính đưa ai tới đây nữa?

Hoàng nãy giờ đứng quan sát cũng rất ngạc nhiên, chỉ mới không gặp một thời gian mà ông ta cứ như bị ung thư sắp chết vậy. Hắn bước tới, cất tiếng:

- Chào ngài, chúng ta lại gặp nhau rồi.

Khadas khó nhọc nheo mắt để nhìn cho kỹ người đối diện, một lúc lâu sau đó mới nhận ra đây là ai. Ông ta gần như run lên vì kích động, hốt hoảng hỏi dồn:

- Cậu.... cậu là thiếu chủ?

Khadas vừa nói vừa quay sang mẹ cả dò hỏi, thực sự là đã quên bẵng đi trong thành Roc vẫn còn một Dược Sư nữa, biết đâu tên này có thể giúp đuợc mình. Hoàng thấy thái độ lão già này cứ như kiểu sắp cưỡng dâm mình tới nơi, đành nói luôn:

- Tôi nghe nói ngài đang gặp rắc rối, tuy không thể hứa trước được gì, nhưng tôi sẽ cố sức giúp.

Khadas nghe vậy thì mặt mày rạng rỡ hẳn lên, tuy nói con trai bị trúng nguyền thuật, nhưng Dược Sư và Nguyền Sư luôn là hai thái cực đối lập nhau, nếu có ai đó giúp được trong lúc này, hẳn chí có tên “thiếu chủ” này hoặc thầy của hắn. Ông ta rất nhanh bước tới kéo Hoàng vào trong phòng, hoàn toàn không có một chút phong thái quý tộc nào, dù sao thời gian gấp gáp, mấy cái lễ nghi vớ vẩn có thể bỏ qua.

- Thiếu chủ, người ở bên đó... cậu tự qua xem thì tốt hơn.

Khadas dẫn Hoàng vào sâu trong phòng, dưới chân lùng bùng hàng đống đồ vật từ: thức ăn, quần áo, thuốc và dược liệu.... tất cả đều đang bốc mùi mốc nồng nặc, không khí xung quanh cảm giác đặc quánh có thể cầm vào được. Hoàng khó khăn vạch đường một hồi mới tiến tới chiếc giường ở giữa, hắn lấy ra một đôi găng tay tự làm rồi cẩn thận kéo mành che lên, cảm giác đầu tiên khi chứng kiến thứ bên trong là:

- “Con mẹ nó, đây vẫn có thể tính là người à?”.

Anton hiện giờ trông cực kì kinh tởm, cả người hắn bị bao phủ bởi dịch nhầy màu đen, đầu trọc lóc, lông lá trên người xoắn tít cả lại như búi chỉ. Da thịt trên cơ thể đã bắt đầu chuyển sang trạng thái xốp xốp gần giống hoại tử, khuôn mặt biến dạng hoàn toàn, đôi mắt dính két vào nhau không thể mở ra, dịch đen trong miệng chảy ra liên tục, khí thối bốc lên nồng nặc.

Trên cơ bản hắn đã coi như mất hẳn tri giác, chân tay cứng đơ như đá, hằng ngày đều do Khadas cần mẫn bơm đồ ăn lỏng vào mũi duy trì sự sống. Hoàng tuy không biết tên này là ai, nhưng nhìn tình hình cũng đoán được phần nào. Hắn thực sự khâm phục Khadas, đúng là cha mẹ ở đâu cũng yêu thương con cái như nhau.

- “Phân tích”.

Cách nhanh nhất để định vị thông tin từ vật thể chính là dùng kỹ năng này, một bảng thông báo nhanh chóng hiện ra, Hoàng lướt qua vài dòng rồi thờ dài ra chán nản. Do “phân tích” tỉ lệ thuận theo sức mạnh, mà hắn chỉ mới ở cấp độ hai nên thông tin có thể đem lại quá ít. Rõ ràng tên này bị ngoại lực làm ra thế này, nhưng với hoàn cảnh hiện tại, Hoàng chẳng thể mò ra bất cứ thứ gì, đơn giản là kẻ ếm Anton có cấp độ quá chênh lệch, đành dùng cách thủ công vậy. Hắn bước ra ngoài và hỏi luôn:

- Ai đó có thể nói cho tôi biết tình hình bệnh nhân không?

Khadas và mẹ cả nghe vậy thì rất mừng, tên này đã hỏi nghĩa là hắn đã nhận lời rồi. Khadas không chậm trễ thuật lại những gì đã diễn ra, kể cả việc Zato đến gặp ông ta hay yêu sách mà tên Nguyền Sư đề cập tới, thậm chí là cả quá trình phát bệnh tới giờ của Anton. Hoàng đứng lặng im nhập tất cả mớ thông tin đó vào đầu, suy nghĩ một lúc rồi nói:

- Để tôi thử vài thứ, hai người ra ngoài trước đi.

Dù sao mấy kỹ năng của hắn không thuộc về thế giới này, trừ Milenia ra thì tốt nhất không được lộ ra với bất kỳ ai. Tuy Khadas còn hơi ngần ngừ nhưng mẹ cả đã rất nhanh kéo ông ta ra ngoài, để mặc Hoàng với Anton. Hắn một lần nữa tiến lại, đặt hờ tay lên người bệnh nhân, lẩm bẩm:

- “Sơ cứu”

Đây là cách nhanh nhất để kiểm tra trạng thái của đối tượng, do “sơ cứu” thuộc về các kỹ năng phòng thân giành cho lính mới, nó không bị giới hạn bởi cấp độ, tuy vậy chẳng phải lúc nào cũng dùng được. Bảng thông báo lập tức hiện ra, giọng nữ đều đều bắt đầu liệt kê:

- Phát hiện trạng thái bất lợi: “?”, “?”, “?”... thông tin không đủ, không thể tiến hành trị liệu.

Hoàng thở dài, kỹ năng cơ bản đúng là kỹ năng cơ bản, thôi thì ít nhất còn biết thằng này bị nguyền rủa chứ không phải trúng độc. Như vậy là kể cả có dùng “Sia” hoặc thuốc cũng vô dụng, trừ khi mình lên cấp cao hơn, không thì việc này chẳng khác gì chim cánh cụt đòi học bay. Hắn suy nghĩ một lúc bỗng sực nhớ ra:

- “Nguyền sư, chẳng phải là cùng một dạng với Milenia hay sao?”

Nếu đem so sánh hai trường hợp, tuy cách thức và thời gian có khác nhau, nhưng chung quy lại kẻ nguyền rủa vẫn là muốn dày vò nạn nhân tới chết, có điều hình như Anton sắp toi đời đến nơi rồi, chẳng còn thời gian đâu mà nghiên cứu nữa. Hoàng thực ra cũng không phải thầy thuốc chính thống gì, càng chẳng cần nói tới mấy thứ như y đức hoặc đại loại như vậy. Nhưng nhìn cảnh Khadas bức bối khổ sở tiều tụy, hắn lại nhớ tới bố mẹ ở nhà, nếu chẳng may mình cũng bị tai nạn, chắc họ cũng sẽ làm y như vậy mà thôi.

Là một kẻ lang thang dị giới, Hoàng thực sự chỉ mong một ngày nào đó mình sẽ được trở về đoàn tụ cùng gia đình, mặc kệ cái gì xưng hùng xưng bá như trong tiểu thuyết, liệu nó có đáng giá để đánh đổi người thân hay không? Hình ảnh khắc khổ của một người cha như Khadas thực sự làm Hoàng không đành lòng. Lúc trước khi bỏ nhà lên thành phố theo nghiệp game thủ chuyên nghiệp, thời gian đầu thất bại liên tục, trong người không một xu dính túi, chính bố là người đều đặn gửi viện trợ lên, mặc dù ông không biết một chút gì về thứ con mình đang theo đuổi. Hoàng vẫn còn nhớ như in ông đã từng nói khi lần đầu tiên lên hắn xem thi đấu:

- “Tuy tao không biết mày đang làm cái gì, nhưng miễn mày cảm thấy nó có ích và xứng đáng, vậy là đủ rồi.”

Hoàng thẫn thờ một lúc rồi hạ quyết định, mình đã không thể trở về thế giới cũ gặp bố mẹ, ít ra cũng không nên để người khác phải mất con, dù sao cũng nên thử một lần. Quyết định như vậy đi, hắn liền tiến ra ngoài, Khadas ngồi chờ nãy giờ đến sốt ruột phát điên, thấy thế nhào tới hỏi ngay:

- Thiếu chủ, con tôi sao rồi, cậu đừng ngại gì cả, nếu cứu được nó dù có phải trả bất cứ cái gì tôi cũng sẵn lòng.

Nhìn vẻ mặt điên cuồng của Khadas, Hoàng nhẹ nhàng trả lời:

- Hiện giờ chưa thể hứa trước được điều gì, tôi phải trở về nghiên cứu một chút đã.

Nói xong hắn nhanh chóng tiến ra khỏi phòng, thời gian gấp gáp, người duy nhất đã từng tiếp xúc với Nguyền Sư chỉ có Milienia, dù sao cô ta cũng là Dược Sư cấp bảy trẻ tuổi nhất đế quốc, kiến thức chắn chắn nhiều hơn bất kỳ ai ở tòa thành này. Khadas nhìn tên Dược Sư đang muốn bỏ đi, lầm tưởng hắn không muốn giúp đỡ, tuyệt vọng quỳ xuống, nói gần như van xin:

- Thiếu chủ, coi như tôi cầu xin cậu... hãy tìm cách cứu thằng con trai vô dụng này, cả đời tôi đã có lỗi với nó rồi, không thể cứ thế mà nhín nó chết đi như vậy được. Tôi... tôi cầu xin cậu mà.

Khadas vừa nói vừa đập đầu xuống sàn, thực sự khó có thể tưởng tượng một quý tộc lại có thể hạ mình như vậy, ông ta tuyệt vọng cúi đầu rất thấp, giọng nói run rẩy như đang khóc. Mẹ cả nhìn thấy vậy quả thực quá không đành lòng, đang định nói giúp vài câu thì Hoàng đã lên tiếng:

- Ngài cứ yên tâm, tôi sẽ không cứ như vậy mà bỏ cuộc đâu.

Hắn nói xong thì mặc kệ Khadas lẫn mẹ cả ở lại, một mình đi ra sân rồi bảo người đánh xe chở về, chỉ mong rằng Milenia biết cách giải quyết, nếu không thì đúng là xui xẻo cực độ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.