Sau khi cắt cử thuộc hạ chăm sóc cho con trai, Khadas và Hoàng mới cùng tiến ra khu vườn tiếp khách bên ngoài, sau đó ngồi xuống bắt đầu bàn bạc. Tuy nói việc của Anton đã xong, có điều giết một Nguyền sư cấp tám cũng rất phiền phức, nếu không giải quyết gọn ghẽ sẽ dẫn đến hàng tỷ thứ khác, nhất là khi Zato là người của Nhị hoàng tử. Hoàng không rõ mấy việc này ở đây thường xử lý thế nào nên đành hỏi Khadas:
- Việc tôi thủ tiêu lão già kia sẽ không ảnh hưởng gì tới ngài chứ?
Khadas nghe vậy thì trầm ngâm một lúc, thực ra thì khi tâm trạng gấp gáp muốn cứu con trai đã qua, hiện giờ có thể bình tâm suy nghĩ lại thì bản thân cũng khó mà tin nổi một Nguyền sư cấp tám cứ thế mà bị tên Dược sư này giết chết. Mặc dù vậy ông ta cũng không lo lắng lắm, lão già đó chỉ là thuộc hạ của Nhị hoàng tử, lại đi một mình, tính ra thì có chẳng may “mất tích” thì cũng khó mà biết được. Khadas được mẹ cả cho biết Hasa đã xử lý sạch sẽ cái xác rồi, kể cả có ai đó từ thủ đô cất công đi tìm thì cũng vô dụng, do vậy ông ta tự tin trả lởi:
- Thiếu chủ đừng lo, việc cỏn con này còn chưa làm khó tôi được đâu.
- Ừm, vậy cũng tốt, mọi việc nhờ ngài vậy.
Thực ra Hoàng không lo ngại lắm khi đã giết Zato, dù sao nếu có người nghi ngờ thì cũng không tới phiên mình, hắn cũng đã kiểm tra kỹ tấm thẻ in hoa văn kia, nó thuần túy chỉ là thứ đồ xác nhận thân phận, không có khả năng theo dấu. Hoàng im lặng suy nghĩ một lúc rồi nói với Khadas:
- Việc này coi như đã xong, tôi có thể nhờ ngài một vài thứ được không?
- Thiếu chủ cứ nói, cậu là ân nhân cứu mạng con trai tôi, chỉ cần trong khả năng có thể, tôi sẽ cố hết sức để giúp.
Khadas tuy là người mê tiền từ trong lõi nhưng dù sao cũng có thể tính là người tốt, cực kì thương yêu con cái, thành ra từ lúc Hoàng thành công cứu chữa cho Anton, lão đã triệt để sẽ phải trả ơn hắn xứng đáng, dù sao việc này cũng là có lợi, được một Dược sư tài năng như vậy nhờ là thứ mà nhiều người mong còn chả được. Nhưng Hoàng không vồn vập đòi hỏi gì mà chỉ từ tốn nói:
- Đầu tiên tôi muốn ngài trông chừng dùm cô bé Thera ở chỗ mẹ cả, chỉ cần cho cô ta một nơi ở an toàn là được, nếu có thể thì mong ngài hãy gả Thera cho ai đó tốt tính một chút là tốt nhất.
Khadas vốn cũng được mẹ cả nói về việc này, vốn ông ta tưởng tên Dược Sư này sẽ muốn đem cô ta đi, không nghĩ tới hắn lại nhờ mình chuyện này, nhưng dù sao nó chỉ bé như cái mắt muỗi, tùy tiện kêu thuộc hạ làm là xong. Do vậy dù không hiểu tại sao Hoàng lại muốn mình trong nom Thera nhưng Khadas vẫn hứa:
- Cậu yên tâm, tôi bảo đảm sẽ chăm sóc cô bé đó cẩn thận.
- Ừm, một điều nữa, tôi cần hai tấm thẻ thân phận cho nam và nữ, tốt nhất là của một dòng họ quý tộc nào đó ít người biết đến, nhưng bắt buộc phải là quý tộc tại thành Roc này.
Vốn Hoàng đã dự kiến sẽ chuyển đến một nơi khác tốt hơn sau khi giao dịch với Khadas, dù sao Milenia cũng cần phải đi học tiếp và hắn cũng muốn nhân tiện đi du lịch luôn, lựa chọn tốt nhất là thủ đô của đế quốc này, do vậy thân phận mới là rất cần thiết. Chỉ cần có cái mác quý tộc, dù nhỏ như hạt tóc cũng được, do chiều dài lịch sử dài dằng dặc, số lượng quý tộc được phong nhiều vô số kể, tuy có tục cha truyền con nối nhưng cũng có một số lớn bị thất truyền hoặc không đủ tư cách nữa. Vấn đề này thì Hoàng gia cũng chẳng quan tâm, dù sao quý tộc không tiền cũng chẳng có ai tôn trọng.
Đối với một thành chủ như Khadas, ông ta có thể dễ dàng “đẻ” ra vài cái chứng nhận thân phận quý tộc, thực ra quy cách cũng rất dễ, chỉ cần có gia huy và đã được sắc phong là xong. Cái này thì chẳng có gì khó, cứ việc chọn đại dòng họ nào đó đã thất lạc rồi điền tên vào, có trời mới biết được, ông ta suy nghĩ vài phút rồi nói:
- Việt này tôi có thể làm được, thực ra nếu thiếu chủ cần tôi sẽ làm hẳn cho cậu gia huy chính thống của tôi, gia tộc Ramus tuy không lớn lắm nhưng vẫn đang thịnh vượng...
Khadas tuy không rõ Hoàng muốn giấy chứng nhận thân phận quý tộc để làm gì, nhưng ông ta rất nhanh đã mở lời lôi kéo ngay, thực ra các gia tộc lớn có thể chia ra thành hàng chục nhánh khác nhau, do đó việc tự nhiên tòi ra vài người cũng chẳng có gì là lạ. Nếu tên Dược sư chấp nhận lời đề nghị này thì hắn chắc chắn sẽ có chút trách nhiệm với gia tộc của Khadas, lợi ích chắc chắn không cần bàn, nhưng rất tiếc hắn chỉ thờ ơ trả lời:
- Cám ơn ý tốt của ngài, nhưng tôi không muốn gây sự chú ý, chỉ cần một gia tộc bé nhỏ bình thường là được.
Hoàng tất nhiên hiểu được ý định của lão già này, nhưng hắn chưa muốn mua dây buộc mình, sở dĩ cần chứng minh thân phận cũng chỉ để sau này Mileani đi học cho dễ mà thôi, thành ra không nhất thiết phải chọn gốc to. Khadas nghe xong tuy hơi thất vọng nhưng không để lộ ra mặt, rất nhanh liền nói:
- Vậy thì theo như ý cậu, tôi sẽ cho người tìm kiếm và làm ngay, tầm vài ngày nữa sẽ có.
- Cám ơn ngài... dù sao cứ nhờ vả ngài mãi như vậy cũng không nên, tôi có vài thứ coi như trả lễ lại vậy.
Hoàng nói xong liền lấy ra một chiếc hộp nhỏ, bên trong có mười lọ hồi phục sơ cấp sáng lóng lánh. Khadas vừa thấy thứ này thì mắt đảo long sòng sọc, tim đập nhanh liên hồi, hôm trước mới có ba lọ đã đủ thao túng cả đám thương nhân trong thành rồi, nếu có thêm từng này nữa thì... ông ta mặc dù kích động nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh, giả vờ nói:
- Thiếu chủ, cậu đã cứu con trai tôi, mấy việc nhỏ nhặt này đương nhiên tôi phải làm, đâu cần thiết phải tính toán làm gì.
- Xin ngài đừng hiểu lầm, tôi muốn làm một cuộc trao đổi công bằng. Từ bây giờ cứ cách nửa năm một lần, tôi sẽ gửi tới một hộp giống như thế này, ngài có thể buôn bán hoặc làm gì với nó tùy thích, đổi lại nếu tôi muốn một tin tức hay nguyên liệu gì đó, xin ngài hãy cố gắng giúp đỡ trong khả năng có thể.
Với một kẻ lạ nước lạ cái bị chuyển tới thế giới này, chỉ có thông tin mới là thứ quan trọng nhất để giúp hắn không bị người khác bắt nạt. Milenia tuy là thiên tài nhưng vẫn chỉ là một cô bé chưa hiểu chuyện đời, chỉ có nhờ vào những con cáo già như Khadas mới là sự lựa chọn hợp lý. Tuy ông ta chỉ là một thành chủ ở chỗ xó xỉnh chẳng ai muốn đến, nhưng Hoàng chắc chắn với số thuốc kia, chẳng sớm thì muộn thành Roc này sẽ trở nên nổi tiếng, đến lúc đó nơi đây sẽ là đầu mối trung chuyển thông tin lớn, Khadas là người thông minh, hiển nhiên sẽ biết phải làm gì để tận dụng nó, vì vậy đây có thể coi là trao đổi qua lại, cả hai bên đều có lợi.
- Thiếu chủ, chuyện này hình như thiệt thòi cho cậu quá, tôi thấy không ổn.
Khadas tuy biết lợi ích đối với mình như thế nào nhưng ông ta không muốn vội vã nhận lời ngay, cán cân lợi ích của hai bên có vẻ hơi chênh lệch. Với số thuốc đó tên Dược sư này hoàn toàn có thể đi giao dịch với bất kỳ ai, không nhất thiết là phải ở thành Roc này, nếu hắn muốn lợi dụng để ép mình cái gì đó thì rất nguy hiểm. Khadas tuy ham tiền nhưng không bao giờ làm việc ẩu, vì vậy ông ta rất thận trọng cân nhắc lời đề nghị này. Hoàng thấy đối phương còn đang lưỡng lự, liền nói luôn:
- Thật ra tôi muốn ngài làm giùm một việc, đó là hãy dùng một phần số lợi nhuận khi bán đấu giá số thuốc này để nâng cao đời sống cho nhân dân trong thành, nhất là số người nghèo ở các khu ổ chuột. Cũng không cần phải làm gì đó quá to tát, chỉ cần cho họ đủ ăn đủ sống, đừng để bị chết không rõ lý do là đủ.
Từ khi cứu cô bé Băng nữ Lea về, Hoàng thấy đời sống của những người tầng lớp thấp trong tòa thành này không được bảo đảm một chút gì. Không phải hắn thấy thương xót hay đóng vai làm chúa cứu thế gì cả, chuyện này ở đâu cũng xuất hiện, vốn chẳng đến phiên mình quan tâm, cái mà Hoàng muốn là tòa thành này phải phát triển đồng đều. Với việc Khadas sẽ có thể thu hàng đống tiền từ việc bán đấu giá thuốc, chỉ cần trích ra một phần nhỏ cho bọn dân đen đó là đủ cho chúng biết ơn suốt đời rồi.
Hoàng thậm chí còn muốn dụ Khadas phát triển dân chúng lâu dài, sau đó thành lập quân đội riêng, biến vùng này thành một khu đất tự trị đối nghịch với đế quốc, đây thuần túy chỉ là hứng thú muốn xem thử của hắn mà thôi. Nhưng chắc chắn Khadas còn chưa có cái lá gan này, trước mắt chỉ cần ông ta chịu làm theo là đủ. Khadas nghe Hoàng nói vậy thì suy nghĩ một lúc, tuy không rõ tên này có ý định gì, nhưng vốn nó cũng không hại gì, dù sao vị lãnh đạo nào chẳng muốn chỗ mình cai trị phát triển lên, do đó ông ta trả lời:
- Được, tôi hứa với cậu chuyện này.
Hoàng nghe vậy thì trong lòng hơi giãn ra một chút, hắn quả thực rất muốn xem với kỹ năng của Đại mục sư, bản thân mình có thể làm được gì tại thế giới này. Ở phía bên kia Khadas cũng khấp khởi mừng thầm, số thuốc kia sẽ là giấy thông hành đi tới thịnh vượng cho thành Roc, một món hời to bằng trời. Ông ta liền lấy ra một tấm thẻ màu ánh kim sáng lấp lánh, trịnh trọng đưa về phía Hoàng và nói:
- Đây là thẻ giao dịch độc quyền của tôi, cậu có thể ghi một con số bất kỳ lên đó, chỉ cần nó còn trong hạn mức, bất kì lúc nào và ở bất kì đâu muốn lấy bao nhiêu cũng được.
Đây là loại thẻ được cấp với số lượng có hạn riêng cho từng quý tộc hoặc gia tộc khác nhau, nó tương tự như séc thời hiện đại, chỉ khác là thứ này gắn liền với người sử dụng, trừ chủ thẻ và người được chuyển quyền thì không ai có thể dùng được. Những tấm thẻ này còn tượng trưng cho thân phận và sự giàu có của giới quý tộc, chỉ cần có nó là coi như có thể nắm toàn bộ kinh tế của một gia tộc trong tay. Tất nhiên cái mà Khadas đưa cho Hoàng không phải bản chính, nó chỉ là thứ ủy quyền thôi, nhưng nếu muốn hắn vẫn có thể lấy gần phân nửa tài sàn của gia tộc ông ta, thực sự là một món lễ vật rất nặng.
Tuy vậy Hoàng nhìn cũng chả thèm nhìn, chỉ thờ ơ để tấm thẻ này xuống mặt bàn, giơ tay ra phía trước rồi nói:
- Tôi đã nói từ trước rồi, tôi chỉ lấy đúng những gì mình cần mà thôi. Những lọ thuốc này là chi phí giao dịch cho thông tin về sau, ngài không cần phải đưa thêm làm gì, chúng ta sẽ còn hợp tác lâu dài.
Tất nhiên Hoàng rất muốn đớp ngay cái thẻ đó vào bụng, nhưng nghĩ tới nghĩ lui một kẻ vô dụng như hắn cầm vàng đi khơi khơi rất có khả năng chết bất đắc kỳ tử không hiểu lý do, vả lại đã lỡ đóng vai nhà giàu coi tiền bằng rác rồi nên cũng khó. Thành ra dù rất muốn nhào tới chộp lấy nhưng trên mặt vẫn phải diễn sâu, diễn cao cho ra vẻ. Khadas thấy vậy thì cũng không nói thêm, im lặng cất tấm thẻ vào người, từ tốn trả lời:
- Thôi được rồi, nếu cậu đã nói như vậy thì tôi cũng không có ý kiến, tất cả theo ý cậu vậy.
Hai người ở lại bàn luận thêm vài vấn đề nữa về quy cách liên lạc cũng như việc chuẩn bị giấy tờ cho Hoàng ra sao, đến tận gần tối mịt mới tạm xong. Khadas rất muốn giữ tên Dược sư này lại để chiêu đãi nhưng lại bị từ chối khéo ngay từ đầu, thành ra ông ta cũng chỉ đành kêu mẹ cả tiễn hắn ra về, bản thân mình đi xem con trai thế nào rồi.
Sau khi rời khỏi phủ thành chủ, Hoàng liền gọi một chiếc xe đi về nhà, hắn ngồi yên lặng suy nghĩ lại những gì đã diễn ra mấy ngày nay, đồng thời tình toán nên tăng mười lăm điểm kia vào mục nào cho hợp lý. Kỹ năng trong Ngai vàng của Hoàng đế có thể nâng cấp được, tùy loại mà cần số điểm nhiều ít, ở thế giới cũ thì nhân vật của hắn đã cày tới mức max hết tất cả rồi, nhưng tại đây thì điều kiện không tốt như vậy, tăng nhầm là chỉ có ăn cám.
Tuy nhân vật là Đại mục sư hàng xịn, nhưng vẫn cần đủ cấp độ mới có thể tiếp cận những kỹ năng cao nhất, thành ra bây giờ chỉ lẹt đẹt mấy cái cơ bản. “Kirie Elodon” là thứ giữ mạng tốt nhất không có lý do gì lại bỏ qua, Hoàng quyết định bỏ ra hẳn chín điểm vào kỹ năng này, tăng cả tầm sử dụng lẫn sức mạnh của nó. Sau đó là tới “Sia”, tuy phép cứu thương này gần như không có tác dụng với những người cấp bảy trở lên, nhưng hiện tại cũng không kiếm ra thứ gì tốt hơn, hắn bỏ thêm bảy điểm vào đây chủ yếu cũng chỉ để tăng tầm sử dụng. Ít nhất để không lâm vào cảnh phải chạy lại gần như trận đấu với Zato vừa rồi, còn lại một điểm cuống cùng, Hoàng tạm thời để đó tùy tình hình rồi tính.
Lúc về đến nhà thì cũng đã tối mịt, Milenia đang lúi húi làm việc phía dưới, thấy hắn về thì vui mừng chạy ra đón. Hoàng dự định sẽ nói chuyện với cô ta về chuyện chuyển đi, đồng thời tính cả mấy thứ linh tinh khác như cách xưng hô và quan hệ về sau như thế nào. Sau khi ăn tối xong, hắn mở lời luôn:
- Mil, ngồi xuống đây đi, tôi có việc quan trong muốn hỏi cô.
Hoàng bây giờ đã coi Mil gần như em gái mình vậy, nhất là sau khi có các thông tin về Nguyền sư từ miệng Zato, hắn biết khả năng để chữa cho cô ta gầng như là bằng không. Dù Milenia có giỏi cách mấy thì cũng chẳng thể nào trở thành Đại dược sư nhanh chóng được, trong khi thứ đang ám cô ta chắc nó chỉ còn giỏi lắm vài tháng nữa là phát tác. Vì vậy nếu phải rời khỏi thành Roc này, Hoàng cũng muốn dắt Mil đi chơi đâu đó cho khuây khỏa, ít nhất là coi như bù đắp lại phần nào cho cô bé tội nghiệp này vậy.
Milenia tuy không biết trong đầu chủ nhân mình đang nghĩ cái gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời ngồi xuống, Hoàng nhìn vóc dáng nhỏ bé của Milenia, thở dài một hơi rồi nói:
- Sắp tới chúng ta sẽ rời khỏi tòa thành này và đến một nơi tốt hơn, cô có muốn ghé qua đâu đó du lịch một chút không?
Milenia đã quen với kiểu nói không đầu không đuôi của chủ nhân mình, cũng như mấy quyết định chẳng cần lý do của hắn, lần này chắc cũng là một thứ tương tự như vậy. Nữ Dược sư suy nghĩ một lúc, sau đó lúc lắc mái tóc dài, ngượng ngùng trả lời:
- Em cũng không biết nữa, tùy thiếu chủ vậy.
Hoàng sự nhớ ra Milenia vốn là một cô con gái quý tộc chính thống, cả đời chỉ cắm đầu vào công cuộc học tập của Dược sư, tất nhiên không biết mấy thứ vui chơi thường thức phí thời gian này. Hắn cảm thấy hơi buồn cười, gãi đầu nói:
- Chậc, cũng khó nghĩ nhỉ, thôi được rồi, chuyện này tính sau đi. Ngày mai tôi sẽ dẫn cô đi mua vài thứ, cũng phải chuẩn bị chuyển nhà rồi.
Hoàng nói xong thì dợm đứng dậy dọn dẹp, nhưng bỗng nhiên hắn cảm thấy có gì đó không ổn. Mặt Milenia đột nhiên từ bình thường chuyển sang xám ngoét, hơi thở đứt đoạn, chân tay co quắp, hắn nhanh chóng nhào tới bên cạnh nữ Dược sư, bế thốc cô ta trên tay rồi chạy thẳng vào trong phòng. Đây chắc chắn lại tới thời điểm lời nguyên của Milienia phát tác, và lần này nặng hơn lần trước.
Milenia nằm trên giường không ngừng run rẩy đau đớn, lồng ngực nhấp nhô lên xuống cố gắng hớp từng ngụm không khí một cách khổ sở. Hoàng không biết làm cách nào để giảm bớt đau đớn, chỉ biết ôm chặt lấy cô ta vào lòng. Milenia đau quá bấu chặt móng tay vào hắn tới rỉ máu, đôi môỉ mím chặt không nói nổi chữ nào, cứ thế im lặng chịu đựng. Nhưng có vẻ lần này lời nguyền hoạt động quá mạnh, đã hơn mười lăm phút vẫn chưa có dấu hiệu ngừng lại. Nữ dược sư bắt đầu lâm vào trạng thái hôn mô, cả người nóng hầm hập, da dẻ nứt nẻ đỏ tấy như bị phỏng nước sôi.
Hoàng thấy cảnh này trong lòng vô cùng bất lực, hắn nghiến răng ken két, đôi bàn tay nắm chặt lại đến run cả người. Nhìn Milenia vật vã khổ sở trên giường, cuối cùng liền nghiến răng quyết định. Hắn gọi ra bảng kỹ năng nhân vật, dò tìm một hồi rồi mạnh mẽ đập thẳng xuống một ô trống trên đó, hơi ngừng lại một chút rồi nắm lấy tay Milenia và nói:
- “Xelendia”
Một luồng sáng từ trong người Hoàng chui ra nối thẳng vào tay phải nữ Dược Sư, nó rùng rùng chuyển động và liên tục tỏa ra ánh sáng xanh biếc, bao kín lấy phần tiếp xúc giữa hai người. Vài phút sau những luồng sáng này nhạt dần rồi biến mất toàn bộ, sắc mặt Milenia dần hồng hào trở lại, hơi thở điều hòa hơn, còn Hoàng thì khụy chân xuống nền nhà, phun ra một búng máu cực lớn, ôm ngực rên rỉ: