Milenia đang dở tay làm việc, nghe Hoàng nói vậy thì đứng ngẩn ra một lúc, một lúc sau rất ngạc nhiên hỏi lại hắn:
- Thiếu chủ nói em đi học là sao?
- Tất nhiên là đi học rồi, một Dược sư cấp bảy như cô nếu chỉ chết dí một chỗ thì có phải là quá lãng phí không, có tài năng phải biết tận dụng chứ.
- Nhưng em không muốn.
- Nếu tôi không lầm thì là kiểu được phụ huynh kèm cặp riêng, còn chưa đến trường bao giờ thì làm sao mà lại không muốn?
- Những nơi đó toàn bọn quý tộc kinh tởm, em không muốn lại phải tiếp xúc với bọn chúng nữa. Vả lại em yêu thích cuộc sống như thế này hơn…
Milenia tính nói: “với thiếu chủ” nhưng đến cuối cùng đã kìm lại được, nghĩ tới việc mình sẽ sống với một người đàn ông trong cùng một mái nhà thì đột nhiên cô ta thấy nóng hết cả mặt nhưng lại pha lẫn chút thích thú. Có điều riêng về việc học hành này thì Hoàng vô cùng quyết tâm phải ép buộc Milenia đi cho bằng được, vì thế hắn tiếp tục hỏi dồn:
- Quý tộc ở thủ đô không nhiều như vậy chứ, chẳng lẽ cả cái đế quốc này chỉ có đúng một chỗ đào tạo Dược sư à?
- Về cơ bản thì đế quốc có rất nhiều học viện khác nhau, nổi tiếng nhất là hai chỗ ở thủ đô là học viện Hoàng gia dành riêng cho quý tộc và học viện Ilumina không phân biệt học viên. Nhưng kể cả thế thì em cũng không đi đâu.
- Lý do, lý do là gì?
- Em không thích, em không muốn.
Milenia vừa nói vừa phùng má phụng phịu, cặp mắt ươn ướt như một đứa con nít đang dỗi. Hoàng thấy vậy thì cũng không dám cao giọng nữa, hắn từ tốn nói:
- Mil, cô phải nghĩ lại đi, cô là một thiếu nữ còn rất trẻ, một Dược sư thiên tài, sau này sẽ phải tiếp xúc rất nhiều với xã hội, không thể nào cứ trốn trong nhà mãi được.
Thấy Milenia lại đang định ý kiến ý cò, Hoàng lập tức bồi thêm câu nữa:
- Vả lại, điều quan trọng nhất là trong cơ thể tôi vẫn đang chứa cái lời nguyền chết tiệt kia, cách duy nhất là cô phải là Dược sư cấp cao hơn mới có cách chữa được, tôi vẫn chưa muốn chết đâu.
Câu nói này đúng là đã khiến Milenia dao động, đúng là Hoàng thành thảm trạng hiện giờ cũng là do cứu cô ta mà ra. Trên thực tế hắn cũng muốn nhờ Milenia học lên cao hơn để kiếm thêm các công thức xịn, ngoài việc chữa dứt điểm cái thứ trong cơ thể thì còn có thể lợi dụng vào khối việc. Tuy hắn hoàn toàn có thể bỏ tiền nhờ một Dược sư cấp cao nào đó chữa giùm, nhưng thế thì lại không đúng ý định ban đầu đề ra. Cuối cùng Milenia cũng bị lý do này đánh gục, cô ta ngẩng đầu lên trả lời:
- Vậy… em sẽ đi học lại.
Hoàng nghe vậy thì gật đầu tiến lại gần xoa đầu nữ Dược sư, sau đó nhẹ nhàng nói:
- Đừng lo, đi học vui lắm, nhất là với những học sinh giỏi như cô.
Về lý thuyết thì cho Milenia đi học không phải là hành động khôn ngoan vì gia đình cô ta vừa bị xử tử, nhưng lúc trước Hoàng có dò hỏi và biết rằng ngoại trừ lần kiểm tra nguyên lực để được cấp chứng nhận Dược sư cấp bảy, Milenia căn bản là chưa từng đến trường. Tất cả kiến thức cô ta có được đều đến từ cha mình, Ngoài một vài người bạn thân thiết của gia đình thì chả có ai biết mặt cô ta, tất nhiên cũng phải tính tới tên khốn đã đẩy Milenia xuống làm nô lệ, nhưng Hoàng tin là tỉ lệ để cả hai gặp nhau gần như là bằng không.
Hơn nữa nếu Milenia biểu hiện xuất sắc và có thể thăng cấp thành Dược sư cấp tám, lúc đó địa vị sẽ hoàn toàn khác hẳn, chẳng ai hơi đâu quan tâm mấy thứ lặt vặt trong quá khứ nữa. Việc cho Milenia đi học để tìm thuốc giải cho lời nguyền kia chỉ là phụ, cái mà Hoàng muốn là giúp cô ta tạo dựng quan hệ xã hội để dựa vào, và trường học chắn chắn là chỗ tốt nhất.
Giải quyết vấn đề rào cản tâm lý, Hoàng mới bắt đầu chú ý tới việc chọn trường. Milenia vừa nói ở thủ đô này có hai học viện lớn nhất, nhưng hắn hoàn toàn mù tịt thông tin, do đó đành phải mở miệng hỏi:
- Lúc nãy cô nói đế quốc này có hai học viện lớn nhất là sao, giải thích rõ hơn đi.
Nữ Dược sư đã quá quen với những câu hỏi cực kỳ trì độn kiểu này của Hoàng, vì thế rất tự nhiên bắt đầu trả lời:
- Đế quốc Ramas rất ủng hộ việc giáo dục, do đó gần như ở thành thị nào cũng có các học viện do Hoàng gia hoặc tư nhân tự mở. Hai học viện lớn nhất cả nước như lúc nãy em nói là học viện Hoàng gia và học viện Ilumina, khác biệt là một cái chỉ nhận con em quý tộc, còn một cái thì tiếp nhận toàn bộ không phân biệt đẳng cấp.
Hệ thống giáo dục của đế quốc Ramas này theo kiểu một mạch từ thấp lên cao, trừ chương trình phổ cập xóa mù chữ ra thì ngay từ khi còn nhỏ, tất cả người dân thì bình thường tới quý tộc đều sẽ dựa vào nguyên lực cũng như nguyên tố trong người mà được hướng dẫn chọn nghề thích hợp.
Tất nhiên bạn cũng có thể chọn con đường khác không ai ép, nhưng hệ thống đánh giá nguyên lực giúp giảm thiểu tối đa việc nhân tài chọn sai nghề vô ích, nhìn chung là nó giúp tăng chất lượng giáo dục cực nhiều.
Nguyên lực thì tùy theo tư chất cũng như sự chăm chỉ luyện tập của từng người mà tăng theo thời gian, nhưng cách để sử dụng nó hiệu quả thì bắt buộc phải có người chỉ dạy. Ở thế giới này không có chuyện thiên tài chỉ cần nhìn qua là biết, tất cả đều phải đi học đầy đủ, khác biệt chỉ là về tốc độ thời gian nhanh chậm mà thôi.
Đó cũng là lý do tại sao hầu hết dân thường đều kém hơn quý tộc, cứ nhìn sự khác biệt giữa tên Giáp sĩ Pukas ở thành Roc và anh chàng tân binh Pak thì rõ, tuy cấp độ bằng nhau nhưng trình độ chênh lệch phải gần gấp đôi.
Hoàng vốn đã có nghiên cứu rất nhiều về hệ thống giáo dục của thế giới này từ khi còn ở thành Roc, do đó hắn chỉ cần Milenia xác nhận lại mà thôi. Sau khi nghe nữ Dược sư giải thích xong thì gật đầu rồi nói:
- Ngoài việc thu nhận học viên ra, hai học viện mà cô vừa nói còn khác nhau cái gì nữa không?
Milenia tuy chưa từng đến trường nhưng dù sao cũng là quý tộc xịn, ít nhiều cũng phải biết mấy thứ cơ bản, vì thế cô ta liền trả lời:
- Em cũng không rõ lắm, chỉ biết học viện Hoàng gia được lập ra chuyên để đào tạo tầng lớp quan chức tuyệt đối trung thành với đế quốc, còn học viện Ilumina thì không bị ràng buộc gì, chỉ cần đủ tiêu chuẩn thì ai cũng có thể vào.
- Chất lượng giữa hai nơi này thế nào?
- Em chưa từng tới nơi nào trong hai học viện này, nhưng nghe mọi người nói là chúng không có chênh lệch nào đáng kể.
Hoàng tất nhiên là muốn cho Milenia một môi trường đào tạo tốt nhất, nhất là với một học viện chuyên dành cho quý tộc thì quá tốt. Nhưng tình hình hiện tại thì tốt nhất là không nên đâm đầu vào những chỗ đó, vì lỡ ai đó rảnh rỗi mò ra được thẻ thân phận của bọn họ là giả thì đúng là xúi quẩy. Vì thế lựa chọn duy nhất là vào học viện Ilumina, dù sao thì chất lượng giữa chúng là như nhau.
Quyết định xong, Hoàng liền quay sang hỏi Milenia:
- Học viện Hoàng gia đúng là không phải nơi phù hợp với cô, đến chỗ Ilumina kia thì tốt hơn. Vậy còn đầu vào thì sao?
- Học viện Hoàng gia không có tuyển sinh, học viên chỉ cần là quý tộc nếu muốn vào sẽ được nhận ngay. Còn bên phía Ilumina thì tuy nhận học viên không phân biệt thân phân, nhưng bắt buộc phải thi tuyển mới được chọn.
- Vậy, cái kỳ thi tuyển đó bao giờ mới được tổ chức?
- Cái này… em không biết thưa thiếu chủ.
Hoàng nghe Milenia nói vậy thì cũng không hỏi nữa, dù sao cô ta cũng chưa từng đi học lần nào, không phải cái gì cũng biết, mấy cái này từ từ tìm hiểu là được. Hắn tính toán một lúc rồi nói:
- Được, trước mắt là ổn định chỗ ở đã, mấy ngày tới cô chịu khó sửa sang lại nhà với mua sắm vài thứ giúp tôi, với lại nhớ qua chào hỏi hàng xóm nữa đấy.
Hoàng nói xong thì lấy ra một tờ giấy đưa cho Milenia, trong đó là những thứ giúp hắn chế tạo thuốc và dụng cụ. Tuy đẩy hết mọi chuyện cho Milenia có vẻ hơi vô trách nhiệm, nhưng đây cũng là cách giúp cô ta làm quen từ từ, vả lại Hoàng tin rằng một cô gái xinh đẹp lại có tư chất thiên tài như Milenia thì làm việc chẳng được.
Sau khi quyết định mọi thứ như vậy, chuỗi ngày sau đó của Hoàng chỉ có độc bả vấn đề chính là ăn, tập thể dục và ngủ, mọi thứ còn lại từ: việc nhà, mua sắm tới mấy thứ lặt vặt đều được quẳng hết cho Milenia, hắn chỉ chịu nhấc chân nhấc tay khi đi ăn cơm mà thôi. Nữ dược sư vì thế bận tối mắt tối mũi, gần như không có thời gian rảnh để nghĩ đến chuyện khác.
Khu dân cư này dành cho tầng lớp trung lưu, dân cư hầu hết là những gia đình làm công ăn lương bình thường. Milenia nghe lời Hoàng chịu khó mua quà đến thăm hỏi tất cả hàng xóm xung quanh, cô ta vừa xinh đẹp lại có thái độ lịch thiệp của quý tộc nên rất nhanh đã lấy được thiện cảm của mọi người. Vài ngày sau đó khi Hoàng bước ra khỏi nhà chạy bộ thì đã thấy Milenia đứng tám chuyện với vài cô gái hàng xóm rất vui vẻ, coi như là có chút tiến bộ.
Về phần Hoàng thì cũng không phải chỉ là ngồi chơi suông, qua mấy lần hỏi chuyện hàng xóm cộng thêm đọc báo hằng ngày, hắn rất nhanh đã tìm ra được thông tin tuyển sinh của học viện Ilumina. Theo đó học viên này tổ chức thi tuyển tổng cộng hai lần trong năm, mỗi lần cách nhau năm tháng, thí sinh bắt buộc phải đăng ký trước tối thiểu một tháng để lấy giấy báo và giấy chứng nhận. Kết quả thường sẽ có sau vài tuần, những ai đủ tư cách sẽ được nhập học và trở thành học viên chính thức.
Hoàng tìm hiểu thêm thì được biết là tuy không được hậu thuẫn hoành tráng như học viện Hoàng gia, nhưng học viên Ilumina này lại nổi tiếng vì chất lượng đào tạo. Tất cả học viên xuất sắc khi tốt nghiệp đều được các gia tộc kinh doanh tranh nhau mời mọc, đây cũng là điều dễ hiểu vì Ilimina nhận học viên từ mọi nơi trong nước chứ không chỉ giới hạn trong tầng lớp quý tộc, biết được điều này Hoàng coi như yên tâm để Milenia thi vào đây.
Hoàng tốn thêm mấy ngày nữa để suy tính và chuẩn bị tiền bạc đầy đủ, trong một buổi tối sau khi cơm nước xong xuôi, hắn liền thông báo cho Milenia:
- Ngày mai chúng ta sẽ đến học viện Ilumia đăng ký cho cô, tối nay đi ngủ sớm đi.