Ngai Vàng Không Bằng Dưỡng Muội

Chương 19: 19: Đèn Cạn Dầu




"Tay nghề của Đỗ cô nương thật giỏi, thơm quá!" Đổng Quyết Minh đứng dậy, hít sâu một hơi.
Đỗ cô nương kia cười nói, "Hai người nói chuyện tiếp đi, ta còn phải nấu nướng một chút nữa." Mười ngón tay cô nương họ Đỗ này thon dài, khéo léo, mềm mại, không giống người quanh năm xuống bếp.

Nàng ta nói xong bèn quay người rời đi.

Đổng Quyết Minh hít một hơi nữa, sau đó lại nằm xuống, hỏi, "Thần y kia sẽ không vì nàng ta nối giáo cho giặc, hại những đứa trẻ con kia chứ?" Hắn tựa hồ cảm thấy đó là một lựa chọn đơn giản, "Chuyện này là táng tận lương tâm, nếu như làm, không phải hắn sẽ cắn rứt cả đời sao?"
Tạ Quân nhìn Đổng Quyết Minh, chậm rãi nói, "Một bên là tính mạng người yêu, một bên là những đứa trẻ vô tội, thần y quả thật khó khăn chọn lựa."
"Cuối cùng, hắn thỏa hiệp." Hắn nói một câu hời hợt, nhưng có ai biết người trong chuyện đã phải trả qua thống khổ thế nào, lòng đau đớn nhường nào?
Đổng Quyết Minh lắc đầu, không đồng tình nói, "Vì tình là chuyện cực kỳ ngu xuẩn! Cùng lắm là tự vẫn đi, lúc chết cũng không mang theo nhục nhã, còn sống mà làm chuyện đó hắn và người yêu đều sẽ đeo trên lưng món nợ tính mạng những đứa trẻ kia."
"Đúng vậy, người cô độc vốn tình thâm, tình cảm là bể khổ, thần y kia quả thật là một kẻ khờ dại."
Đổng Quyết Minh im lặng một lát, nhắm mắt lại nói, "Nghe chuyện này lòng ta khó chịu, đổi đi."
Tạ Quân lắc đâu, "Chuyện này chưa xong."
Mắt Đổng Quyết Minh lại mở ra, hỏi, "Còn gì nữa? Người hành y đều hiểu tính mạng con người quan trọng, ta thật sự không muốn nghe tới những đứa trẻ vô tội kia mất mạng."
Gương mặt Tạ Quân giống như mặt trời mùa đông, nụ cười ôn nhu ấm áp lại ẩn chứa xót thương sâu sắc, nhưng lời nói lại tàn nhẫn vô cùng, "Khi thần y kia chế xong thuốc, lại phát hiện người yêu đã sớm chết, cái tay kia bất quá là quân vương sai người chặt từ thi thể nàng xuống mà thôi.

Hắn vi phạm y đức, xấu hổ với dân chúng nhưng cuối cùng cũng chẳng vãn hồi được tình mạng người yêu."
"Vốn ở cái tuổi hào hoa phong nhã, trong một đêm, râu tóc hắn bạc trắng."
Trong lúc nhất thời, trong phòng yên tĩnh.
Một lúc sau, Đổng Quyết Minh lại mở miệng chất vấn, "Không đúng, nếu chặt bỏ tay người chết, vết cắt rất khác với chặt đứt tay người sống, hắn là thần y, nhìn một cái có thể phát hiện, tại sao lại bị lừa gạt?"
Tạ Quân không nói chuyện, Đổng Quyết Minh lại nói, "Chuyện xưa này của Tạ công tử có kẽ hở a." Chẳng biết tại sao, nghĩ tới chuyện xưa này có kẽ hở, lòng Đổng Quyết Minh lại thấy nhẹ nhõm, suиɠ sướиɠ lắm, không giống như trước kia, nghe được chuyện xưa là giả, thậm chí hắn còn muốn bệnh nhân tới xem bệnh nặng hơn.

"Hắn...!Lòng rối loạn." Trong lời nói của Tạ Quân xen lẫn một tia thở dài, trầm thấp khó nghe thấy, "Y thuật hắn tài giỏi, thế gian ít ai sánh được, ngày thường chưa bao giờ phạm sai lầm, chỉ đáng tiếc lúc ấy." Dứt lời, trong phòng lại một lần nữa lâm vào trầm mặc.

Đoàn người A Dung cuối cùng cũng tới Hà phủ ở Giang Châu.
Trân phi vén rèm xe lên, nàng vô cùng cầu mong, không có chuyện xấu, lúc này nhìn cửa phủ vẫn giống như xưa, nàng rốt cuộc mới thở dài nhẹ nhõm.

Dân chúng Giang Châu ham thích náo nhiệt, thấy trước cửa phủ thứ sử một hàng ngựa quý, xe ngựa hoa lệ tám con tuấn mã lôi kéo, đây là đặc quyền của công chúa! Mọi người vây quanh cửa phủ, mắt mở to, tai vểnh lên, đều đoán được người tới Giang Châu thân phận cao quý trong hoàng cung, nhưng chuyện đó không hợp quy củ, bởi vậy chỉ đoán mò trong đáy lòng thôi.
Trước mắt bao người, Trân phi không chú ý dáng vẻ, ôm A Dung ra, sau đó bước nhanh vào trong phủ.
Như ngày thường, mọi người trong Hà gia nên đứng ở ngoài cửa đón nàng nhưng lúc này lại không thấy một ai, trong lòng Trân phi hoảng sợ, đột nhiên thấy Hà lão đại đi tới, thấy nàng lập tức nói, "Tam muội cuối cùng cũng đã về, mau vào nhà chính đi, mẫu thân còn đang đợi muội." Hốc mắt hắn màu đỏ, giống như đã khóc.
Hà lão phu nhân đang nằm trên giường, khuôn mặt vàng như nến, nghe được bên ngoài hô, "Trân phi nương nương tới rồi!" Hai mắt Hà lão phu nhân sụp xuống, muốn mở miệng gọi nàng, cổ họng lại ngưa ngứa, ho khan vài tiếng, ho tới hai gò má phiếm hồng.

"Nương!" Trân phi vội vàng đi tới, nhìn Hà lão phu nhân yếu ớt, mẫu thân của nàng trước kia là nữ tử có dáng người cao gầy, khi cười cũng là một tuyệt sắc giai nhân, lúc này người nằm trên giường chỉ còn chút xương cốt yếu ớt như vậy, cùng với mẫu thân của nàng trong quá khứ đã khác quá xa rồi.
"Dao nhi, Dao nhi, Dao nhi con tới rồi." Trong mắt Hà lão phu nhân là vui mừng, kêu ba tiếng tên thân mật của Trân phi.

Hà lão phu nhân tuy dưới gối có tới năm đứa con, nhưng nàng yêu thích nhất vẫn là đứa con gái xinh đẹp này, tuy ương bướng nhưng lại là đứa con gái quan trọng nhất.
Nàng biết rõ, nhiều con gái như vậy, chỉ có Dao nhi, giống nàng nhất.
"Ân, nương, Dao nhi đã về." Trân phi nắm lấy tay Hà lão phu nhân, cọ gò má vào tay nàng, thân mật giống như trước khi nàng gả đi.
Hốc mắt Hà lão phu nhân ẩm ướt, trong mắt là yêu thương, áy náy, nhìn nàng thật lâu, có mấy lời không cần phải nói ra miệng, cũng không thể nói, cũng là bọn họ phải xin lỗi Dao nhi...!Hà lão phu nhân nhìn Trân phi hồi lâu, cho tới khi khuôn mặt của nàng đã khắc sâu vào lòng.
"Đây là A Dung phải không?" Nghe được ngoại tổ mẫu gọi bản thân, A Dung lập tức lại gần, gọi, "Ngoại tổ mẫu..."
Tay Hà lão phu nhân run rẩy đặt ở đỉnh đầu A Dung, "Ngoại tổ mẫu từng nói, nếu như các con đã tới, nhất định phải làm mứt táo, bánh ngọt, ta sẽ dạy A Dung một khúc hát, là khúc hát ngoại tổ mẫu thích nhất."
Ánh mắt Hà lão phu nhân bay xa, nhớ tới lúc còn trẻ nàng cũng giỏi ca múa, tiếng hát mềm mại, đáng yêu cũng đã làm biết bao người say đắm.
Trên mặt nàng mang theo vui vẻ, từ từ hát, "Gió thảm mưa sầu, gà gáy xập xình.

Vừa gặp vương tử, vân hồ không di.
Mưa gió mưa lất phất, gà gáy keo.


Vừa gặp vương tử, vân hồ không sưu.

Mưa gió mịt mù.

Gà gáy không ngớt.

Vừa gặp vương tử, vân hồ không thích..."
Thanh âm của nàng bây giờ không thể so với trước kia, nhưng vẫn lay động lòng người, hốc mắt mọi người trong phòng đều đỏ hoe, Hà lão gia nhắm mắt lại, khàn giọng nói, "Thù Thù, đừng hát nữa..."
Hà lão phu nhân càng vui vẻ, trên mặt lại có chút thần sắc của thiếu nữ, "Mưa gió mịt mù...!Gà gáy không ngớt..

Vừa thấy...!vương tử...!vân hồ...!không...!thích..." Cả đời này thật giống cưỡi ngựa xem hoa, từng chuyện một lướt qua mắt nàng.

Nàng nhớ tới khi cùng Hà lão gia quen biết, kéo môi cong lên cười ngọt ngào, rốt cuộc cũng hát xong.

"Nương!" Tiếng khóc rung trời vang lên.

Nước mắt Trân phi đã giàn giụa, không còn ai thấy được phong thái của sủng phi bậc nhất đương triều.
"Đừng nói gì nữa, mẫu thân các con ngủ rồi." Hà lão gia mỉm cười, nắm tay Hà lão phu nhân, như lúc còn trẻ, không nhịn được mà hôn môi hôn tay nàng, chỉ là nước mắt lại trượt dài xuống.
A Dung sững sờ nhìn tình cảnh trước mắt, nước mắt nàng cũng rơi xuống, nàng hé môi, nhưng không phát ra âm thành nào.


Câu nói người chết như đèn cạn dầu, chính là ý tứ này.
Trên cửa Hà phủ treo đèn lồng trắng, linh đường cũng đã chuẩn bị xong, trong phủ dọn dẹp lại tất cả, người người trùm lên đầu tấm vải trắng.
Lần này tới Giang Châu gặp tang sự, sợ là phải ở lại lâu hơn dự kiến.

Theo như quy củ, trăm ngày đại tang không được hồi cung, Hoàng Thượng mong nhớ nhưng cũng đành thôi.
A Dung quỳ với mẫu phi ở linh đường, cùng quỳ còn có Hà lão đại, đại phu nhân Thạch thị, Hà nhị cô, Hà lão tứ và Ngũ cô nương với hai đứa trẻ.

Lớn một chút kêu Đồng Đồng, là trưởng tử của lão đại, nhỏ một chút là Thấm Thấm, là Hà nhị cô sinh.
Mà Hà lão gia lúc đi ra giữa linh đường, chân bỗng mềm nhũn, hôn mê bất tỉnh.
Chẳng bao lâu, linh đường có người kêu đau, Hà nhị cô nói, "Còn không phải tại các người sao, ta có mang, quỳ xuống sẽ khiến đứa trẻ bị thương, vậy nên..." Nàng ta vuốt bụng, có chút sầu lo.
Hà nhị cô lập tức kéo tay Thấm Thấm, "Thấm Thấm, chúng ta về thôi."
Chờ Hà nhị cô đi xa, Hà lão tứ "phì" một tiếng, mắng, "Bày trò gì chứ! Là trong lòng nàng ta cảm thấy mình không người Hà gia!" Bộ dạng Hà lão tứ khá hơn lão đại, tính tình cũng ôn hòa hơn, giờ lại có vài phần không đứng đắn, bộ dạng rất thô lỗ.
Trong lòng Hà lão đại cũng cảm thấy lão tứ nói không sai, vẫn là nhỏ giọng khuyên bảo, "Lão tứ, nơi này là linh đường."
Sắc trời tối một chút, Hà lão đại sắp xếp mọi người thay phiên túc trực bên linh cữu, xong an bài người đưa A Dung và Trân phi về phòng nghỉ ngơi.

Quy củ tang lễ bây giờ đã thay đổi, không cần ba ngày nhịn ăn, không cần ngủ lều cổ, không cần cấm dùng đỗ gỗ, thậm chí ra ngoài đường cũng được, chỉ là vẫn kiêng rượu thịt và chuyện phòng the.

Truyện được dịch và đăng tại Sắc - Cấm Thành fanpage.

xin vui lòng xin phép, giữ nguyên credit và up sau page 5 chương.

Không up 10 chương cuối và ngoại truyện.

Cám ơn.
Gian phòng Trân phi và A Dung nghỉ ngơi là phòng Trân phi ở trước khi nàng vào cùng, nhìn cảnh cũ trong mắt Trân phi nhớ lại chuyện cũ, nàng ôm A Dung cằn nhằn chuyện xưa, khóc rống, khóc xong lại nói, nói xong lại khóc, cứ như vậy tới sáng hôm sau, đôi mắt hạnh đã sưng như hạt đào.

Uyển Uyển xót xa, bưng nước vắt khăn cho Trân phi xoa mắt, lại bị A Dung cầm lấy khăn, "Mẫu phi, A Dung xoa mắt cho người."
Sắc mặt Uyển Uyển cứng ngắc, "Công chúa, hay để nô tài làm đi, đây là việc của nô tài."
A Dung cũng không quay đầu lại, nói với Trân phi, "Mẫu phi, người thoải mái không? Hôm qua mẫu phi khóc quá lâu, tổn thương mắt, phải xoa."
Trân phi cười yếu ớt, "A Dung thật hiểu chuyện." Lời của Uyển Uyển như đá ném biển rộng, đành phải cắn răng lui ra.
Trân phi gần như quỳ cả ngày, ai khuyên cũng không được, xương cốt A Dung còn yếu, Trân phi chỉ cho nàng quỳ nửa ngày.

A Dung đi ra ngoài, nàng cảm giác hai chân đã chết lặng, đi lại cũng có chút khó khăn, song lại phát hiện nội lực ở đan điền đang hướng lên kinh mạch trên đùi, khí huyết bị tắc lại lập tức thông suốt.

A Dung ngạc nhiên, âm thần vận khí, lại phát hiện mình có khả năng khống chế nội lực rồi.

Đây quả là niềm vui ngoài ý muốn.
"A Dung muội muội!" Nàng đụng phải một thiếu niên mười tuổi, mặc đồ tang, mặt trắng mắt sáng, mái tóc đen mượt, vòng vàng trên cổ dù là để tang cũng không có tháo xuống.

Lúc hắn sinh ra có nhóm đạo sĩ tới, nói hắn sống không quá hai mươi, cách bảo vệ là phải đeo vòng vàng trên cổ tới năm hai mươi tuổi, thay quần áo cũng không thể tháo.
"Đồng Đồng biểu ca." A Dung cũng gọi hắn.
"A Dung quỳ có đau hay không? Ta có mang theo thuốc bôi." Đồng Đồng không đợi A Dung nói, đã mang chai thuốc đặt vào tay A Dung, "Thuốc này công hiệu lắm, ta thử qua rồi đấy!"
"Đa tạ Đồng Đồng biểu ca." A Dung cười, lại nghe Đồng Đồng nói, "A Dung không ngại ta gọi muội như vậy chứ? Ta không muốn gọi muội là A Dung công chúa, cảm giác, cảm giác rất xa lạ."
"Không ngại, muội nghe theo biểu ca."
Đồng Đồng thở phào một hơi, cười nói, "Hôm qua Thấm Thấm còn nói, A Dung là công chúa, sẽ không theo chúng ta chơi đùa."
A Dung hơi tức giận, "Trước kia không phải chúng ta chơi cùng nhau sau?"
Đồng Đồng vừa mừng vừa sợ, "A Dung vẫn nhớ? Khi đó A Dung mới lớn một chút thôi vậy mà vẫn nhớ rõ! Ta đã nói rồi, khi còn nhỏ A Dung đáng yêu như vậy, giờ lớn lên vẫn là muội muội đáng yêu!"
Hai người đang nói chuyện, lại nghe một tiếng gọi, "Đồng Đồng! Hôm nay còn chưa luyện xong chữ đó!" Đó là giọng Thạch thị, ngày thường nàng ta rất dịu dàng, nhưng khi dạy con trai học lại rất nghiêm khắc.
"Mẫu thân, con phải đi quỳ ở linh đường rồi." Đồng Đồng hướng về phía Thạch thị trả lời.
Người phía xa không do dự nói, "Qùy cũng phải luyện xong chữ!"



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.